Dấu Răng

Chương 23: 23: Anh Không Bạo Hành Gia Đình




Edit: Hâm Còi
Đèn phòng khách rất sáng rọi vào mắt Trì Lục khiến cô không thoải mái, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại.

Bác Diên bây giờ và Bác Diên trong trí nhớ cô có cùng một vẻ ngoài, nhưng lại chẳng giống nhau.
Người anh đã vẽ thêm sự mạnh mẽ và độc đoán, tô thêm một nét kiên định khiến Trì Lục không dứt ra hay quên lãng được.
Anh nói chỉ cần chấp nhận, cô nghĩ nếu chỉ nhận những gì anh mang đến mà không bỏ ra bất cứ gì, thật ra là điều có thể.

Nhưng Trì Lục không làm được
Những chuyện xảy ra trong quá khứ không một kẻ nào hiểu rõ hơn Trì Lục, đó không phải lỗi của anh, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.

Nhưng chung quy cô không thể khống chế bản thân mình không giận cá chém thớt.
Hiện giờ cô không dám đảm bảo lý trí mình luôn vững vàng, phân biệt được anh và cha mẹ anh ở hai hướng đối lập.

Trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, Trì Lục cảm thấy mình đang làm mình làm mẩy nhưng mọi biện pháp khống chế hết lần này đến lần khác đều không có tác dụng.
Hai người vẫn nhìn nhau một lúc lâu Trì Lục mới có thể dứt khỏi ánh mắt anh, cố gắng dời sự chú ý vào rương hành lý còn mở toang kia, nhẹ giọng nói: “Không được.”
Bác Diên ngẩn ra.
Anh rũ mắt, trong con ngươi hiện lên cảm xúc mất mát rõ ràng, Trong thoáng chốc Trì Lục cảm thấy anh như đứa trẻ đáng thương bị chính người thân vứt bỏ.
Cô mím môi, có chút đau lòng: “Em nói không được không phải là ý anh hiểu đó.”
Trì Lục lấy hết dũng khí để bày tỏ thẳng thắng: “Anh cứ mặc cho em chấp nhận, em không làm được.

Chuyện tình cảm cần phải song phương, nếu chỉ có một người cho đi thì sớm muộn gì cả hai sẽ mệt mỏi.”
Đạo lý này Trì Lục là người hiểu rõ nhất so với bất kỳ ai.

Mặc dù tính tình cô ích kỷ, còn không thể nói lý lẽ, nhưng một số chuyện, cô cũng có sự kiên trì và ranh giới cuối cùng của mình.
Trì Lục vẫn còn một số điều chưa thể thích ứng với Bác Diên, không có cách nào tiến thêm một bước nữa với anh, nhưng … trong thâm tâm lại khao khát bên anh một lần nữa.
Suy nghĩ Trì Lục tràn đầy mâu thuẫn dẫn đến hành động cũng không theo lý lẽ thường, chính cô còn cảm thấy mình rất kỳ quặc chứ đừng nói chi người bên cạnh.

Nhưng biết làm sao đây, bây giờ cô chỉ có thể bước được đến đây mà thôi.
Bác Diên giật mình trong thoáng chốc, kinh ngạc nhìn cô.
Trì Lục nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có mà đắc ý sớm quá.”
“Hmm?” Khóe mắt anh hiện lên nét cười, giọng nói trầm ấm: “Đắc ý cái gì mà sớm hả?”
Trì Lục tránh ánh mắt sáng rực kia của anh: “Ý trên mặt chữ.”
Bác Diên nhướng mày: “Anh không hiểu ý trên mặt chữ là ý gì.”
Trì Lục trợn mắt: “Vậy em không thèm nghe anh nói nữa.”
Vừa nói chuyện cô vừa muốn đứng dậy.

Còn chưa kịp đứng vững thì Bác Diên giơ tay giữ người lại, Trì Lục không kịp chuẩn bị nên hơi mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau, nửa tựa lưng vào ghế sofa.

Bác Diên cũng giật mình không ngờ.

