Dâu Tây Ấn

Chương 6: Trực nhật



Đêm khai giảng đầu tiên, đám con trai nói chuyện phiếm trong phòng ngủ, không thể nghi ngờ rằng sự hoàn hảo của Thẩm Tinh Nhược đã đưa cô trở thành nhân vật nữ chính trong những cuộc trò chuyện này.

….Thật con mẹ nó quá là nữ thần! Sáng hôm nay Vương Hữu Phúc vừa lải nhải giờ đọc sách, giờ chính trị ông ấy lại lẩm bẩm tiếp, nếu như bình thường tao đã sớm đi ngủ rồi tụi bây biết chưa, thế nhưng hôm nay nguyên một tiết tao vẫn không ngủ! Thẩm Tinh Nhược cô ấy ngồi ngay trước mặt tao, mẹ nó! Thật sự là có độc! Tao vừa ngẩng đầu là nhìn thấy cô ấy, ngẩng đầu thêm cái nữa cũng nhìn thấy cô ấy, góc nghiêng đó, tuyệt vời!”

“Nữ thần chính là Nữ thần, nhưng tụi mày không cảm thấy bạn ấy có chút lạnh lùng sao? Nhìn qua có vẻ không dễ kết thân, hơn nữa thoạt nhìn có chút kiêu ngạo đấy.”

Biên Hạ đẩy đẩy gọng kính, vô cùng đồng ý nói: “Thẩm Tinh Nhược có khả năng cao sẽ tạo khoảng cách, tao vẫn thấy Địch Gia Tĩnh tương đối tốt, loại người như Thẩm Tinh Nhược, con trai bình thường sẽ không ép được….”

Biên Hạ còn chưa dứt lời, Lục Tinh Diên đã từ phòng tắm bước ra.

Cậu mặc một chiếc T-shirt màu đen cùng quần ngắn thể thao, vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn đang ướt, chảy đọc theo thái dương hướng xuống.

Bạn nam cùng phòng trước đó đã khen Thẩm Tinh Nhược là Nữ thần thuận miệng hỏi: “Này, Diên ca, mày cảm thấy học sinh mới chuyển trường ngày hôm nay thế nào?”

“Chẳng ra sao cả.”

Lục Tinh Diên ngay cả mí mắt cũng không mở, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ sát vách đã đóng kín, nhưng hiệu quả cách âm không tốt lắm, âm thanh từ bên trong trực tiếp truyền ra, “…Các cậu cũng biết, phát biểu ở Đại hội liên trường đều bằng tiếng Anh, bạn ấy phát âm rất tốt, logic cũng rất chặt chẽ, cho nên tớ vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.”

“Hà Tư Việt cậu trí nhớ kém chết được, nếu không phải người ta đẹp vậy còn lâu cậu mới ấn tượng sâu đậm.”

Hà Tư Việt cười cười, còn nói thêm: “Cũng đúng, Thẩm Tinh Nhược thật sự là rất bắt mắt, nhưng lần đó ở Đại hội liên trường cô ấy thật sự biểu hiện vô cùng xuất sắc.”

Cả phòng ngủ này đều toàn là học bá, chủ đề nhanh chóng nhảy từ Thẩm Tinh Nhược qua tới cái gì mà xếp hạng sơ bộ cuối năm rồi thứ hạng tiêu chuẩn gì đó, đề tài thảo luận của bọn họ cũng vô tính nói tới cái gì mà – giá trị nhan sắc của Thẩm Tinh Nhược có thể tranh hạng toàn tường luôn ấy chứ, ít nhất cũng phải đứng trong top 3.

Lục Tinh Diên không thể hiểu được, Bạch Khổng Tước rốt cuộc là loại động vật quý hiếm đến thế nào, đáng để cho tụi kia lẩm ba lẩm bẩm liên tục, nói vài ba câu là lại quay lại chủ đề Đại hội liên trường.

