Tôi chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ, hy vọng may mắn gặp được Cố Hàn Châu.
Tôi nhắn tin cho chị Lan: "Chị Lan, không thuận lợi rồi, em vẫn chưa gặp được người."
Kèm theo một bức ảnh chụp chiếc ghế sofa.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
[Ứ ừ, không được đâu, nhiệm vụ tổ chức giao phó, nhất định phải hoàn thành!]
Tôi khẽ cười, tôi hiểu tính cách của chị Lan, ngay cả khi tôi không thể thực hiện cuộc phỏng vấn, chị ấy cũng sẽ không trách tôi.
Chỉ là... tôi siết chặt chiếc túi đựng áo vest trong tay. Chiếc áo này nhất định phải trả lại cho anh ấy, không thể nợ anh thêm nữa.
Trong lúc đang rối bời thì cửa thang máy riêng của Cố Hàn Châu mở ra. Ngay sau đó là người đàn ông kiêu ngạo lịch lãm bước ra.
Là Cố Hàn Châu.
Tôi nhanh chóng cầm túi lên rồi lao tới.
Anh không nhìn thấy tôi, bước đi rất nhanh, tôi không kịp dừng lại nên va vào lòng anh, theo quán tính ngã xuống đất.
"Ai da." Đau quá, tôi kêu lên.
Cố Hàn Châu lúc này mới nhận ra mình đã va phải người: "Xin lỗi..."
Anh định xin lỗi nhưng khi thấy tôi thì bỗng ngưng lại: "Sao em lại đến đây?"
Tại sao mỗi lần gặp anh tôi lại đều lúng túng như vậy...
Hôm qua là bị mưa bão, hôm nay lại ngã nhào xuống đất.
Tôi vội vàng xoa xoa chỗ bị đau rồi đứng dậy. Lo lắng siết chặt chiếc túi trong tay, nói năng lắp bắp.
"Em... em đến để trả áo vest cho anh."
Nhân viên lễ tân thấy vậy thì vội vàng đến xin lỗi, vẫn không quên lườm tôi một cái.
"Cố tổng, xin lỗi anh, vừa rồi cô ấy đến tìm anh, em đã bảo cô ấy đi rồi, không ngờ cô ấy lại ngồi đây chờ anh rồi còn va vào anh nữa!"
Cố Hàn Châu lướt qua nhân viên lễ tân nhìn tôi: "Anh đã nói em vứt đi là được rồi mà?"
Tôi càng lo lắng hơn: "Em... em còn có chuyện khác muốn gặp anh..."
"Một giọng nữ quyến rũ vang lên: "Anh Cố, cô ấy thực sự đang cầm áo của anh sao?"
Tôi mới nhận ra rằng cô gái họ Diệp kia cũng đang đứng cạnh Cố Hàn Châu, cô ấy đang khoác tay anh ấy một cách chiếm hữu.
Cố Hàn Châu khẽ nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa? Nếu anh không nhớ nhầm, hôm qua em gặp anh có vẻ không vui lắm."
Nói xong, anh nhìn cô gái bên cạnh với vẻ cưng chiều: "Lệ Lệ, đừng nghịch nữa."
Lúc này tôi mới nhận ra người đang khoác tay anh ấy là Diệp Lệ, một ngôi sao nổi tiếng. Chả trách, vẻ đẹp này không thể vì một cái kính râm mà che đi được.
Diệp Lệ thấy Cố Hàn Châu cưng chiều mình liền dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: "Anh Cố, cô ấy là ai vậy? Sao anh có thể đưa áo cho cô ấy mặc?"
Cố Hàn Châu nhìn tôi từ đầu đến chân rồi ra hiệu cho Tiểu Trần nhận lấy chiếc áo vest.
Anh nhìn tôi đầy vẻ thú vị, môi mỏng khẽ mở: "Mối tình đầu của anh."
Diệp Lệ bên cạnh nghe xong, giật mình đưa tay lên che miệng: "Trời ạ, cô ấy chẳng phải là người phụ nữ xấu xa đã bỏ rơi anh vì một chiếc Rolls-Royce sao?"
10.
Nói xong lời này, cô ấy lại liếc nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lắc đầu: "Nhưng nhìn cô ấy bây giờ, chắc vẫn chưa được ngồi lên Rolls-Royce đâu nhỉ?"
Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y khoác lấy Cố Hàn Châu: "Hay là bây giờ cô ấy thấy anh Cố giàu có nên quay lại tìm anh?"
Tôi lo lắng nhìn Cố Hàn Châu.
Chợt nhận ra anh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt trầm ngâm.
"Không phải như vậy, em thực sự chỉ đến để trả áo vest, còn muốn làm một cuộc phỏng vấn với tổng giám đốc."