Anh nhìn dáng vẻ bất ngờ của Trì Lục có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy nếu cười thì cô sẽ thấy lúng túng, anh cố nhịn, ho một tiếng: “Xin lỗi, anh không làm chủ được lực độ.”
Trì Lục trợn mắt nhìn anh, xấu hổ không nói thành câu: “Em còn tưởng thầy Bác sẽ sử dụng bạo lực với em chứ.”
Bác Diên nghe vậy thì mỉm cười: “Ừ, sẽ không.”
Anh còn nói thêm: “Anh không có bạo lực gia đình.”
Trì Lục kéo ốm tựa lưng đặt trên đùi, mất tự nhiên lầu bầu: “Làm thế nào anh có thể nói những lời như thế?”
Bác Diên chỉ cười: “Sợ em quên.”
Về phần sợ Trì Lục quên cái gì, cả hai đều ngầm hiểu.
Trì Lục rũ mắt, rơi vào đôi bàn tay của anh.

Bàn tay ấy rất đẹp, cho dù là lúc cầm bút ghi chép hay gõ chữ trên bàn phím đi nữa, đều là phong thái mà Trì Lục thích nhất.
Có một khoảng thời gian cô bị đôi tay ấy mê hoặc.

Cũng chính nó đã dắt cô qua bao hạnh phúc khác nhau của cuộc sống.

Nhớ đến đây không khỏi khiến cô đỏ mặt, đôi mi run rẩy, Trì Lục cố gắng rời mắt đi nơi khác.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì tay của Bác Diên giơ lên khẽ chạm vào gò má cô.
Trì Lục bối rối, cảm nhận được sự khẽ chạm trên gò má.
Nhiệt độ bàn tay Bác Diên không như trong tưởng tượng của cô khiến Trì Lục ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao tay anh lạnh thế?”
“Cái gì?”
Bác Diên cũng bất ngờ, trông thấy vẻ mặt ngớ ngẩn nhưng khẩn trương của cô thì cười nói: “Có thể là trong phòng quá lạnh.”

Trì Lục: “…”
Cô không đáp lại, chỉ nhìn anh hồi lâu: “Anh đang căng thẳng sao?”
Nếu cô nhớ không nhầm những khi anh lo lắng hay căng thẳng, bàn tay đều lạnh như thế.

Mặc dù những vấn đề đó ít khi xảy ra với anh, nhưng Trì Lục biết.
Bác Diên chỉ thản nhiên thừa nhận: “Hình như đúng thế.”
Chuyện này mà nói trực tiếp vậy… khiến Trì Lục không biết nên trả lời như thế nào, chậm rãi nói: “Ồ, vậy à.”
Bác Diên nhìn thấy cô bất an, trầm giọng nói: “Đừng áp lực.”
“Em không có.” Trì Lục nhìn anh: “Câu đấy dành cho anh mới đúng.”
Bác Diên rất biết nghe lời: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau một chốc, Bác Diên ngồi xuống bên cạnh cô, Trì Lục cũng không nói gì.

Hai người sóng đôi ngồi trên sofa, không tiếp tục câu chuyện lúc nãy nữa.
Một lúc sau Bác Diên hỏi cô: “Ngày mai em trở lại làm việc đúng không?”
“Vâng.”
Trì Lục không hỏi vì sao anh biết điều đó, hành trình từ khi cô hồi hương đến nay chỉ cần anh muốn biết, thì chẳng ai giấu được.
Bác Diên nhìn đồng hồ treo tường: “Mấy giờ xuất phát.”
“Hử?”
Trì Lục giật mình nói: “Bảy giờ.”
Bác Diên gật đầu: “Ừ, anh đưa em đi?”
Trì Lục nhướn mi nhìn đôi mắt anh ẩn khuất giữa ánh sáng và bóng tối, nhẹ giọng đáp: “Vâng, vậy em về nghỉ ngơi trước.”
Bác Diên gật đầu.
Cô đứng dậy, Bác Diên nối gót theo sau.

