Sáng sớm hôm đó, Hạ Phi theo địa chỉ mà Cố Noãn đưa, đến biệt thự đón người.
"Kinh thật." Hạ Phi nhìn căn biệt thự to lớn trước mặt mà giật thót mình.
Hắn vẫn luôn biết gia đình của Cố Noãn rất giàu, nhưng hắn không ngờ lại giàu đến mức này.
Vì Cố Noãn bình thường không giống một phú nhị đại nên hắn nghĩ nhà cậu chỉ là kinh doanh bình thường.
Kết quả ngày hôm nay nhìn địa chỉ cậu gửi cho hắn, cằm của Hạ Phi đã rơi xuống mặt đất.
- ---- khu nhà giàu.
Hạ Phi dừng lại đăng ký xe, đợi bảo vệ gọi vào bên trong để thông báo hắn mới lái xe vào.
Dọc theo đường đi, hắn tràn đầy cảm thán: "Mình từng nghĩ gia đình lão Lương cũng đủ giàu rồi, hôm nay nhìn thấy nhà cậu, quả thật là núi này cao còn có núi khác cao hơn." Chiếc xe hỏng hóc rẻ tiền của hắn trông thật tồi tàn.
Cố Noãn ngượng ngùng nói: "Tới đón em phiền phức lắm phải không, cảm ơn Hạ ca."
"Không phiền phức." Hắn kiên trì muốn tới đón, hoàn toàn mở mang tầm mắt.
Hạ Phi lái xe, hỏi thêm: "Này Tiểu Noãn, gia đình cậu kinh doanh gì thế?"
"Thuốc ức chế."
"Thuốc ức chế? Thật thú vị, nói anh nghe chút đi."
"Hầu hết các thuốc ức chế dạng viên của Omega hiện đang sử dụng ở C.
quốc là của gia đình em.
Em nghe bố nói, mấy năm nay công ty cũng đã sản xuất thuốc ngăn ngừa tin tức tố giống như những chai nước hoa nhỏ.
Như vậy, nếu không may gặp phải một Omega đột ngột phát tình thì Alpha có thể duy trì sự tỉnh táo cơ bản."
Thấy Hạ Phi có hứng thú, Cố Noãn thuận miệng nói thêm vài chuyện về công ty, hầu hết đều là những tin tức công khai mà cậu nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Cố Viễn Sâm và Quý Mạc.
Cậu cảm thấy trong xe hơi nóng nên cởi khăn quàng cổ ra..
Hạ Phi đáp lại, như hiểu như không, dù sao thì cũng không phải chuyên ngành của hắn.
Cuối cùng, hắn giật mình một cái, tấp xe vào lề đường.
"Chờ đã?! Tập đoàn Cố...Cố thị??"
"Đúng vậy, anh em không nói cho anh biết sao?"
Hạ Phi không nói nên lời, ôm ngực thở dốc: "Cái gì?! Nguyên, nguyên, nguyên lai các cậu là phú nhị đại?"
"Hạ ca, sao anh lại nói lắp rồi?" Cố Noãn bị hắn chọc cười.
"Anh, anh, anh nói lắp à?"
Đùa vài câu, Hạ Phi trở lại bình thường, hắn chỉ muốn đùa Cố Noãn thôi.
Nhưng hắn thật sự không ngờ Hàn Dương lại là con nuôi của nhà họ Cố, quả thật là khó tin.
Hạ Phi nhanh mồm nhanh miệng: "Anh thấy cậu đối với anh trai của cậu rất tốt, gia đình cậu cũng đối xử với Hàn Dương rất tốt, đúng không? Bình thường cậu ta nhớ nhất chính là các người."
"Phải, ba và bố của em đều thích anh ấy.
Từ nhỏ anh ấy đã rất xuất sắc, so với em thông minh hơn rất nhiều.
Bố em muốn anh ấy đến công ty học hỏi từ từ, sau đó sẽ cùng em tiếp quản.