Nghe đến bốn chữ “Đại hội liên trường” này, Lục Tinh Diên lập tức nhớ lại lúc sáng bị Lý Thừa Phàm hỏi khó, sắc mặt Thẩm Tinh Nhược giống như —-

Mặc dù cô ấy không có ý kiến gì, nhưng sắc mặt bình tĩnh cứ như là đang nói: “Há, mình biết ngay cậu ta là đồ không học thức rác rưởi.”

Cứ như thế mà nhớ lại, tâm trạng của Lục Tinh Diên cũng không phải là tốt đẹp cho lắm.

Đi đến phòng ngủ của bọn Lý Thừa Phàm, cửa phòng chỉ khép hờ, cậu vừa đưa tay lên, liền nghe thấy trong phòng ngủ phát ra một trận cười:

Ha ha ha ha ha ha đệch! Mày cũng đủ đen tối mới nghĩ được như vậy đấy!”

“Không phải, tao chỉ nói sự thật, nếu ngực nhỏ đó lớn hơn cỡ hai cup, thì hiệu quả thị giác, xúc giác phải nói là … Thế nhưng, bộ dạng xinh đẹp như Thẩm Tinh nhược, có là vùng đất bằng phẳng thì anh em cũng chịu nhịn.”

Vậy thì mày phải chịu đấm ăn xôi* lâu đấy.” Lục Tinh Diên đột nhiên đẩy cửa đi vào.

*nguyên bản là câu thành ngữ (忍辱负重) có ý chỉ sự nhẫn nhục chịu đựng để làm chuyện lớn, mình edit thành câu “chịu đấm ăn xôi” của tiếng Việt mình cũng mang ý nghĩa tương tự.

“À, Lục thiếu gia.” Bạn học nam không nghe ra ý đùa cợt trong lời nói của cậu, hất hất cằm, lên tiếng chào hỏi.

Lục Tinh Diên liếc nhìn cậu ta một cái, cũng không đáp lời, trực tiếp bước tới giường ngủ của Lý Thừa Phàm, cả người đều tản ra một loại khí tức chống đối “Đệch không quen biết với mày.”

Lý Thừa Phàm không ở trong phòng ngủ, Lục Tinh Diên muốn tới lấy cục sạc pin, tìm thấy liền cầm đi, cả nửa câu cũng không nhiều lời.

Cậu cảm thấy cô gái Lục Tinh Diên này rất có cảm giác tồn tại, đi đâu cũng nghe mọi người thảo luận về cô ấy tỉ như đáng yêu thế nào, dàng vẻ ra sao đến mức lệch lạc của phương hướng, cho nên cậu cùng không thể nào vui vẻ được.

Trong phòng ngủ mấy bạn học nam tao nhìn mày mày nhìn tao, cũng không biết đã đắc tội vị thiếu gia này ở chỗ nào, dấu hỏi mọc đầy đầu.



Tiến độ giảng dạy ở Minh Lễ rất nhanh, học kỳ trước tất cả lớp mười một đã học xong hết kiến thức mới, khai giảng học kỳ này vừa xong đã trực tiếp tiến hành vòng ôn tập lần một.

Cũng may tiến độ của Hối Trạch Nhất Trung trước đó cũng không không chậm, chỉ còn hai bài lịch sử chưa giảng tới, các lớp khác về cơ bản thì cũng đã theo kịp tốc độ.

Thẩm Tinh Nhược cũng coi như đã thích ứng được với hoàn cảnh mới, dù sao phần lớn bạn cùng lớp đều rất thân thiện hoà động, thầy cô giáo cũng rất hoà ái dễ gần.

Chỉ có một chút chuyện làm cho cô cảm thấy tương đối không thoải mái —

Trước đây Thạch Thấm có nói tới chuyện có người đến lớp học vây xem Lục Tinh Diên, chuyện này hình như cũng đang xảy ra với cô.

Cô cũng không biết bản thân mình trong trường đã bị truyền thành bộ dạng gì, nhưng khai giảng mấy ngày nay, trước phòng học chỗ cửa sau và cửa sổ luôn có người ở ban khác đến nhìn nhìn.

Có lần cô từ nhà vệ sinh trở về, còn nghe được hai bạn học nam đứng ở cửa sau thì thà thì thụt:

“Ai là Thẩm Tinh Nhược?”