Tới cửa ra vào Bác Diên còn đứng lại thay dép khiến mí mắt Trì Lục giật giật: “Anh làm gì thế? Em ở ngay trên tầng mà.”
Bác Diên nghiêng đầu cười với cô: “Vậy anh đưa em vào phòng.”
“…”
Chuyện tiễn tới tiễn lui này cô không thắng được anh đâu, nên thôi không ngăn cản nữa: “Tùy anh vậy.”
Hai người đợi ở cửa thang máy.

Chỉ một tầng lầu, lên xuống chỉ trong chớp mắt.

Sau khi về đến trước cửa nhà cô rồi, nhìn Trì Lục mở khóa cửa, khẽ nói: “Nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
“Vâng.”
Trì Lục đẩy cửa bước vào, định khom lưng đổi giày thì chợt nhớ: “Bác Diên.”
Bác Diên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trì Lục hắng giọng, nói thẳng: “Chờ một chút, em lấy thứ này cho anh.”
Hai phút sau Trì Lục cầm theo một cái chén bước ra.

Bác Diên liếc nhìn, trông thấy cái chén hơi lớn, còn có nắp đậy, hẳn là một bộ.
“Buổi tối nấu ăn còn dư chút, nếu anh đói bụng có thể ăn khuya” Cô rũ mắt chỉ dám nhìn chằm chằm đôi dép của anh, bình tĩnh nói: “Nhưng mà mùi vị chắc không quá ngon đâu.”
Bác Diên chỉ đứng đó nhìn cô, không nói gì.
Trì Lục cầm một lúc lâu thì cũng hơi mỏi tay.

Cô ngước mắt định hỏi có lẽ anh ghét bỏ phải không, thì nhìn thấy ánh mắt anh.

Trong khoảnh khắc, thâm ý trong đôi mắt ấy vẫn chưa được Bác Diên thu vào, toàn bộ cảm xúc đều bộc lộ ra trước mặt cô.
Trì Lục ngẩn ngơ.

Cô mím môi, đang muốn nói chút gì đó để gỡ gạc thì Bác Diên đã lên tiếng trước: “Được.”
Giọng anh rất nhỏ:: “Không ngại.”
Trì Lục ừ, cô không thể chịu được Bác Diên như thế này.
Cô nói, chút thanh âm chợt nhẹ bẫng đi rất nhiều: “Anh mau về sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ sớm đi, em vào nhà đây.”
“Ừ.” Bác Diên cười, trong đôi mắt tràn ngập ý cười vui vẻ: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”

Đêm nay, Trì Lục mộng mị rất nhiều thứ ngổn ngang.
Chuyện quá khứ, chuyện hiện tại, thậm chí còn cảnh tượng hư ảo, nhưng đều liên quan tới Bác Diên.

Trong mộng cô như một người xem đứng bên lề, chứng kiến cuộc sống Bác Diên trải qua trong hai năm qua.
Anh không hề vui vẻ, thậm chí toàn là sự mệt mỏi.


Anh không cho bất cứ ai thấy bản thân anh như thế, vẫn thể hiện tự do phóng khoáng, rất nhiều người bên cạnh anh không hề biết được nỗi đau và sự thống khổ anh phải trải qua.

Cô đứng trong giấc mộng thực ảo, nhìn ánh mắt đau đớn mỗi khi anh ở một mình, cảm nhận được dáng vẻ khó chịu kia.
Cô muốn đưa tay lên chạm vào anh, muốn an ủi anh, nhưng bàn tay cô chỉ chạm được vào hư ảo trong không gian mà anh không hề tồn tại kia.
Mỗi khi đêm về, ngồi một mình lặng lẽ, Bác Diên mới có thể bộc lộ hết tâm tình của mình ra
Khi thức giấc, Trì Lục bần thần nhìn trần nhà hồi lâu, nước mắt vô thức cứ rơi mãi, thấm ướt cả gối.

Mãi lúc sau cô vùi mình vào gối, giải tỏa hết tất cả cảm xúc đè nến bao lâu nay.–
Hôm sau.
Lúc Bác Diên trông thấy Trì Lục xuất hiện ở tầng 7, nhìn chằm chằm cô mất một lúc.

