Khu phố cổ lúc mười giờ là khung cảnh phồn hoa nhất trong ngày. Những người bán hàng rong nhỏ bày hàng trên phố, những nam thanh nữ tú đi dạo sau khi ăn xong và những học sinh cấp 2 mới bắt đầu học bài và quậy phá buổi tối làm tắc nghẽn những con phố không mấy rộng rãi.
Ba tên nhãi chúng tôi chen chúc phía sau chiếc xe ba bánh điện của Dương trông đặc biệt bắt mắt, thu hút người qua đường nhìn ngó, tôi không ngừng thúc giục Dương Thần chạy nhanh hơn.
Dương Thần nắm tay lái, quay đầu lại an ủi tôi: Lang Lãng, trước tiên đừng hoảng hốt, cậu có thể xác định là Hầu Lai Tử bắt cóc cha cậu không? Bên kia có thực sự đề cập đến tiền chuộc trên điện thoại không?
Càn Long cau mày, sốt ruột lẩm bẩm, "Tôi đang nghĩ sao cậu nói nhiều như vậy, Hầu Lai Tử có cho cậu lợi ích gì không mà nói thay hắn cả đêm."
Dương Thần cọt kẹt” dừng xe vào lề đường, chỉ vào mũi Càn Long cáu kỉnh nói: "Có thể nói chuyện tử tế thì nói tôi, còn không , sau này cũng đừng nói chuyện với tôi, đừng cả ngày mở mồm là là muốn đánh."
Càn Long liếm khóe miệng và không nói lời nào, Dương Thần đưa cho tôi một điếu thuốc và nói: "Lang Lãng, tôi không phải thay Hầu Lai Tử nói chuyện, chính là cảm giác hắn không cần phải làm mấy chuyện này, hắn căn bản không thiếu chút tiền này, trong khoảng thời gian này bị đàn áp rất nghiêm trọng, nghe nói hắn nhiều lần bị gọi đến đồn cảnh sát, lúc này hắn có thể bắt cóc cha cậu vì 10 vạn không?"
Khi nghe được những lời của Dương Thần tôi chợt nhớ ra lúc trước tôi gọi điện, người đó dường như nói rằng, hãy trả cho tao những thứ không thuộc về mày.
Lô Ba Ba oai nghiêng đầu lẩm bẩm: Thứ không thuộc về chúng ta?
Càn Long gắt gao đá túi tiền chửi bới: "Thứ không thuộc về chúng ta? Ngoài 10 vạn này còn có cái gì?"
Lô Ba Ba vội vàng khoát tay nói: “Không phải anh Long, tôi loáng thoáng nhớ rõ hình như. .”
Càn Long không kiên nhẫn nói: "Cậu đầu óc còn không bằng tôi, có thể nhớ kỹ cái quái gì."
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi lại vang lên, tôi liếc thấy số của Giang Tịnh Nhã , tôi vội vàng nhận điện nói: "Đừng làm khó cha tôi, tôi lập tức qua đó"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia hét chói tai: “Nhanh lên, tao không phải người kiên nhẫn "
Buông di động, tôi vội vàng thúc giục Dương Thần xuất phát, trong đầu đang loạn , vắt óc nhớ lại chuyện đã xảy ra, lúc đến sắp đến cửa sau bệnh viện, tôi bảo Dương Thần dừng xe, thấp giọng nói nói: "Thần Tử, cậu và Ba Ba đừng đi, đứng xa một chút lấy di động quay lại.”
Dương Thần chần chừ vài giây rồi gật đầu rút ra một con dao xương từ dưới ghế ngồi của xe điện, nói với tôi: "Hai người chú ý đến bản thân. Nếu tình huống không ổn, chạy nhanh lên."
Càn Long trực tiếp cầm lấy con dao cắt xương, cởi áo khoác quấn lại, nhếch môi nói, thứ này trong tay ta hiệu quả hơn cậu ấy.
Dương Thần cau mày nói: "Cậu quá bạo lực, không đúng mực, ông đây không nghĩ đưa cho cậu"
Càn Long bước ra, túm lấy Dương Trần, nhe răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng quan tâm."
