Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 29: Em Không Có





Ngày hôm nay đến bệnh viện một chuyến, Cố Noãn mệt muốn chết rồi.

Vừa về đến ký túc xá, cậu tùy tiện ăn cái gì đó rồi nuốt thuốc, sau đó tắm rửa đi ngủ sớm.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu mới chợt nhớ ra mình đã quên đưa sủi cảo tôm cho Hàn Dương, mạnh mẽ kéo mình ra khỏi giấc mộng, làm cho đầu óc tỉnh táo lại.

Cậu muốn hỏi Quý Mạc, nhưng thấy màn hình điện thoại hiển thị 3:30 sáng.

Tỉnh dậy thật không đúng lúc, đây là khoảng thời gian khó xử.

Cố Noãn chán nản nằm trên giường, một lòng một dạ nhớ lại những chuyện trong ngày.

Cậu nghĩ đến mùi hương bạc hà thoang thoảng, nó như một dấu ấn để lại trong tâm trí khiến Cố Noãn không thể nào quên được.

Mang theo vị ngọt ngào.

Đáng thương cho Cố Noãn, năm cấp ba được đưa đến học trong một ngôi trường toàn Omega.

Đã lâu rồi cậu không được nếm thử tin tức tố của Alpha làm người ta thư thái.

Cậu không cẩn thận liền nghiện, hầu như cả đêm đều nằm ở trên giường trằn trọc.

"Thì ra bạc hà có thể ngọt như vậy sao?"
"Thì ra đây là mùi vị tin tức tố an ủi của anh sao?"
"Thì ra...nó còn có thể dùng làm thuốc giảm đau."
Cố Noãn tự lẩm bẩm một mình, ôm chăn mạnh mẽ hít sâu hai cái.

Chỉ có mùi thơm của nước giặt...!
Cố Noãn đột nhiên muốn đổi nước giặt trong ký túc xá sang loại có vị bạc hà, nói làm là làm, cậu bật điện thoại di động đặt mua loại nước giặt có hương bạc hà trên mạng, hy vọng mùa đông năm nay không đông chết cậu là được.

Để cho mình bình tĩnh lại, Cố Noãn đăng nhập trò chơi mà Tô Mộc tải về cho cậu chơi một chốc.

Cậu không thích chơi game, chơi một chút liền chán.

Khi Cố Noãn chuẩn bị đăng xuất, cậu thấy Tô Mộc đang online.


ID của Tô Mộc trong game tên là: Bánh quẩy chấm sữa đậu nành.

ID của Cố Noãn trong game tên là: Dâu tây không thức đêm.

Bánh quẩy chấm sữa đậu nành: [Ngạc nhiên chưa! Tôi đang gặp phải ai thế này!]
Dâu tây không thức đêm: [......]
Dâu tây không thức đêm phối hợp với y: [Là tôi! Cao thủ trò chơi đương đại!]
Bánh quẩy chấm sữa đậu nành: [Ói, chính là tuyển thủ chơi game không thức đêm ---- Bạn học Tiểu Noãn, đây là bệnh tương tư tái phát không ngủ được sao? Bản thân tôi thật may mắn biết bao khi được gặp bạn trong trò chơi vào thời điểm này!]
Tô Mộc hôm nay đã quá mức trung nhị (*), diễn có chút quá.

(*) Hội chứng tuổi dậy thì chuunibyou demo koi ga shitaimang là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản) (tương đương với lớp 8 trong hệ thống giáo dục Việt Nam).

Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.

Trung nhị chính là căn bệnh Chuunibyou.

Dâu tây không thức đêm: [...Nói tiếng người.

]
Bánh quẩy chấm sữa đậu nành: [Muốn đánh một trận không? ]
Bánh quẩy chấm sữa đậu nành: [Chờ tớ một chút, tớ gọi điện cho đồng bọn!]
Cố Noãn:?
Bánh quẩy chấm sữa đậu nành: [Thật không ngờ, tớ còn thoát ế trước cậu.

Cậu cũng biết người này đó, lần trước còn cùng chúng ta đánh ở vòng loại.

Khụ khụ, hắn tương đối lạnh lùng, lát nữa cậu chú ý bớt nói, thao tác nhiều hơn.]
Cằm Cố Noãn sắp rơi xuống đất, cậu lặng lẽ gửi một hàng dấu chấm hỏi cho Tô Mộc.

[Tô Mộc, cậu, cậu đang hẹn hò qua mạng?]
Cố Noãn vì bị Tô Mộc dọa đến nỗi không chơi game nổi nữa nên rất nhanh liền đăng xuất.