Trì Lục đẩy gọng kính trên mũi, hơi mất tự nhiên: “Thầy Bác, anh nhìn gì thế?”
Bác Diên: “Mới sáng sớm đã mang kính rồi?”
Trì Lục cười cười: “Hôm nay đi có buổi chụp quảng cáo, chị Tĩnh Nghi nói sợ sẽ có ít người hâm mộ nên giữ chút hình tượng.”
“…”
Nghe thì khá hợp tình hợp lý, mặc dù Bác Diên vẫn thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nữa.
“Ừ” Anh nói: “Chú ý một chút, nếu không thì để người đại diện tìm thêm một vệ sĩ.”
“Không cần phô trương thế đâu” Cô cười: “Nói sau đi.”
Bác Diên chỉ gật đầu.

Trước khi tiến hành quay quảng cáo, Trì Lục muốn đến phòng làm việc gặp Lâm Tĩnh Nghi một chút..

Vốn là Lâm Tĩnh Nghi muốn thừa lúc Viên Viên còn chưa quay về sẽ đến đón cô, nhưng vì có Bác Diên nên Trì Lục từ chối.

Từ phòng làm việc của cô đến Bác Hối không quá xa, Bác Diên đưa cô đến đây rồi đi làm vẫn đủ thời gian.
“Tại sao lại chọn địa chỉ phòng làm việc ở đây?”
“Hở?”
Cô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nói: “Bên này nhộn nhịp.”
“…”
Bác Diên nhàn nhạt nói: “Bên này tiền thuê mặt bằng cao.”
Trì Lục không nói gì: “Em biết.”
Cô nhìn anh với vẻ khiêu khích, nói từ tốn: “Em có tiền.”
Trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của cô khiến Bác Diên cong môi: “Ừ, tiểu phú bà.”
Cô nghe được cái tên thân mật đầy mập mờ kia thì mất tự nhiên: “Chỉ được cái vỏ tiểu phú bà thôi.”
Cô đáp trả lại anh: “Em làm sao so được với Bác tổng chứ.”
Không bao lâu thì tới phòng làm việc.

Cô mở cửa, quay lại nhìn Bác Diên một chút rồi nói: “Hôm nay chắc không tiện, để lần tới em dẫn anh vào ngồi một chút.”
Bác Diên cười: “Được.”
Anh im lặng một chút rồi gọi cô: “Trì Lục.”
“Vâng ạ?”
Bác Diên nói: “Đợi anh đi công tác một chuyến, có thể nửa tháng nữa mới về.”
“…”
Trì Lục thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng trả lời: “Uhm.”
Cô nhìn anh hồi lâu rồi nói thêm: “Biết rồi.”
Bác Diên vẫn nhìn cô.

Trì Lục cũng không yếu thế: “Còn muốn nói gì nữa?”
Bác Diên cười trừ, không làm khó cô nữa: “Không có, anh đi đây.”
“Vâng.”
Trì Lục nói thêm: “Lái xe cẩn thận.”
Bác Diên gật đầu.

Nhìn xe Bác Diên rời khỏi rồi Trì Lục mới xoay người trở về phòng làm việc, nhưng ngay lập tức trông thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lâm Tĩnh Nghi.
“Chị Tĩnh Nghi, chị ở đây làm gì?”
Lâm Tĩnh Nghi nháy mắt mấy cái, vô tội nói: “Chuẩn bị vào trong đây.”
Trì Lục: “À … vâng.”

Cô phản ứng có hơi chậm: “Vậy chị vào trước đi.”
Lâm Tĩnh Nghi dở khóc dở cười: “Em mới là bà chủ, chị vào trước sao được?”
Trì Lục nghe vậy thì phì cười: “Vậy em cũng trông chả giống bà chủ một chút nào nhỉ?”
Lâm Tĩnh Nghi nghe xong cũng không thể phủ nhận được.