Tôi cầm túi tiền cùng Càn Long đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Cửa sau của bệnh viện nằm cạnh một con phố hẹp tên là "Đường Tháp nước", nghe nói đã có người chết từ trước nên cả phố về đêm yên tĩnh, tiếng bước chân trên đường bê tông vô cùng rõ ràng, nhịp tim của tôi không khỏi tăng nhanh lên rất nhiều.
Một chiếc xe "Jetta" màu trắng đang đậu dưới ánh đèn đường mờ ảo, một người đàn ông cao gầy mặc áo phông đen đứng dựa lưng vào xe, khi hai chúng tôi bước tới, anh ta trực tiếp đưa tay về phía tôi hỏi: "Mang đồ đến chưa?"
Tôi trừng mắt nhìn vào trong xe, trên cửa sổ xe ô tô tối om, tôi không nhìn thấy bên trong có gì, tôi lùi lại hỏi hắn: "Cha tôi đâu?"
Người đàn ông có lẽ khoảng ngoài ba mươi tuổi, với đôi mắt hẹp dài, mũi khoằm, nhìn cũng không phải dạng tốt đẹp gì
"Cha mày ở. ." Hắn thuận tay chỉ hướng bên cạnh chiếc xe, tôi theo bản năng nghiêng đầu qua, nào biết nói hắn đột nhiên bước lên trước mặt tôi, một phen đoạt lấy túi trong tay, lập tức đổ ra , vài bó tiền rơi xuống đất.
Hắn cúi xuống, rút vội mấy bó giấy bạc trên mặt đất, rồi túm lấy chiếc túi xách lắc mạnh vài cái, sau khi xác nhận không có gì, mới ngước lên nhìn tôi và quát: “Mẹ nó, đồ đâu ? "
"Thằng cha mày thằng khốn" Càn Long đột ngột bật dậy, hai tay cầm con dao đang quấn trong áo hướng thẳng vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, đứng dậy nhanh chóng, giơ hai tay lên che mặt, đồng thời dùng chân đạp vào bụng Càn Long, đá Càn Long bay xa hai mét.
Tôi không kịp suy nghĩ, vội giơ tay đấm vào đầu hắn, cảm giác tay vừa đập vào một tấm sắt vậy.Hắn quay người năm lấy thắt lưng tôi, trực tiếp nâng tôi lên như nhổ củ cái, rồi ném mạnh xuống đất.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy xương sống lưng sắp gãy, lăn qua lăn lại trên mặt đất đau đớn.
Người đàn ông trực tiếp cưỡi lên người tôi, gì lên cổ, gân xanh trên trán nổi lên, thở hổn hển hét: "Tao hỏi đồ vật kia đâu? Đem đồ vật trả cho tao."
Tôi gần như bị hắn bóp nghẹt, vùng vẫy dữ dội, nhưng tôi vẫn không thể thoát ra được.
Đúng lúc này, Dương Thần đột nhiên chạy ra, dùng gạch phang vào đầu hắn, tên đó kêu lên một tiếng đau đớn, một tay giữ ót, một tay nện một quyền vào bụng Dương Thần .
Dương Thần ôm bụng, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất.
Sau khi giải quyết xong Dương Thần, hắn lại ghì cổ tôi quát khẽ: "Món đó rốt cuộc ở đâu?"
"Đồng chí cảnh sát ở đây..."
Cửa sau của bệnh viện cách chúng tôi chưa đầy mười mét đột nhiên nghe thấy một âm thanh như chuông bạc.
Người đàn ông nhìn lên, thả tôi ra và dùng ngón tay chọc vào trán tôi và đe dọa: "Tốt hơn hết là mày nên bảo quản đồ cho tốt, hai ngày nữa tao sẽ lại đến tìm mày."
Dứt lời, hắn nhanh chóng đứng lên, nhanh như khỉ tiến vào trong xe, đạp mạnh chân ga, vài giây sau chiếc Jetta hoàn toàn biến mất.
Lô Ba Ba lúng túng bò ra khỏi bụi hoa, một tay dìu tôi, một tay đỡ lấy Dương Thần hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Lúc này, một bóng người mảnh khảnh mặc trang phục y tá cũng từ cửa sau của bệnh viện chạy ra, đứng trước mặt tôi nhẹ giọng hỏi: "Này, các người có bị thương nặng không?"