“Cũng không thấy xinh đẹp gì mấy mà.”

Cô cũng không lên tiếng, tới phòng giáo viên hỏi hai bộ đề, cho đến khi chuông vào học vang lên mới trở về phòng học.

Trừ chuyện đó ra, tuần lễ khai giảng đầu tiên coi như trôi qua trong yên bình.

Giữa trưa thứ sáu, Bùi Nguyệt có gọi điện tới, nói hôm nay Lục Sơn có rảnh, tan học sẽ đến đón cô và Lục Tinh Diên.

Buổi chiều trước khi lên lớp có nhìn thấy Lục Tinh Diên, vốn dĩ Thẩm Tinh Nhược muốn nói với cậu ta một tiếng, thế nhưng vẻ mặt cậu hờ hững cứ như “Tôi mặc dù đã thấy cậu thế nhưng cậu và thùng rác cũng không có gì khác nhau” biểu cảm, cho nên Thẩm Tinh Nhược cũng không thật sự muốn mở miệng.

Tiết cuối cũng từ họp lớp bị đổi thành tự học, Thẩm Tinh Nhược lười nhác cất quyển truyện đi, tranh thủ tiết tự học làm cho xong bài tập ngữ văn và lịch sử.

Đến khi còn ba phút nữa thì tan học, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Uỷ viên lao động ngồi đằng trước bỗng nhiên quay lại nói với cô, “Thẩm Tinh Nhược, hôm nên đến phiên cậu trực nhật vệ sinh làm phiền cậu ở lại sau giờ học một lát nhé, tại hôm nay sẽ có người đến kiếm tra.

Đợi đã.

Trực nhật vệ sinh.

Uỷ viên lao động nhìn vẻ mặt của cô, tưởng rằng cô không tình nguyện, cẩn trọng từng li từng tí hỏi: “Cậu không thể ở lại sao?”

Thẩm Tinh Nhược: “Không có, có thể.”

Ngay sau đó tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học cùng lớp không hẹn mà cùng buông lỏng thở phào. Có người than mỏi lưng, có người nói chuyện phiếm, có ngưởi trong lòng chỉ muốn về nhà, đeo ba lô trên lưng chạy tốc độ năm mươi mét trên giây vọt bắn ra khỏi cửa, vắt chân lên cô chạy như điên.

Ngoải cửa sổ ánh nắng màu mật ong của buổi chiều tà chiếu xuyên qua khung cửa chiếu xuống bàn học lung linh sắc vàng, âm thanh hỗn tạp của tiếng sắp xếp sách vở tư liệu, tiếng trò chuyện, cùng với tiếng kéo bàn vang lên cùng lúc, xen lẫn với nhau tạo thành bản hoà tấu đặc biệt chỉ nghe được lúc tan học.

Thẩm Tinh Nhược đi đến cuối lớp, cẩn thận nhìn xem bảng phân công trực nhật mà cô đã đi qua N lần nhưng mỗi lần đều không nhìn thẳng —-

Trực nhật thứ sáu:

Thẩm Tinh Nhược, tổ một tổ hai và hành lang;

Lục Tinh Diên, tổ ba tổ bốn và bục giảng.

Uỷ viên lao động sắp xếp trực nhật như thế này thật sự là thiên tài mà.

Thẩm Tinh Nhược đứng đó mất vài giây để chấp nhận sự thật, sau đó đó nhắn tin cho Bùi Nguyệt, nói là hai người bọn họ có thể phải ra trễ nửa tiếng.

Bùi Nguyệt nhanh chóng trả lời biểu tượng “ok.”

Minh Lễ bắt buộc ở trong ký túc xá, cho nên cuối tuần nghỉ học, mọi người đa số đều chọn về nhà, vì vậy giờ tan học hôm thứ sau, mọi người đều thu dọn rất nhanh.

Thẩm Tinh Nhược đợi mọi người ra về gần hết, mời đi lấy chổi, chuẩn bị quét rác.