Cô gật đầu nói thẳng: “Cũng đúng, chẳng có chủ nào mà từ hồi thành lập phòng làm việc đến nay không tới thăm một lần nào”
Trì Lục: “…”
Lâm Tĩnh Nghi nhạo báng xong thì hỏi: “Người mới đưa em đi là ai?”
Trì Lục kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chị không thấy hả?”
Lâm Tĩnh Nghi: “Ừ.”
Trì Lục có chút thoải mái, nói mập mờ: “Không nói cho chị nghe.”
“…”
Lâm Tĩnh Nghi bị cô chọc cho phát cười: “Được, không nói thì không nói.” Cô giỡn: “Dù sao sớm muộn gì cũng biết.”
Trì Lục nhất thời không biết trả lời thế nào, cô ậm ừ cho qua: “Để sau đi, chúng ta vào trước.”
Lâm Tĩnh Nghi nhận ra Trì Lục đang lẩn tránh, cũng không thúc giục.
Hôm nay Trì Lục chính thức bước vào ngày ‘đi làm’ chính thức.
Nghề người mẫu cũng không nhẹ nhàng, đặc biệt là giống như Trì Lục.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được các người mẫu ở trên sàn diễn, trang phục lộng lẫy ở sân khấu chữ T biểu diễn cho người khác xem, lộ ra một mặt quyến rũ sắc sảo.
Nhưng trên thực thế đằng sau hào nhoáng ấy là cuộc sống vừa cực khổ lại mệt mỏi.
Ngày Trì Lục trở lại công việc là làm đại ngôn cho một thương hiệu quần áo tương đối gần gũi với mọi người.

Thương hiệu này có cửa hàng phân phối toàn cầu, là sản phẩm có mức giá thấp được nhiều người ưa chuộng nhưng chất lượng rất tốt, gần gũi, phong cách thoải mái, cho nên không ít nghệ sĩ của sử dụng.
Lâm Tĩnh Nghi chọn cho Trì Lục đại ngôn đầu tiên sau khi Trì Lục về nước như vậy, một là hy vọng độ phổ biến được rộng rãi, được nhiều người nhận ra và nhớ đến, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là mặc dù thương hiệu bình dân nhưng tiếng tăm không xấu, không làm cho giá trị Trì Lục giảm.
Chụp hết bộ trang phục này tới bộ trang phục khác cũng khiến Lâm Tĩnh Nghi cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng Trì Lục rất tập trung, bất kể nhiếp ảnh gia yêu cầu cô điều chỉnh tư thế và nụ cười thế nào, cô đều mỉm cười đồng ý, cố gắng trở thành người mẫu tốt nhất.
Ngồi trong phòng nghỉ, Lâm Tĩnh Nghi nhanh chóng đi tới, nhìn chân Trì Lục còn trên đôi giày cao gót thì có chút đau đầu: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Trì Lục nhìn cô ấy: “Bao nhiêu đây thôi mà làm sao mệt được.”
Lâm Tĩnh Nghi không nói gì, chợt nhớ tới kỷ lục trước đây của cô.

Lâm Tĩnh Nghi đưa cho Trì Lục ly giữ ấm, chỉ nói: “Uống nước nghỉ ngơi chút, lát nữa còn phải thêm hai chủ đề nữa.”
“Vâng.”
Trì Lục nhấp ngụm nước: “Em nghe nói là chụp làm poster, yêu cầu sẽ cao hơn.”
Lâm Tĩnh Nghi bình tĩnh nhìn cô nói: “Thôi cố lên, đợi quay xong rồi mời em đi ăn.”
Trì Lục nghe vậy thì nhướng mắt: “Như vậy không được.”
Lâm Tĩnh Nghi kinh ngạc nhìn cô.
Trì Lục hơi buồn cười, lên tiếng nhắc nhở: “Ngày mai còn tham dự một show diễn thời trang, chị quên rồi à.”
“…”
Trước khi trình diễn một ngày, thường thì Trì Lục ăn rất ít, cơ bản là chỉ đụng đến rau xanh và trái cây cùng một chút yến mạch sữa chua, những món khác nhất định không động vào.
Lâm Tĩnh Nghi vỗ trán: “Chị quên mất.”
Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có lẽ lúc trước đã từng trông thấy bộ dạng thê thảm của Trì Lục cho nên bây giờ làm người đại diện, cô muốn đối xử với Trì Lục tốt hơn chút, như thế nên quên bẵng đi điều quan trọng nhất.
Với người mẫu, ăn uống còn quan trọng hơn cả luyện tập.
Lâm Tĩnh Nghi cũng từng khắt khe với người mẫu dưới trướng mình, nhưng ở đây, đối mặt với Trì Lục lại không kiềm được sự mềm lòng mà quên đi trách nhiệm của mình.
Trì Lục cười cười, tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi nhưng ngay sau đó có nhân viên hô tập hợp, cô lại nhanh chóng điều chỉnh trạng thái làm việc.
Ngày làm việc hôm nay đến tận chạng vạng mới kết thúc.