Nhưng anh ấy muốn diễn xuất, nên đã từ chối bố." Cố Noãn không những không ghen tị, còn dựng thẳng ngón tay cái lên, "Anh ấy rất tuyệt vời, đặc biệt quyết đoán."
Tâm lý Hạ Phi hồi hộp một chút.
Không ngờ Hàn Dương lại là một người giàu có trong truyền thuyết: nếu không diễn xuất được, cậu ta sẽ quay về kế thừa cơ nghiệp khổng lồ của gia đình với em trai mình.
Hạ Phi não bổ một hồi, suýt chút nữa bị sặc, sau đó quay lại đề tài chính: "Vậy thì, nhà cậu giàu có như vậy, không nghĩ muốn giúp Hàn Dương sao?"
"Có chứ, cả ba và bố đều muốn giúp, nhưng anh ấy không cho."
Hạ Phi kinh ngạc: "Cái gì, cậu ta sẽ không cho?"
Cố Noãn gật đầu, ở trong lòng dựng thẳng một trăm ngón tay cái cho Hàn Dương: "Anh ấy thật sự rất chăm chỉ, rất lợi hại, có thể làm mọi thứ rất tốt."
Hạ Phi ở ghế lái nhất thời không có gì để nói: "..."
Một phim trường ở vùng ngoại ô của thành phố kế bên là ngoại cảnh một khu rừng trúc cho thuê, được chia thành nhiều khu vực.
Đoàn phim đã thuê một mảnh rừng trong khu vực ở đây, còn có nhà gỗ nghỉ ngơi, đầy đủ tiện nghi.
Nhiều nhân viên sẽ trực tiếp túc trực tại đây để tiện theo dõi, một số diễn viên không có cảnh quay ban đêm sẽ chọn đến khách sạn ngoài rừng trúc để ngủ bù.
Đoàn phim cũng đã đặt một phòng cho Hàn Dương trong khách sạn, nhưng mấy đêm nay Hàn Dương có cảnh phải quay, nên anh đơn giản nghỉ ngơi ngay nơi đây.
Anh luôn luôn có thể chịu đựng gian khổ, lạnh cũng không sợ, thường xuyên ngủ cùng mấy nhân viên công tác trong túi ngủ.
Hà Vân Sở thậm chí còn hơn thế, với tư cách là nam chính, nhưng y hầu như không trở về khách sạn.
Khi Cố Noãn đến, Hà Vân Sở và Hàn Dương đang đối diễn, còn là cảnh hai bên đánh nhau.
Trước đó Hàn Dương đã luyện tập một thời gian, không dùng đóng thế.
Hà Vân Sở cũng vậy, y không thích dùng thế thân.
Vì đây là lần đầu tiên Hàn Dương diễn cảnh đánh nhau nên bị NG vài lần, phải liên tục quay lại.
Hàn Dương nghiêm túc nói với Hà Vân Sở: "Tiền bối, xin lỗi."
"Biết lỗi cũng đừng trầm mặt, nếu không sẽ mang cảm xúc vào vai diễn.
Hàn Dương, sau khi vung kiếm, chú ý đạp cái chân này xuống đất trước, tay phải nhấc cao một chút." Y làm mẫu một lần.
Hàn Dương nghiêm túc học tập.
"Ngoài ra, tính cách nhân vật của cậu là trung thành với tôi.
Cậu phải biết kiểm soát cảm giác này." Hà Vân Sở đưa ra ví dụ, "Cậu đã bao giờ nuôi chó chưa? Đó là cách con chó nhìn vào mắt của chủ nhân, hiểu không?"
Hàn Dương: "...Hiểu."
Mỗi khi Hà Vân Sở bước vào làm việc, y sẽ ở trong trạng thái lục nhân bất nhận (*).