Thế nhưng khi cô quay lại, thì nhìn thấy Lục Tinh Diên kẹp trái bóng rổ trong khuỷu tay, đang kề vai sát cánh với những bạn nam khác cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng học còn có mấy bạn nam ở lớp khác đến, hình như là đang chờ bọn này.

“Lục Tinh Diên.”

Giọng nói của cô đột ngột vang lên trong phòng học gần như trống trải.

Lục Tinh Diên quay đầu, ánh mắt lười nhác, “Làm sao?”

“Làm vệ sinh, cậu quét tổ ba tổ bốn cùng bục giảng, ngày hôm nay sẽ có người đến kiểm tra.”

Lục Tinh Diên còn chưa lên tiếng, bên ngoài phòng học đã vang lên một trận cười:

“Đệch! Bảo Lục Tinh Diên làm vệ sinh! Ha ha ha ha!”

“Chắc điên mất!”

“Con mẹ nó ha ha ha ha ha!”

Ba chữ “làm vệ sinh” này đối với Lục Tinh Diên thật ra mà nói có chút lạ lẫm, cậu đứng im một hồi lâu, nhấc chân đi đến bảng phân công trực nhật kia nhìn một cái.

Ở đằng sau Thẩm Tinh Nhược còn đang thẳng thắn nhìn cậu, cậu nâng hai mắt lên đánh giá cô, xem thường nói: “Tôi và cậu cùng làm, vậy cậu thuận tiện làm luôn phần của tôi đi, cám ơn.”

Nói xong cậu cùng không cho Thẩm Tinh Nhược thời gian cự tuyệt, dẫn theo một đám con trai cà lơ phất phơ đi ra ngoài.

Bọn họ biến mất bên ngoài phạm vi tầm mắt, Thẩm Tinh Nhược còn có thể nghe được một bạn nam nào đó lấy chuyện này trêu chọc Lục Tinh Diên.

Hà Tư Việt đi đến văn phòng giáo viên một chuyến, trở về vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này.

“Bọn họ là như vậy đấy, cậu đừng đề trong lòng.” Cậu đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Nhược, cất giọng ôn hoà.

Thẩm Tinh Nhược lắc đầu, “Không có việc gì đâu.”

Mỗi một trường học đều có dạng người này, một đám lêu lổng vô học, chỉ có thể leo lên ngọn núi cao hơn cho bằng người khác nhờ gia thế của cha mẹ, cô cũng không cảm thấy lạ lẫm gì.

“Tớ giúp cậu.”

Hà Tư Việt cầm lấy cây chổi, cùng làm vệ sinh giúp cô.

Thẩm Tinh Nhược nói lời cảm ơn, cũng không từ chối.

Dù sao hôm nay cũng sẽ có người đến kiểm tra, một mình cô làm không xuể.

Động tác của Hà Tư Việt nhanh nhẹn, Thẩm Tinh Nhược mới quét xong khu vực tố một, cậu ấy đã quét xong phía trước phòng học, hành lang, và khu vực hai tổ kia.

Hà Tư Việt: “Để tớ quét tổ hai cho.”

Thẩm Tinh Nhược: “Không sao, tự tớ quét được mà.”

Hà Tư Việt nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Cũng được, vậy tớ đi thay túi rác.”

Thẩm Tinh Nhược vừa quét rác thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một chút, có chút không hiểu, vì sao đều là bạn nam mười sáu mười bảy tuổi, có người như Hà Tư Việt, lại còn có người như Lục Tinh Diên.

Làm trực nhận xong, hai người đi nhà vệ sinh rửa tay.

Trên đường trở về phòng học, Hà Tư Việt hỏi: “Hôm nay thứ sáu, cậu có về nhà không?”

Lục gia tạm thời cũng có thể coi là nhà nhỉ.

Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng, có qua có lại hỏi một câu, “Còn cậu?”

“Tớ cũng về nhà, vậy đợi chút nữa chúng ta cùng đi đi.”

Thẩm Tinh Nhược: “Tớ còn phải ở lại một lát nữa, hôm nay có người kiểm tra vệ sinh.”

Hà Tư Việt: “Không sao, tớ chờ cậu.”