Trì Lục chụp poster bộ sưu tập mẫu thu đông năm nay, ngoài ra còn một số trang phục hằng ngày.

Để tiện cho việc quảng bá thương hiệu thì vài ngày nữa sẽ có video chứng thực trước khi kết thúc.
Trở lại xe thì trời đã tối mịt.
Lâm Tĩnh Nghi ngồi ở ghế phó lái, quay lại nhìn người đang co rút phía sau mình: “Buổi tối em ăn gì?”
Trì Lục nhìn cô ấy: “Em uống ly sữa tươi là được.”
Lâm Tĩnh Nghi trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Cũng được, nếu không chịu được thì ăn thêm chút rau nữa.”
“Em biết rồi.”
Trì Lục nhìn cảnh đêm bên ngoài, đột nhiên nói: “Chị Tĩnh Nghi.”
“Sao thế?”
Trì Lục nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hỏi: “Có phải lúc trước chị quen biết với Bác Diên không?”
Lâm Tĩnh nghi chớp mắt nhìn cô “Hả”.

Cô vô thức hỏi: “Sao tự nhiên hỏi thế?”
Trì Lục tựa vào cửa xe, suy nghĩ một lát: “Không biết nữa, em tự nhiên nhớ đến hôm em về nước, chị trông thấy anh ấy thì hình như có điều muốn nói, nhưng mà lại không nói gì cả.”
“…”
Lâm Tĩnh Nghi không ngờ là Trì Lục còn nhớ chuyện này, cô hắng giọng, giả vờ không nhớ: “Phải không, chị quên rồi.”
Nói xong thì vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ngày mai mấy giờ chị đến đón em?”
Trì Lục nhìn cô ấy không muốn nói cũng không miễn cưỡng.
“Trước 3, 4 tiếng gì đó.

Em còn phải diễn tập nữa.”
“Được.”

Đưa Trì Lục về tận nhà xong, Lâm Tĩnh Nghi dặn dò thêm mấy câu thì cùng tài xế rời đi.
Trì Lục nhìn theo đuôi xe vừa khuất dạng, mỉm cười, xoay người về tiểu khu.

Đi tới dưới lầu, cô theo thói quen nhìn lên tầng 7.

Nơi đó vẫn sáng đèn nhưng không có người cô thân thuộc.
Đến khi rảnh rỗi mới nhận ra, Bác Diên đi công tác mang đến cho cô cảm giác thế nào.

Rõ ràng mới sáng nay anh đi cô còn chẳng cảm thấy thay đổi gì quá lớn.
Cô tự khinh bỉ bản thân một chút, ranh giới của cô chưa bao giờ là cố định, đặc biệt là với Bác Diên, mọi chuyện đều chẳng có điểm dừng.
Về nhà, uống nửa ly nước, Trì Lục sợ ngày mai mặt sẽ hơi phù nên không dám uống nhiều, sau đó cô đi tắm.