(*) Lục nhân bất nhận (六亲不认): mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Y hoàn toàn quên mất lúc trước y còn muốn gạ Hàn Dương như thế nào, hiện tại y chỉ nghiêm túc thảo luận kịch bản cùng Hàn Dương, đồng thời chỉ ra rất nhiều thiếu sót của Hàn Dương trong diễn xuất.
Sau khi Hàn Dương xem Hà Vân Sở làm mẫu, anh liền luyện tập lại vài lần, hoàn toàn tập trung, không thấy Cố Noãn và Hạ Phi đến.
Hạ Phi bá vai Cố Noãn: "Nhìn hai người họ đi, kết hợp với nhau chính là kiểu tham công tiếc việc, bất khả chiến bại, khủng khiếp, quá khủng khiếp ~"
Cố Noãn lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh ở khoảng cách gần như vậy, thở dài: "Bản thân Hà Vân Sở còn đẹp hơn nhiều so với trên phim truyền hình."
Nói như vậy, nhưng Cố Noãn không bao giờ rời mắt khỏi Hàn Dương.
Y phục Hàn Dương đang mặc khiến anh cực kỳ soái khiến tim Cố Noãn đập loạn xạ, nếu không phải Hạ Phi đã dặn trước ở đây không được phép chụp ảnh, Cố Noãn thực sự muốn lén lút chụp vài tấm để cài làm hình nền của màn hình khóa.
Hạ Phi nói với Cố Noãn vài câu thì thấy người bạn cũ, liền hướng về phía đó vẫy tay: "Tiểu Noãn, anh đi ôn vài câu chuyện cũ, cậu đi với anh, hay là ở đây?"
"Em ở đây xem anh ấy quay phim, Hạ ca đừng lo lắng, em đảm bảo sẽ không làm phiền bất cứ ai."
"Đối với cậu anh làm sao lo lắng?" Hạ Phi cười, vươn tay xoa đầu Cố Noãn.
Cố Noãn không kịp né tránh, sửa lại tóc tai, có chút khó chịu.
Cậu quay lại tiếp tục xem Hàn Dương diễn, mỗi khi anh bị NG, Hà Vân Sở đều cẩn thận dạy cho Hàn Dương cách sửa chữa.
Thỉnh thoảng, tay của Hà Vân Sở kéo tay Hàn Dương để làm động tác.
Không biết y nói gì, Hàn Dương đột nhiên bật cười, nói nhỏ với Hà Vân Sở.
Trong mắt người khác, Hà Vân Sở và Hàn Dương rất thân thiết.
Cố Noãn sửng sốt, trước đây cậu còn tưởng Hàn Dương sẽ không tươi cười với người ngoài, không ngờ hôm nay nhìn thấy Hàn Dương cười với Hà Vân Sở, còn cười dịu dàng như vậy.
Dù biết đố kỵ là không đúng, nhưng Cố Noãn bị Hàn Dương bỏ rơi nhiều ngày vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cậu vốn đợi Hàn Dương diễn xong sẽ qua chào hỏi, nhưng hiện tại biểu tình trên mặt cậu không tốt lắm, cho nên cũng không nói gì.
—— Anh ấy hoàn toàn không nhớ đến mình sao?
—— Anh ấy sẽ có bạn bè của riêng mình, trong cái vòng tròn của mình, anh ấy sẽ thích người khác sao?
Nhiều ý tưởng không ngừng cuồn cuộn xông tới trong đầu Cố Noãn, chua xót không thể giải thích được.
Cố Noãn quay lưng lại vì sợ Hàn Dương nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của mình.
Cậu nhìn thấy một tấm biển chỉ đường vào WC, nghĩ muốn rửa mặt nên chậm rãi đi qua.
......!
Có một khoảng đất trống cạnh WC, Cố Noãn ở bên trong sững sờ nhìn vào gương.
Quay đi quay lại trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ đến biểu cảm của Hàn Dương khi anh từ chối cậu, so với nụ cười của Hàn Dương đối với Hà Vân Sở vừa rồi, thực sự là một thái độ hoàn toàn khác.
