Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 4: Từ Nhỏ Sức Ăn Của Anh Ấy Đã Rất Lớn Rồi





Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Điều khiến Cố Noãn kinh ngạc chính là, chỉ mới hai năm, Hàn Dương đã trở thành một Alpha thành thục, thậm chí mùi tin tức tố cũng trở nên hấp dẫn và quyến rũ hơn nhiều.

Mặc dù từ năm cấp hai, Cố Noãn đã biến thành một Omega không có tin tức tố, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng cảm nhận tin tức tố từ Alpha của cậu.

Cố Noãn cũng có mùi tin tức tố yêu thích.

Tỷ như cậu không thích mùi tin tức tố quá nồng, cậu chỉ thích mùi vị tươi mới.

Hương bạc hà của Hàn Dương chính là thứ mà Cố Noãn yêu thích.

Cố Noãn vốn dĩ muốn nói câu thứ hai, nhưng cậu quá nhớ Hàn Dương, miệng không theo kịp nhịp điệu của cơ thể, đã trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Hàn Dương, giống như khi còn nhỏ, dùng sức cọ cọ vào người của anh, hít một hơi thật sâu hương bạc hà.

Cán ô đập vào vai Hàn Dương, hơi đau, giống như bắt đầu một buổi lễ nghênh đón liều lĩnh.

Bất đắc dĩ, Hàn Dương cầm cán ô trong tay cậu, ngay giây tiếp theo liền nghe thấy Cố Noãn hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Anh, em thật sự rất nhớ anh..."
Cố Noãn ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Hàn Dương được phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cậu.

Cậu chớp mắt, chủ động hỏi một câu: "Anh có nhớ em không?"
"Cố Noãn." Hàn Dương gọi tên cậu.


Tựa như nhiều năm trước đây, anh vẫn luôn có thể chấp nhận tính tình thao thao bất tuyệt của Cố Noãn.

Anh chạm vào mái tóc mềm mại của Cố Noãn rồi đáp: "Anh cũng rất nhớ em."
"Nói dối, anh cũng không có gọi video cho em, toàn là em gọi cho anh thôi."
Tiếng mưa đột nhiên lớn hơn, rơi trên tán ô, khiến Hàn Dương cảm thấy chiếc ô mình cầm trong tay bỗng nặng nề hơn.

Anh sợ mưa xối ướt Cố Noãn nên đã đưa gần hết chiếc ô về phía cậu.

Lúc này, Cố Viễn Sâm rời khỏi ghế lái, dứt khoát phá vỡ cuộc đoàn tụ của họ.

Hắn cầm lấy chiếc ô trên tay Quý Mạc, nói với Cố Noãn, "Tiểu Noãn, Hàn Dương vừa mới trở về, khẳng định là rất mệt, con đừng không hiểu chuyện mà bám lấy anh như thế."
Hàn Dương ngay lập tức nói với Cố Viễn Sâm, "Chú Cố, cháu không mệt." Sau đó, anh cười với Quý Mạc, "Chú Quý, cháu về rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).

Quý Mạc nhìn Hàn Dương đã trưởng thành hiểu chuyện, vui mừng tiến lên nắm lấy cánh tay của anh.

Cố Viễn Sâm rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Dương, nhưng thấy Cố Noãn bất động, vẫn nói, "Con như vậy sẽ chiều hư Tiểu Noãn."
Cố Noãn khịt mũi, bất đắc dĩ bị lời nói của Cố Viễn Sâm "xách" ra khỏi vòng tay của Hàn Dương.

Cậu xung phong nhận việc nói với Hàn Dương: "Để em xách hành lý giúp anh.

Em đã cao hơn trước rất nhiều rồi, sức lực cũng lớn hơn nữa!"
"Được rồi." Hàn Dương khẽ gật đầu rồi đưa chiếc túi nhẹ nhất cho Cố Noãn.

Cố Noãn xua tay, "Đưa em cái nặng nhất ấy."
Hàn Dương không còn cách nào phải đưa một chiếc túi có vẻ nặng khác cho Cố Noãn.

Còn anh thì kéo một chiếc vali lớn với chiếc balo nặng trĩu trên vai.