Khi trở ra thì nhận được tin nhắn của Bác Diên.
Cô nhìn điện thoại, liếc thời gian rồi trả lời: [ Vâng, vừa về tới nhà ]
Bác Diên: [ Em ăn gì rồi? ]
Trì Lục: [ Anh hỏi cái này làm gì? Muốn tham khảo em sao? ]
Bác Diên: [ Chưa ăn à? ]
Trì Lục: [ … ]
Ngay khi cô hồi âm thì điện thoại Bác Diên gọi đến, cô bấm nhận nhưng không lên tiếng.
Bác Diên hết cách, chỉ cười bất đắc dĩ: “Nói chuyện.”
Trì Lục nhìn chính mình trong gương: “Nói gì?”
“Chưa ăn tối sao?”
“Ăn chút rồi.”
Bác Diên nhướn mày, có chút bất lực: “Ngày mai còn làm việc sao?”
“Vâng.”
Bác Diên biết đây là thói quen của cô.

Anh nói khẽ: “Chuẩn bị đi ngủ à?”
“Không phải” Trì Lục mở tivi: “Xem mukbang rồi ngủ.”
Bác Diên trố mắt mấy giây, hỏi lại: “Muk..

gì?”
“Mukbang.” Trì Lục lặp lại: “Không lẽ anh không biết mukbang là gì?”
Bác Diên: “…”
Anh im lặng vài giây rồi phì cười: “Không phải là không biết.”
Mukbang là gì thì anh biết, nhưng anh không ngờ Trì Lục còn thích xem thể loại này.
“Nhìn mukbang cho đỡ thèm à?”
“Vâng” Trì Lục cũng không giấu: “Nhìn người khác ăn cũng có thể tự tẩy não là mình đang ăn.”
Bác Diên không nói gì, chỉ hỏi: “Thích xem của ai?”
Trì Lục nói ra hai cái tên: “Anh thử xem qua đi, khá thú vị.”
Bác Diên: “Ừ, anh cúp đây.”
“Bái bai.”
Bác Diên nhìn điện thoại, cắn môi.

Cái câu ‘bái bai’ này, thực sự có chút vô lương tâm.

Anh định đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc nhưng chợt nhớ đến gì đó, lại cầm lên, bấm bấm một lúc rồi thoát ra.

Trì Lục xem mukbang, ban đầu là vì đỡ thèm, sau này dần thành thói quen.

Thỉnh thoảng cô vẫn thèm những thứ không thể ăn, sẽ tìm coi mukbang, cô tự thuyết phục bản thân là nhìn người khác ăn cũng giống như mình đang ăn, vậy sẽ không đói, cũng không bị thèm.
Phương pháp này mặc dù có chút ấu trĩ nhưng nó có ích với Trì Lục, cô thích nhìn người khác ăn, nghề nghiệp cô không cho phép ăn uống theo sở thích, khi không còn cách nào khác thì chỉ có thể tự huyễn bản thân bằng cách này.
Xem nửa tiếng cũng gần như ‘no’ rồi.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đang suy nghĩ nên xem tiếp hay tập yoga nửa tiếng nữa, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Trì Lục nhíu mày, nhìn qua khe mắt mèo ở cửa, có chút bất ngờ.
“Xin chào, giao hàng ạ.”
Trì Lục đưa tay mở cửa, người giao hàng mỉm cười với cô: “Cô Trì ạ?”
Cô gật đầu.
Shipper đưa cho cô thứ đang cầm, nhẹ nhàng nói: “Đây là thức ăn của cô.”
Trì Lục khẽ nói: “Cám ơn.”
Cầm túi hàng trở lại phòng khách, cô nhìn thấy ghi chú trên hóa đơn dán bên ngoài túi.

Không cần suy nghĩ cũng biết người đặt hàng là ai.
Cô nhìn mấy giây rồi lấy điện thoại chụp hình lại, gửi cho Bác Diên.
Trì Lục: [ Thầy Bác, anh muốn tối nay em khỏi ngủ đúng không? ]
Bác Diên: [? ]
Trì Lục: [ Ăn hết chỗ này thì em phải chạy bộ thêm 3 tiếng nữa ]
Bác Diên: [ Không có calo đâu, chỉ là một chút canh thôi ]
Trì Lục không trả lời.
Nửa tiếng sau Bác Diên nhận được tin nhắn của cô, là một tấm hình chụp bàn ăn đã trống trơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.