Cố Noãn dùng nước lạnh chà xát mạnh lên mặt, hai má đỏ bừng.
Cậu thở ra, không vội quay lại sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, thay vào đó, cậu tìm được một dốc ngồi trên bãi đất trống, thoáng thất thần.
Khăn quàng cổ của cậu để ở trên xe của Hạ Phi, gió lạnh làm cậu rụt cổ một cái.
Lúc này, cậu nhận được tin nhắn từ Quý Mạc.
[Tiểu Noãn, tối nay ba và bố con muốn ra ngoài ăn.
Con đừng ở bên ngoài chơi quá muộn, về đến nhà phải báo lại với ba.]
Ngay khi Cố Noãn đang muốn đáp lại, thì cách đó không xa đã nghe thấy hai người đang tiến lại gần.
Là hai nhân viên công tác, một người cầm điếu thuốc trên tay, họ đến bãi đất trống để hóng gió nghỉ ngơi một chút.
Một người trong đó nói: "Hai năm qua, hiếm có người mới nào chịu được khổ như vậy."
"Ý anh là Hàn Dương?"
"Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của cậu ta không chê vào đâu." Người đàn ông mỉm cười, "Hơn nữa, mấy bộ phim của Hà Vân Sở đóng chính, có mấy bộ không bạo?"
Mấy năm qua Hà Vân Sở không biết đã nâng bao nhiêu vai phụ.
Cố Noãn không muốn nghe trộm, nhưng bây giờ đi ra ngoài, cậu đoán sẽ làm hai nhân viên sợ hãi.
Hơn nữa, cậu hơi tò mò về chủ đề họ đang nói, nên thực sự muốn nghe tiếp.
Chỉ nghe phương hướng thảo luận của bọn họ bắt đầu chệch hướng, càng ngày càng bát quái: "Nghe nói Hà Vân Sở quá chiếu cố Hàn Dương, quả thật giống như cầm tay chỉ dạy."
"Có một chút." Đối phương cảm thấy khó hiểu.
Gã nhớ đến từ khi Hà Vân Sở xuất đạo đến nay đều không có che giấu sự yêu thích đối với Alpha.
"Hà Vân Sở có phải đều để ý Alpha?"
"Hình như là vậy, ngược lại trong cái giới này Alpha chỉ thích chơi đùa với Beta.
Nếu không phải quay phim thì cậu có thấy Hàn Dương luôn giữ khoảng cách với tất cả các Omegas trên phim trường không, cậu ta thậm chí còn không nói lời nào với bọn họ.
Cậu ta thực sự không thích Omega."
Beta không có tin tức tối gay gắt đối chọi như Alpha, cũng không dễ xảy vấn đề như Omega, còn không bị phiền não bởi việc đánh dấu.
Mối quan hệ nếu như phai nhạt thì về cơ bản cũng sẽ hảo tụ hảo tán, không có chuyện phiền phức, cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp của nhau.
Gã cười cười: "Ở chung lâu, có khi còn cưới nhau, bất quá....không nhiều đâu."
"Thiếu gì, trước đây trong tổ chúng ta không phải có một người như vậy sao! Ngay cả Omega có độ khớp tin tức tố cao hơn cũng không chịu, ngoan ngoãn đăng ký kết hôn với một Beta, hiện tại sự nghiệp hay tình yêu đều được mùa."
Hai người cười thành tiếng, cảm thán Beta thật sự rất nổi tiếng trong giới.
"Lâu ngày sinh tình là chuyện thường, Hà Vân Sở lớn lên xinh đẹp như vậy.
Tôi nghĩ Hàn Dương sẽ không chịu nổi."
Cố Noãn càng nghe càng thấy mọi chuyện càng không ổn, mắt trừng trừng như chuông đồng!
Toang rồi, chẳng lẽ Hàn Dương thật sự là chuột sa hũ nếp?
"Phi." Cố Noãn tự vỗ vỗ miệng, "Anh mới không phải chuột.".