Anh một tay cầm ô, đi theo Cố Noãn vào nhà.

Hành lý của Hàn Dương đã được đóng gói cẩn thận nên anh rất nhanh thu xếp xong.

Nhìn quanh bốn phía, anh thấy căn phòng hai năm không ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối trên giường còn có mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi nước giặt và ánh nắng mặt trời quen thuộc với Hàn Dương.

Từ nhỏ đến lớn, Cố gia vẫn luôn dùng loại nước giặt này chưa bao giờ thay đổi.

Cuối cùng, Hàn Dương cũng có cảm giác được trở về "nhà".

Trong phòng vẫn còn những quyển sách bài tập mà anh mua hồi cấp hai và cấp ba, và một mô hình máy bay lỗi thời được đặt ngay ngắn trong tủ sách bằng kính.

Hàn Dương bước tới tủ sách suy tư một lát, cầm mô hình lên, thấy nó được lau chùi vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ hơn bất kỳ đồ đạc nào trong phòng.

Đây là món quà mà Cố Noãn đã tặng anh khi cậu vừa lên bảy, Hàn Dương rất quý trọng, cẩn thận đặt nó vào vị trí cũ.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Noãn đang nhẹ gõ cánh cửa phòng khép hờ, mím khóe miệng, rất ngoan nói: "Anh ơi, có cần em giúp không?"
"Không cần, anh đã thu dọn xong rồi."
"Chú Trương mang đến một hộp đào, anh có muốn ăn một ít không?" Cố Noãn từ nhỏ đã là một người "huynh khống" trầm trọng, đối với mỗi một lời của Hàn Dương, nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng của cậu càng thêm một phần.


(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).

Không chỉ vậy, Cố Noãn còn lấy từ trong túi quần ra một chai sữa dâu, là chai mà chú Trương đã đưa cho cậu.

Giống như khi còn bé, cậu biết Hàn Dương thích, cho nên sẽ giấu lại để cho Hàn Dương.

"Anh ơi, này là sữa dâu chúng ta lúc nhỏ hay uống.

Em để lại cho anh một chai nè."
Thực sự chỉ có một chai.

Hàn Dương cầm lấy sữa dâu, lúc này mới nhớ tới mình đã lâu không uống cái này.

Anh xoay người cầm lấy một chiếc hộp vuông được đóng gói tinh xảo từ trên bàn đọc sách, sải bước tới chỗ Cố Noãn, "Chúc mừng em đậu vào đại học C, đây là quà cho em."
Quà chúc mừng Cố Noãn đậu đại học cũng là một món quà cho lễ trưởng thành tròn 18 tuổi của Cố Noãn.

Bụp bụp bụp------
Một tràng pháo hoa nổ tung trong đầu Cố Noãn, bởi vì đây là lần đầu tiên Hàn Dương tặng quà cho cậu một cách nghiêm túc như vậy.

Lúc trước, Hàn Dương luôn cảm thấy tiền tiêu vặt của mình là do nhà họ Cố cấp cho, nên anh rất tiết kiệm, có thể không dùng thì không đụng tới.

Ngay cả khi anh dùng thì hầu hết chúng đều tiêu cho Cố Noãn.

Đặc biệt là sau khi đi học đại học ở nước ngoài, Hàn Dương thậm chí còn từ chối chi phí sinh hoạt của Cố gia và bắt đầu tự kiếm tiền.

Thời gian đầu còn khó khăn, Hàn Dương còn phải gặm bánh mì trong vòng một tháng.

Mấy lần Cố Noãn gọi video cho Hàn Dương ngay giờ ăn cơm, cậu thấy bên cạnh anh chỉ có vài lát bánh mì, Hàn Dương luôn lừa Cố Noãn rằng đó chỉ là đồ ăn nhẹ, nhưng Cố Noãn làm sao không biết tính tình của Hàn Dương.

Số lần bị cậu bắt gặp tăng lên, Hàn Dương không còn tiếp điện thoại của Cố Noãn trong lúc ăn nữa.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).