Cậu vừa bận tâm chuyện yêu đương của mình có thuận lợi hay không, vừa phải lo lắng xem Tô Mộc có phải đang bị lừa hay không nữa.

Kết quả Tô Mộc muốn để cho cậu an tâm, liền nói y cùng người đó đã cùng chơi game mấy năm, có thể tin tưởng.

Đêm đầu thu hơi lạnh, Cố Noãn không quấy rầy Tô Mộc chơi game, lại tiếp tục mất ngủ.

Cậu kiểm tra lịch học ngày mai và phát hiện buổi sáng không có lớp nào, điều này ngay lập tức khiến cậu bớt căng thẳng vì không ngủ được.

Cậu ngồi dậy muốn uống nước thì thấy nước nóng trong phích đã nguội.

Cố Noãn đun sôi một ấm nước, tiện tay bật đèn.

Căn phòng nhỏ được cậu sắp xếp ngăn nắp, cùng với tiếng ấm đun nước và ánh đèn màu dịu nhẹ, căn phòng lạnh lẽo trở nên dịu dàng hơn một chút.

Ký túc xá đơn này còn có một ban công nhỏ, nhỏ đến mức không thể chứa nổi hai Alpha trưởng thành, nhưng cậu lại có thể nhìn rõ bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.

Cố Noãn đợi nước sôi, pha một cốc sữa nóng, cầm trên tay rồi ra ban công ngắm sao.

Cậu nhớ tới cảnh hoàng hôn mà lần trước Hàn Dương đã chụp cho cậu, không khỏi lấy điện thoại ra chụp bầu trời đêm nay.

Cậu biết mỗi khi Hàn Dương đi ngủ đều sẽ tắt chuông điện thoại, nên đã gửi bức ảnh vừa chụp qua cho anh.

Trong vòng nửa phút, Hàn Dương gửi lại tin nhắn.

Hàn Dương: [Sao còn chưa ngủ?]
Cố Noãn sợ hết hồn, bị bỏng sữa, vội vàng bước vào phòng, gửi qua một tin nhắn thoại: "Em bị tỉnh giấc, đang uống sữa nóng nhưng lại bị nó làm bỏng!"
Hàn Dương trả lời: [Em có sao không?]
Tin nhắn vừa gửi chưa được một giây, anh đã trực tiếp gọi đến.

Cố Noãn vừa rửa tay sạch, nhấc máy, giọng nói đầu dây bên kia trầm ổn, rõ ràng, sâu thẳm như bầu trời đêm nay.

"Em có sao không?"
"Em không sao!" Cố Noãn uống một ngụm sữa, "Anh ơi, ba có đưa sủi cảo tôm cho anh không?"
"Sủi cảo tôm?"
"Quả nhiên, ba cũng quên mất.

Món đó ngon lắm, em còn đặc biệt mua về cho anh.


Nhưng không sao đâu, hai ngày nữa em sẽ lại đi mua, nếu anh có thời gian thì chúng ta cùng đi."
Cố Noãn mở miệng nói chuyện không dứt, vui vẻ ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Dương chưa kịp nói gì đã hỏi: "Sao muộn rồi mà anh còn chưa ngủ?"
Hàn Dương không nói cho Cố Noãn biết anh bị mất ngủ vì những lời nói của Quý Mạc vào ban ngày.

Quý Mạc hỏi anh như vậy, rõ ràng là y đã nhìn thấu những tâm tư mà anh cho rằng mình đã che giấu rất tốt.

Hàn Dương không tự chủ được hít sâu một hơi, anh tự giễu lau mặt một cái, tùy tiện chọn một cái lý do: "Anh đang chờ tin tức."
"Có phải là tin tức từ bộ phim không?" Cố Noãn quan tâm, cầm điện thoại không muốn đặt xuống, "Sao giọng anh lại rầu rĩ như vậy?"
"Ừm, có lẽ là anh có chút nôn nóng, anh cũng không biết." Tay của Hàn Dương nắm thành nắm đấm, lòng bàn tay thô ráp, đều do khi anh làm việc ở nước ngoài để lại.

Vài năm trước, anh rất muốn độc lập.

Vì vậy, anh đã liều mạng làm việc và phải chịu đựng rất nhiều.

Nhưng Hàn Dương không ngại gian khổ, anh chỉ sợ mình sẽ dần trở nên yếu đuối, không thể sống thiếu hơi ấm của Cố gia, rồi dần dần quên mất mình là ai và máu chảy trên người mình là của ai.