Thẩm Tinh Nhược còn đang suy nghĩ xem nên nói gì, từ xa Vương Hữu Phúc đã nhìn thấy hai người bọn họ, vẫy vẫy tay, “Này, Hà Tư Việt, em đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Rất tốt, cô không cần từ chối nữa.



Ngược lại Lục Tinh Diên lại rất biết canh thời gian, vừa đúng lúc làm vệ sinh xong thì cậu trở về lớp học, thấy Thẩm Tinh Nhược vừa lau tay vừa đi vào trong, cậu giật dây cột tóc bị mồ hôi thấm ướt xuống, nói: “Năng lực động thủ của đại tiểu thư không tệ, rất sạch sẽ.”

Sắc mặt Thẩm Tinh Nhược bình thản, liếc nhìn cậu một cái, cũng không thèm nói chuyện.

Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười, dựa vào thành ghế, cùng lúc vặn mở bình nước suối khoáng,

Ban một là phòng học đầu tiên của lầu một, kiểm tra vệ sinh cũng bị kiểm tra đầu tiên.

Đợi cán sự trường học theo thông lệ kiểm tra xong, Thẩm Tinh Nhược kéo dây đeo ba lô lên, đứng dậy.

Lúc đi ngang qua chỗ Lục Tinh Diên đang ngồi, cô khựng lại một chút.

Lục Tinh Diên đang uống nước, một tay khoát lên thành ghế, một tay cầm bình nước suối khoáng, đầu ngửa ra sau, cái cổ hoàn hảo lộ ra, có thể nhìn thấy rõ ràng hầu kết đang nhấp nhô lên xuống.

Thẩm Tinh Nhược bỗng nhiên lên tiếng, “Nể mặt dì Bùi và chú Lục, chuyện ngày hôm nay tôi lười so đo với cậu, nhưng về sau xin cậu hiểu rõ đừng đem phiền phức đến cho người khác.”

Lục Tinh Diên cảm thấy có chút buồn cười, cậu buông bình nước xuống, tựa lưng vào ghế, nghiêng nửa đầu nhìn qua, “Chuyện quả bóng rổ tôi còn chưa tính với cậu, cậu còn ở đây mà phách lối.”

“Lúc quả bóng rổ đập xuống cách tôi còn chưa đầy ba centimet, ba chữ ‘thật xin lỗi’ cậu cũng không học được, còn trông mong tôi sẽ ném trả về cho cậu à.” Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược lãnh đạm.

Lục Tinh Diên mắt đối mắt với cô ba giây, bỗng nhiên đứng dậy.

Cậu rất cao, dưới tình huống không đứng thẳng người như thế này, đầu của cô còn chưa cao đến chóp mũi của cậu, đoán chừng là đã hút thuốc, trên người cậu còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy khó chịu, vô ý thức lùi về sau kéo dài khoảng cách.

Lục Tinh Diên nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, lại cố ý nghiêng người sâu về phía trước, “Cậu giả vờ cái gì.”

Thẩm Tinh Nhược: “….”

“Cậu không mệt chứ tôi cũng mệt dùm cậu.” Cậu biếng nhác móc ra bao thuốc từ trong túi quần, sau đó trượt ra một cây, đưa đến trước mặt Thẩm Tinh Nhược, “Tôi không mang theo bật lửa.”

?

Tư duy chậm chạp mất ba giây, Thẩm Tinh Nhược nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, rốt cuộc cũng đã hiểu ra.

Cô nhìn về phía Lục Tinh Diên, đột ngột hỏi lại: “Cậu thấy tôi cầm bật lửa liền xác định là dùng để đốt thuốc sao?”

Lục Tinh Diên nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Cô rũ mi mắt xuống, đẩy điếu thuốc vào trong hộp đựng thuốc là, nhàn nhạt lên tiếng, “Tôi còn có thể dùng cái bật lửa đế thắp nhang trên mộ phần của cậu nữa đấy.”

- Hết Chương 6-

Bội Bội: Hai người này như nước với lửa sao ra được đoạn văn án ngọt ngào thế hả giời!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.