Dấu Răng

Chương 39: 39: Muốn Anh Chứng Minh




Edit: Haan
Nửa đêm ghi hình chương trình lại tự mình ra ngoài.

Nếu không phải có Bác Diên ở đây, xác suất cao tổ PD sẽ không cho phép.
Hai người còn mượn xe từ tổ sản xuất để rời đi.

Sau khi lên xe một hồi, Trì Lục không nhịn được mà bật cười.
Bác Diên nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em cười cái gì?”
“Anh có cảm thấy bây giờ chúng ta giống như…” Nói một nửa, Trì Lục không nói tiếp.
Bác Diên nhướng mày: “Giống như cái gì?”
Môi Trì Lục giật giật, hắng giọng: “Không có gì.”
Bác Diên buồn cười nhìn cô, “Sao em không nói hết? Em cố ý à?”
“…”
Trì Lục nghẹn xuống, biết anh đang đùa giỡn mình, nhưng đáng ghét là cô lại không chịu nổi đùa giỡn.
Cô liếc Bác Diên một cái, mơ hồ nói: “Bỏ trốn.”
Bác Diên nhếch môi, cười mà không nói.
Trì Lục nhìn vẻ mặt anh, tức giận: “Anh nghe rõ chưa?”
Bác Diên cúi đầu cười, không nhịn được nhéo hai má cô: “Sao lại đáng yêu như vậy.”
Dưới ánh mắt giết người của Trì Lục, anh đổi giọng: “Anh nghe rõ rồi.”
Cũng không biết anh đang nghĩ tới gì, cười nhẹ: “Cũng hơi giống.”
Hơn nửa đêm ra ngoài, ngay cả xe cũng mượn.

Cả hai đều mặc đồ ở nhà, hết sức đơn giản.
Bác Diên suy nghĩ một chút, rũ mắt nhìn cô: “Em có mang theo đồ đạc không?”
Trì Lục: “?”
Cô nhìn anh với vẻ mặt bối rối, “Cái gì?”
Bác Diên nghiêm trang trả lời: “Bỏ trốn mà em không mang theo tài sản sao?”
Trì Lục nghẹn một chút, suy nghĩ: “Anh nói cũng đúng, vậy trở về lấy thêm gì đó đi?”
“Không được.” Bác Diên nghiêm túc: “Trở lại thì dễ đánh rắn động cỏ lắm.”
“…”
Trì Lục rất cố gắng, nhưng cũng không nhịn được mà bật cười.
Cô đè nén khóe môi mình, khống chế để nó không vểnh lên.

Một lúc lâu sau, cô mới buồn cười: “Thầy Bác thật là ấu trĩ.”
Bác Diên giương mắt lên, “Ừ.”
Không cần biết là ấu trĩ hay không, Trì Lục thích là được.
“Anh đưa em đi đâu đó?”
Bác Diên nhìn cô mỉm cười: “Lên đỉnh núi ngắm cảnh nhé?”
Đôi mắt Trì Lục sáng lên, không ngần ngại đáp lời anh: “Vâng.”
Cô nhìn bầu trời bên ngoài, phong cảnh ngoại ô rất đẹp, bầu trời đêm tối tăm điểm thêm vài ba ngôi sao, mặt trăng cong cong đang chậm rãi di chuyển theo thời gian.

Ánh sáng ngoài cửa sổ xẹt qua, chiếu lên người họ, có vẻ yên tĩnh mà ấm áp.
Bác Diên vẫn đi về phía trước, anh có ảo giác thật sự đang mang theo Trì Lục bỏ trốn.
Trì Lục lúc đầu còn rất có tinh thần, lải nhải nói chuyện với Bác Diên.

Đến cuối cùng không xác định được là do buồn ngủ hay bởi vì người bên cạnh là Bác Diên, cô vô thức ngủ thiếp đi.

Khi thức dậy, chiếc xe đã dừng lại.
Trì Lục giơ tay dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Bác Diên đang đứng cách đó không xa.
Cô ngẩn gơ một lát, nhìn bóng lưng anh để lại cho mình, có cảm giác cô độc nói không nên lời.

Vào ban đêm, cảm xúc của con người ta dễ dàng bùng nổ, rất nhiều điều ẩn sâu trong trái tim, dường như cũng sẽ vô tình bộc lộ.
Bóng dáng của Bác Diên lúc này, cô chưa bao giờ thấy qua.
Trì Lục mím môi, có chút không xác định được lần này ở bên anh rốt cuộc là đúng hay sai.
Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm trong giây lát, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm.