Anh bước đến ban công, áp điện thoại vào tai, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đêm.

Không sai biệt lắm với tấm ảnh Cố Noãn đã gửi, ngày mai hẳn là một ngày nắng đẹp.

Trên điện thoại, giọng nói của Cố Noãn rất êm tai, từng âm từng chữ có thể xoa dịu trái tim bồn chồn của Hàn Dương.

"Anh, đừng lo lắng, em nghĩ nhất định anh sẽ nhận được vai đó, anh đã diễn rất tốt!"
"Ừm."
"Khi em khen anh sao anh không biết khiêm tốn một chút?"
"Được rồi, anh sẽ khiêm tốn."
Giọng nói của Hàn Dương vì thế mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Sau khi Cố Noãn pha trò, giọng điệu của cậu dịu lại: "Anh à, cho dù lần này không được chọn thì chẳng lẽ không có lần khác sao? Anh phải tin rằng mình rất xuất sắc và luôn có người đánh giá cao anh.

Lần trước em nghe Hạ ca nói, không phải tiền bối lão Trương gì đó luôn muốn ký hợp đồng với anh sao? Có nghĩa là anh ấy rất yêu quý với anh.

Vậy nên...vậy nên anh đừng thức khuya, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Dù sao thì em sẽ luôn ủng hộ anh, em...!"
Lúc này, Cố Noãn mới ngượng ngùng gãi đầu, nhếch lên khóe miệng: "Em nhất định sẽ là người hâm mộ đầu tiên của anh."
Gọi là gì ấy nhỉ, fan trung thành?
Cố Noãn không biết nhiều về việc theo đuổi thần tượng, nhưng cậu nghĩ mình phải là người đầu tiên và là người thích Hàn Dương nhất.

Trong đêm dài, được người thương nhớ, khẳng định và động viên, sẽ không ai cảm thấy cô đơn.

Tâm trạng mờ mịt của Hàn Dương được Cố Noãn làm cho ấm lên phân nửa, nhất thời không tiếng động nở nụ cười, khóe miệng cong lên rất đẹp, nhưng Cố Noãn lại không nhìn thấy được, chỉ có thể nghe anh đáp lại, "Được."
Cố Noãn ngạc nhiên, cậu nói một tràng, Hàn Dương cư nhiên chỉ đáp lại một chữ.

Cố Noãn mím môi, dùng đầu ngón tay vò chiếc chăn, nghĩ rằng Hàn Dương có lẽ đã buồn ngủ: "Anh buồn ngủ rồi sao? Anh mau ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa, cuối tuần em đến tìm anh chơi, sẽ mang cho anh sủi cảo tôm thật ngon."
Cậu đang định cúp máy, Hàn Dương ngăn cậu lại.

"Cố Noãn."
"Hả?"
"Anh dự định ký hợp đồng.

Gần đây có thể anh sẽ rất bận.

Nếu trả lời tin nhắn chậm, em đừng tức giận."
Hàn Dương không nói dối, gần đây anh đều có các buổi thử vai và công việc khác, đại khái ngày nào anh cũng không có nhà.

Quả thật, anh cần phải điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn của mình.

Tin tức này đối với Cố Noãn giống như sấm sét giữa trời quang.

Hàn Dương thực sự muốn biến mất một nửa.

Trong suốt hai tháng, Hàn Dương bận đến nỗi không có thời gian trở lại Cố gia, cũng không có thời gian để gặp gỡ Cố Noãn.

Cố Noãn muốn tìm anh nhưng Hàn Dương luôn vắng nhà, lần nào anh cũng phải đến khuya mới về hoặc sáng sớm hôm sau mới về đến.

"Tại sao mỗi khi làm việc đều là ban đêm? Như thế làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được."
Cố Noãn và Tô Mộc gặp nhau trong một cửa hàng gà rán, một bên nói không quá ba câu liền nhắc đến đối tượng hẹn hò qua mạng của mình, một bên nói không quá ba câu liền đau lòng cho Hàn Dương công tác quá cực khổ.


Gần đây hai người không hề có thời gian ở chung với nhau.

Tô Mộc chê cậu cái gì cũng không hiểu: "Cái vòng kia của bọn họ vốn không có giờ làm việc cố định, đúng không? Hơn nữa, anh ta chỉ là một người mới mới mới không có danh tiếng gì." Y cố ý kéo dài từ "mới".