Tôi ngẩng đầu vừa thấy đúng là Giang Tịnh Nhã, lo lắng nắm lấy cánh tay cô hỏi: "Cha tôi đâu?"
Cô hoảng sợ, cuống quýt bỏ tay tôi ra vội nói: "Cha anh ở phòng bệnh."
Tôi không nói thêm nửa lời, chạy vào bệnh viện, vừa mở cửa, nhìn thấy cha tôi bình yên vô sự nằm ở trên giường ngáy ngủ, tôi suýt trào nước mắt, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi cũng xuất hiện rất nhiều câu hỏi chưa giải đáp được.
Bước ra khỏi phòng bệnh, Càn Long, Lô Ba Ba, Dương Thần tất cả đều ngồi trên hàng ghế trên hành lang với vẻ mặt u ám, Giang Tịnh Nhã co quắp bất an cũng đứng ở bên cạnh.
Nhìn Lô Ba Ba ôm chiếc túi xách trên tay, tâm trạng tồi tệ của tôi dịu đi một chút, dù thế nào đi nữa, không mất tiền cũng là điều tốt.
Phải nói rằng Giang Tịnh Nhã quả là một mỹ nữ, cao gần 1,7m, dù chỉ quấn trên người bộ quần áo y tá rộng rãi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ hút hồn, thêm vào đó là gương mặt tròn thanh tú đúng chuẩn con một được cưng chiều, làm người ta nhịn không được ngước nhìn.
Tuy nhiên lúc này tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều về người đẹp này, tôi cau mày nhìn cô ấy và hỏi: "Tại sao người đó lại dùng điện thoại của cô gọi cho tôi?"
Giang Tịnh Nhã ấp úng trả lời: "Hắn nói. . Hắn là cảnh sát, nói anh trộm đồ của người khác, vốn muốn dùng di động của cha anh gọi , nhưng điện thoại hết pin, tôi nói tôi vừa lúc sáng gọi cho anh, cho nên. ."
Càn Long đứng lên và chỉ vào mũi Giang Tịnh Nhã chửi rủa: "Mẹ kiếp, cô không có não à. Hắn nói là cảnh sát cô liền tin hắn sao? Vậy thì tôi nói tôi là cha cô, cô có quỳ xuống lạy tôi không? "
Giang Tịnh Nhã mắt đỏ hoe, nhỏ giọng thì thào: "Làm sao tôi biết có người dám giả danh cảnh sát..."
Càn Long chưa hết giận lại chửi: “Cô mẹ nó có nghĩ đến hậu quả không không? Nếu hôm nay tên chó đó giết hết chúng tôi, cô có chịu nổi trách nhiệm không?
"Tôi. . Tôi. ." Giang Tịnh Nhã không nói nên lời, trực tiếp ngồi xổm xuống khóc nức nở.
Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, sau khi hít thở sâu mấy hơi, tôi đứng trước mặt Giang Tịnh Nhã trước mặt, chỉ vào bản thân nói nói: "Tôi quả thật cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng tuyệt đối không ăn cắp, ăn trộm, về sau xin đừng mang thành kiến cá nhân mà đánh giá người khác, cảm ơn cô đã chăm sóc cha tôi thời gian qua, xin giúp chúng tôi làm thủ tục xuất viện đi."
Cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn tôi, thì thào: "Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Hơn nữa vừa rồi còn cứu mấy người, sao lại đối xử hung dữ với tôi như vậy chứ?"
Càn Long nhổ nước bọt gầm nhẹ: "Tôi có phải còn nên đặt hai bàn tiệc để tỏ lòng biết ơn cô không?"
Tôi ngăn Càn Long, và nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Phiền cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện, Ba Ba, đi gọi taxi."
Giang Tịnh Nhã lau nước mắt trên mặt, đứng dậy nói: "Đã muộn như vậy, phòng tài vụ đã hết giờ làm việc, làm sao có thể làm thủ tục được?"
Tôi liếm phần da khô trên miệng và nói: "Được rồi, tối nay tôi đưa cha xuất viện, mai quay lại làm thủ tục".
"Không được!" Giang Tịnh Nhã duỗi tay chặn cửa phòng bệnh, lắc đầu nói: “Tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.