Các ngôi sao vẫn còn ở đó, dù là dưới chân núi hay trên núi, vẫn đang bầu bạn với họ.
Cô không biết, đây có tính là một ám chỉ hay không.

Nếu đúng như vậy, thì nó sẽ tốt đẹp đến dường nào.
Trì Lục đang thất thần nghĩ, thì có người gõ vào cửa sổ xe.
Cô hạ kính xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông đứng bên ngoài.
“Tỉnh dậy sao lại không lên tiếng.”
Bác Diên rũ mắt xuống nhìn cô: “Em còn buồn ngủ không, có muốn ngủ một chút nữa?”
“Không cần đâu.”
Trì Lục mở cửa xe bước xuống, “Sao anh không gọi em.”
Bác Diên nắm cổ tay cô, chờ khi cô đặt chân xuống đất mới buông ra.
Anh “À.” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy em ngủ rất ngon.”
Nghe vậy, Trì Lục có chút ngượng ngùng.

Cô mím môi, “Em có phải hơi làm ra vẻ không?”
“Hả?”
Bác Diên không hiểu.
Trì Lục cười: “Làm cho anh nửa đêm phải đi cùng em, còn em lại một mình ngủ thiếp đi.”
Bác Diên ngước mắt lên, dẫn cô sang bên kia: “Không phải làm ra vẻ.”
Anh giơ tay lên, vỗ nhẹ vào đầu cô, giống như trước đây: “Ở cùng anh, em muốn làm gì thì làm, không cần cảm thấy xấu hổ.”
Trì Lục cong môi dưới, cười khanh khách ồ một tiếng: “Được thôi.”
Cô quay đầu nhìn Bác Diên: “Cảm ơn thầy Bác.”
Bác Diên liếc mắt nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, “Em nhìn bên kia kìa.”
Trì Lục nhìn theo hướng anh chỉ, từ vị trí họ đứng, có thể nhìn thấy phong cảnh cả thành phố.
Đêm khuya, vẫn rực rỡ như cũ.


Đèn đường neon trong thành phố được nối thành từng hàng, giống như những sợi dây đang kéo dài.

Chúng luôn rực sáng, không hề gián đoạn.
Ngắm nhìn toàn bộ thành phố vào giữa đêm, đó là một điều mà Trì Lục chưa từng được trải nghiệm trước đây.
Gió đêm thổi qua, từng chút cảm giác lạnh lẽo lướt qua.
Cô thấy lạnh, nhưng lại giật mình cảm giác mình đang ở trong sự ấm áp.

Bên cạnh là người thân yêu, trên người có hương vị quen thuộc của anh, theo gió thổi vào chóp mũi cô, làm cô an tâm.
Có đôi khi, Bác Diên không làm gì, vẫn có thể khiến cho Trì Lục có cảm giác an toàn.

Thứ cảm giác an toàn này, là thứ mà không bất kì ai có thể mang lại cho cô.
Đêm nay, hai người không làm bất cứ điều gì, càng không có hành vi mập mờ.
Ngoại trừ ngắm thành phố thì chỉ là ngắm trăng sao, khi mệt mỏi hai người ngủ trong xe.
Thời điểm Trì Lục bị đánh thức lần nữa, đã là cảnh mặt trời mọc.
Nhìn ánh nắng ban mai từng chút một lướt qua mặt biển, từ đầu ngọn núi xuất hiện, cô có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Có vẻ như, một thứ gì đó đang dần sống lại.
Trước khi ghi hình, hai người trở lại căn nhà nhỏ.

Trong tập ghi hình ngày chủ nhật, lúc livestream khán giả chỉ nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của hai nhân vật chính.
Lúc ăn sáng, hai người cũng không có nhiều hứng thú để tương tác.

Ăn xong, hai người lại ngã trên sô pha nghỉ ngơi, bật TV, để khán giả cùng xem.
Trong lúc nhất thời, trong đầu khán giả tràn đầy dấu chấm hỏi, tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
[Hai người này sau khi livestream hôm qua xong, đã làm chuyện gì không thể nói sao??]
[Tui thật sự không muốn suy nghĩ nhiều đâu, nhưng lại không khống chế được! Hai người bọn họ như vậy, có giống như hao hết tinh lực hông quí zị? ]
[Nói thiệt, giống thiệt á!]
[Không phải chứ, đang ghi hình đó.