"Phải phối hợp với thời gian của người khác, ai quản anh ta có nghỉ ngơi hay chưa."
"......"
"Không chừng còn không có thời gian ăn, nếu ăn cũng chỉ là ăn mấy phần cơm hộp khó nuốt kia." Tô Mộc mới là người cái gì cũng không hiểu, lúc nào cũng khoa trương, một bên chơi game một bên nói: "Khổ, đúng là quá khổ."
Cố Noãn càng nghĩ càng đau lòng, đứng dậy rời đi: "Tớ sẽ mua một cái gì đó ngon rồi đưa qua cho anh ấy."
Tô Mộc từ phía sau hét lên: "Tớ đùa cậu thôi! Còn hai phần gà rán này thì sao đây?"
"Cậu ăn hết đi!" Cố Noãn nhìn thời gian, đã sáu giờ tối.

Cậu gửi tin nhắn cho Hàn Dương và nửa tiếng sau mới được Hàn Dương trả lời.

[Hôm nay ước chừng đến mười hai giờ anh mới về đến nhà.

Không có việc gì thì đừng đến.]
Nửa phút sau, Hàn Dương gửi đến một tin nhắn khác cho Cố Noãn: [Vai diễn đã được ấn định, tháng sau sẽ bắt đầu quay, phần diễn của anh quay một ngày là xong.]
Xét cho cùng phân cảnh đó chưa đầy ba phút, vì vậy không thể chiếm quá nhiều thời gian của đoàn phim.

Cố Noãn rất vui, cố tình đi mua sủi cảo tôm, còn mua thêm một số món khác.

Sau đó, cậu nghĩ nghĩ, ngày kỉ niệm thế này mà không có gà rán thì sẽ không hoàn mỹ, vì vậy đã chín giờ tối cậu còn đặc biệt bắt xe quay lại, mua một phần gà rán mang đi.

Đây là hương vị yêu thích của Hàn Dương.

Khi Cố Noãn đến nhà thuê của Hàn Dương, đã hơn 11 giờ tối.

Hôm nay là thứ sáu, Cố Noãn định đưa đồ ăn xong sẽ bắt xe trở về biệt thự, không quản đến giờ đóng cổng của ký túc xá.

Cậu cho tất cả đồ ăn vào một chiếc túi giữ nhiệt mới mua và đặt trước cửa căn nhà cho thuê.

Cậu gửi tin nhắn cho Hàn Dương, lại sợ anh không thấy, liền viết thêm một tờ giấy nhắn dán lên cửa.

Ngay khi viết xong, cửa thang máy sau lưng mở ra.

Tầng này chỉ có một căn hộ của Hàn Dương, còn lại đều chưa có người thuê.

Cố Noãn kích động quay đầu lại, thấy Hạ Phi đỡ lấy Hàn Dương đang loạng choạng đi ra ngoài.

"Tiểu Noãn?" Hạ Phi hiển nhiên không có say, suy nghĩ rõ ràng, "Muộn như vậy, sao cậu lại ở đây?"
"Em mang thức ăn đến cho anh của em."
"Sao cậu không mang vào nhà? Để ngoài cửa không an toàn." Hạ Phi thuận miệng nói, "Mau đến giúp anh một tay."
Cố Noãn tiến lên giúp Hạ Phi dìu Hàn Dương, trên người anh có chút mùi rượu, quan tâm hỏi: "Anh em sao lại say thế này? Hai người đi uống rượu sao?"
"Có thể là cậu ấy quá mệt, mới uống vài chén đã say ngất, ngủ quắc cần câu.

Chắc là vai diễn đã được ấn định, nên trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm." Âm thanh Hạ Phi không nhỏ, nhưng cũng không đánh thức Hàn Dương.

Cố Noãn sờ lên mặt Hàn Dương, chỉ sợ Hàn Dương lạnh cóng, dù sao bây giờ đã là giữa tháng mười một.

Cậu vừa muốn tìm chìa khóa trên người của Hàn Dương thì thấy Hạ Phi tự nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi quần, mở cửa phòng cho thuê.

Cố Noãn: "......"
Hạ Phi: "Tại sao lại nhìn anh như thế?" Hắn nâng chìa khóa trong tay lên, phát hiện Cố Noãn đang thực sự nhìn vào chìa khóa trên tay mình, hắn nghi ngờ hỏi: "Lẽ nào cậu không có?"
Cố Noãn: "......"
Hạ Phi cảm thấy mình hỏi bậy rồi.

Chỉ thấy Cố Noãn lộ ra vẻ mặt ước ao, sau đó buồn bã nói: "Em không có.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.