......!
Ngay lúc này, Cố Noãn ngốc nghếch cầm lấy hộp quà, gần như không kìm được kích động thiếu chút nữa cầm không chắc, "A, cái này rất nặng!"
Hàn Dương nhìn Cố Noãn ngẩn người, đôi môi cong lên một biên độ rất nhỏ, nói: "Không mở ra xem sao?"
Cố Noãn gật đầu thật mạnh, hai, ba động tác đã mở xong gói quà.

Trong giây tiếp theo, Cố Noãn cảm thấy hạnh phúc đến sắp bay lên.

"Anh, làm sao anh biết em muốn cái máy ảnh SLR này?!" Cậu giơ chiếc SLR phiên bản mới nhất lên, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn nói: "Mẫu này đặc biệt khó mua!"
Một lúc lâu sau, cậu nghĩ ra điều gì đó, nâng chiếc máy ảnh trong tay lên, sầu mi khổ kiếm nhỏ giọng nói: "Cái này siêu đắt..." Cậu dùng một tay bắt lấy góc áo của Hàn Dương như khi còn bé, "Có phải em lại khiến anh tốn tiền không...?"
Hàn Dương biết cậu đang lo lắng điều gì.

"Không có, mấy năm qua anh có tiết kiệm được chút tiền." Anh nhìn bộ quần áo mặc ở nhà đắt tiền của Cố Noãn, suy nghĩ một chút rồi nói, "Cũng không phải đồ quý giá, em thích là tốt rồi."
Ở phương diện này Cố Noãn rất thông minh, nghe xong câu trả lời của Hàn Dương, cậu lập tức cất cái máy SLR vào hộp, che chở như bảo bối trong lòng.


"Đương nhiên là em thích rồi! Đây sẽ là bảo bối số một của em.

Trừ anh ra, ai mượn hay ai chạm vào em cũng không cho."
Hàn Dương tặng, sao cậu có thể không thích?
Cố Noãn cảm thấy lâng lâng, gần như quên mất mục đích đến tìm Hàn Dương "Anh, để em cắt đào cho anh.

Em mới ăn một quả thôi, ngọt lắm.

Anh có muốn ăn không?"
Trước sau cậu đã hỏi hai lần rồi, đôi mắt cậu sáng lấp lánh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo).

Hàn Dương nhìn Cố Noãn, nụ cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối cũng không có buông xuống, "Anh muốn ăn."
"Vậy em sẽ cắt một chút.

Anh không phải rất thích ăn đào giòn sao? Đào của chú Trương đưa đến rất giòn, rất ngọt." Cố Noãn từ nhỏ đã như vậy, một khi phấn khích sẽ nói rất nhiều.

Sau khi trở về phòng cất món quà, cậu đi thẳng vào bếp, phóng như một cơn gió.

Quý Mạc nhiều lần đặt tài liệu xuống nhắc nhở cậu chạy chậm thôi, đừng để bị ngã, câu nói này từ nhỏ đến lớn, trong nhà này, Quý Mạc đã nói không ít lần.

Cố Noãn vui vẻ lấy trong tủ lạnh ra mấy quả đào, vội vàng muốn rửa sạch, nước văng tung tóe khắp người.

Bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào, bên trong nhà bếp tiếng nước chảy cũng ào ào.

Dì Từ nhìn thấy, vội vàng đi tới: "Tiểu thiếu gia, để tôi làm đi."
"Không cần, để con tự cắt là được rồi." Cố Noãn cẩn thận cắt quả đào thành nhiều miếng nhỏ rồi đặt từng miếng vào đĩa.

Dì Từ hỏi: "Là cho đại thiếu gia sao?"
Cố Noãn gật đầu, "Anh vừa tặng cho con một món quà vô cùng tuyệt vời.

Con sẽ cắt cho anh ấy cả một đĩa đào luôn."
Dì Từ liếc nhìn đĩa hoa quả to tướng, "Cái này hình như hơi nhiều rồi?"
"Dì Từ, dì có lẽ không biết sức ăn của Alpha trưởng thành đâu." Cố Noãn tự tin nói, "Anh cháu chắc chắn có thể ăn được.

Từ nhỏ sức ăn của anh ấy đã rất lớn rồi."
Dì Từ: "À cái này..."
Còn bữa cơm tối thì sao đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.