Hai người không thể kiềm chế một chút sao???]
[Cho nên hôm nay hai người không có bất kỳ hoạt động gì, để chúng ta cùng xem TV á hả?]
[Thầy Bác bị vắt khô chưa đó?]
[U là chời! Em thực sự muốn biết chuyện bí mật hai người làm sau khi kết thúc livestream.]
[Hông được đâu! PD đâu ra đây giải đáp đi.]
……
Đáng tiếc là, mặc cho khán giả gào thét thế nào, cũng không có ai đáp lại.
Ekip chương trình sẽ không nói cho bọn họ biết khách mời nửa đêm lén ra ngoài ngắm mặt trời mọc.

Bác Diên và Trì Lục lại càng không đáp lại chủ đề này.
Buổi tối, ngày ghi hình kết thúc.

Cuối cùng Trì Lục và Bác Diên cũng có tinh thần hơn một chút, cười chào hỏi và nói lời tạm biệt với khán giả.
“Tuần sau gặp lại nha.” Trì Lục cười nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành với chúng tôi cuối tuần này.”
Nói xong, cô chọc vào cánh tay Bác Diên: “Thầy Bác, anh nói lời tạm biệt với mọi người đi.”
Bác Diên: “Tạm biệt.”
Trì Lục: “… Nói thêm một chút nữa.”
Bác Diên bật cười, nghe lời mà đổi giọng: “Hẹn gặp lại vào tuần tới, cảm ơn các bạn.”
Đóng livestream, nhưng ghi hình vẫn chưa kết thúc.

Trì Lục được gọi đi phỏng vấn, xong thì cô trở về phòng thu dọn đồ đạc, Bác Diên lại đi.
Những cuộc phỏng vấn này, xem như một phúc lợi cho khán giả, sau khi biên tập sẽ phát sóng cho mọi người.
Ekip chương trình rất biết thu hút sự chú ý của khán giả.

Phỏng vấn kết thúc, hai người được tổ chương trình đưa về dưới chung cư.

Lúc đi vào trong, Trì Lục quay đầu lại nhìn nhân viên công tác rời đi, nói chuyện với người bên cạnh.
“Bác Diên.”
“Ừ?”
Bác Diên nghiêng mắt nhìn cô, “Sao vậy em?”
“Anh đã nói gì trong một lúc phỏng vấn?” Cô tò mò không thôi, “Tại sao sau khi đó ánh mắt của nhân viên nhìn em đều kỳ lạ.”
Nghe vậy, Bác Diên buồn cười hỏi: “Lạ chỗ nào?”
“Chính là rất lạ.” Trì Lục đối với ánh mắt của người khác rất mẫn cảm, hơi có chút không thích hợp là cô đã nhận ra trước tiên.
Cô cũng không biết phải nói như thế nào, ánh mắt nhân viên công tác nhìn cô không thể dùng từ kỳ quái để hình dung, nhưng… so sánh với trước, có chút sai sai.
Bác Diên mỉm cười và nói nhẹ nhàng: “Em tưởng tượng thôi.”
Trì Lục: “…”
Cô liếc mắt nhìn anh, “Anh không thể nói với em sao?”
“Nói cái gì?”
“Thì cái anh nói với mọi người đó.”
Bác Diên suy nghĩ một chút, rất thản nhiên: “Đợi chương trình phát sóng em xem thử là biết.”
“……”
Nói vậy cũng như không, Trì Lục trợn mắt với anh, hừ nhẹ: “Rồi, anh không nói thì thôi.”
Cô chua xót nói: “Em cũng không tò mò lắm.”
Bác Diên bật cười.

Anh biết cô muốn nghe, nhưng có một số lời, không thích hợp để nói bây giờ.
Nghĩ vậy, anh cười cười: “Được rồi, em không tò mò.”
Trì Lục bị chặn họng.

Đến lúc vào thang máy, Trì Lục cũng không nói chuyện với anh nữa.
Trời đã tối, Bác Doanh và Viên Viên đều ở nhà nấu cơm chờ hai người.

Sau khi về đến nhà, Bác Doanh kích động nhào tới.
Trì Lục né cô ấy, nhanh chóng chạy sang phía bên kia: “Mèo con của tớ đâu rồi.”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Bác Diên: “Anh ơi, anh có cần một cái ôm ấm áp không?”
Bác Diên nhìn vào mắt cô ấy, trong con ngươi có thêm một chút ghét bỏ: “Không cần.”
Bác Doanh ngượng ngùng, đáng thương tự ôm mình.
“Được rồi.” Cô ấy cứng nhắc quay lại bàn ăn.

Hai ngày không gặp mèo con, Trì Lục vừa đi qua, nó có chút cảnh giác nhìn cô.
Trì Lục khẽ chớp mắt, thân thiện vươn tay với nó: “Em không nhận ra chị hả?”
Nghe thấy cách xưng hô này, Bác Diên ngước mắt lên: “Chị à?”
“Đúng vậy.”
Trì Lục chỉ chỉ nói: “Em đã đặt cho mèo của em một cái tên rất hay.”
“Tên gì?”
“Trì Tiểu Trì.”
Bác Diên: “…”
Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của anh, Trì Lục trịnh trọng hỏi: “Tên không hay sao?”
Trong nháy mắt như vậy, Bác Diên thật đúng là không biết nên nhận xét thế nào.

Nói hay thì không thể.

Nói không hay thì hình như cũng không thể chấp nhận được.
“Rất hay.”
Anh nhận xét nhẹ nhàng: “Thật thú vị.”
“Đúng vậy.” Trì Lục chọc vào cái đầu nhỏ của bé mèo, vui vẻ nói: “Đó là em gái em.”
Bác Diên ngẩn ra, cụp mắt nhìn chằm chằm mèo con một hồi, nhẹ giọng nói: “Ừ, anh nhớ kỹ rồi.”
Chơi với Trì Tiểu Trì một lúc, bốn người lên bàn ăn cơm.
Bác Doanh tỏ vẻ tò mò về chương trình của bọn họ, mặc dù xem xong livestream nhưng vẫn có rất nhiều chuyện muốn biết.
“Tối hôm qua hai người lén đi làm gì đó?”
Trì Lục cả ngày không xem điện thoại, lúc này có hơi bối rối: “Cái gì mà lén đi chứ?”
Bác Doanh: “Trạng thái ghi hình của hai người hôm qua rất là sai luôn đó, chẳng lẽ tối hôm qua không lén làm chuyện xấu sao?”
Trì Lục trừng mắt nhìn cô ấy: “Cái gì gọi là chuyện xấu.”
Cô thì thầm: “Bọn tớ ra ngoài một cách quang minh chính đại.”
Bác Doanh hừ hai tiếng: “Đi ra ngoài làm cái gì?”
“Không làm gì hết, chỉ đi hóng gió thôi.”
Bác Doanh: “?”
Trong đầu cô ấy đầy dấu chấm hỏi, không thể tin được nhìn hai người: “Cái gì cũng không làm, chỉ đi hóng gió?”
Trì Lục gật đầu.
Bác Diên không nói gì, nhưng ngầm thừa nhận.
Bác Doanh chớp chớp mắt, yên lặng vài giây, nói ra lời chấn động: “Mé, có phải anh không được không?”
Ba người: “…?”
Đối với ánh mắt xoay chuyển của ba người, Bác Doanh hậu tri hậu giác giải thích: “Không phải không phải, em không phải có ý đó.”
Cô hét lên: “Thôi đi, tất cả mọi người đều hiểu mà.”
Viên Viên ở bên cạnh vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Chị Bác Doanh, em không hiểu lắm.”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy né tránh ánh mắt của anh trai, sờ mũi ngượng ngùng: “Hai người này hiểu là được rồi, mau ăn cơm đi.” Nói xong, cô ấy tự mình vùi đầu khổ sở ăn.
Trì Lục nhìn sắc mặt Bác Diên tái mét, cố gắng che giấu nụ cười ở khóe môi mình.

Không thể cười ra tiếng được, sẽ làm cho thầy Bác mất mặt.
Cô đang nghĩ thì bàn tay đặt dưới bàn đột nhiên bị người ta nắm lấy.

Thân thể Trì Lục cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng sượng lại.
Cô len lén rũ mắt xuống, nhìn ánh mắt Bác Diên, thấy rõ lời anh nói.
– Anh cần phải chứng minh điều đó à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.