Thảo nào mà Đỗ Nhược đã dẫn con đến Tân Thường Cốc để tìm mình, muốn để con gái được gặp bố, bố được con. Tiếc thay, đã lỡ hết cả.
Đây lại là trò ác của ông trời?
Hay là sự trừng phạt đối với ta?
Lão chợt nhận ra trái tim mình vẫn chưa chết. Khi biết Tư Dao là con gái mình, lão hối hận chỉ muốn chết cho xong.
Đây là điều tàn khốc nhất, cũng là sự báo ứng sát nhát và đích đáng nhất.
Có lẽ mình cũng nên lấy làm mừng, vì đã nhiều lần cứu được Tư Dao thoát khỏi bọn Đắt Quảng, thoát khỏi tay Lưu Dục Chu, nên cho đến nay nó vẫn còn sống.
Nhưng đây chẳng phải lại là càng tàn nhẫn gấp bội hay sao?
Mình đã tự tay giết chết con mình?
Mình đã thiết kế trò chơi, cho rằng trong toàn bộ câu chuyện, mình chỉ là một người ngoài cuộc, một người điều khiển, không thể nào ngờ mình lại trở thành một vai cực kỳ đáng buồn trong đó.
Kết cục của mình sẽ là gì?
Liệu có phải là luân hồi đau thương đến chết không?
Lão rống lên một tiếng thật dài, như một con thú bị thương. Năm xưa ở Tân Thường Cốc, mỗi khi nghĩ đến nỗi khổ đau, lão vẫn thường rống lên như thế.
Lão vẫn ngồi đó. Tắt đèn, ngồi trong bóng tối. Cũng như xưa, lão vẫn sợ ánh sáng, vì con tim lão tối đen.
Có lẽ, mình cần có một lần lột xác.
Trên đời không có nỗi đau nào lớn hơn thế này.
Cô chỉ còn có thể thở rất yếu ớt.
"Anh hãy hứa với em, nếu em đi trước anh, thì anh đừng đau xót". Tư Dao thấy mình nói ra mỗi tiếng sao mà khó nhọc thế này.
"Anh không đau xót, vì anh sẽ đi với em trong cùng một ngày". Lâm Nhuận ngồi bên giường cô, cả hai đều mặc quần áo bệnh nhân. Sao vậy? Vì anh cũng nằm viện ư? Bảo hiểm y tế của đơn vị anh ở bệnh viện trực thuộc số 1 của đại học Y Giang Kinh, sao anh lại đến nằm viện này?
"Em đừng nói dại mồm dại miệng, phải có hy vọng chứ! Chưa biết chừng, chuyện thần kỳ sẽ đến!"
Nhưng Tư Dao biết, chuyện thần kỳ sẽ không thể đến với cô.
Ánh mắt Lâm Nhuận vẫn rực sáng ngọn lửa tình yêu: "Em đừng nói vớ vẩn, chúng ta đều không sao cả, em chỉ đang mệt mà thôi!"
"Em cảm thấy nếu em nhắm mắt lại thì rất khó mà mở ra được. Hãy dể em được ngắm anh nhiều hơn..."
Lâm Nhuận òa khóc, nước mắt lã chã rơi ướt cả bàn tay Tư Dao.
Tư Dao cũng nước mắt đầm đìa, cô nhìn lên, chỉ thấy bóng Lâm Nhuận nhạt nhòa. Dần dần bóng ấy biến mất. Ôi, chính là ông ta, ông già mặc áo mưa!
Đúng thế, đúng là ông già mặc áo mưa đang khóc, chỉ khác là ông ta mặc bộ quần áo của hộ lý.
Tư Dao bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Thấy cô tỉnh lại, ông già vọi chạy nhanh ra ngoài.
"Ông đứng lại! Ông nói đi, tại sao ông lại làm như thế? Tôi có oán thù gì với ông?"
Nhưng ông ta đã chạy xa.
"Mong anh đừng báo công an", Đậu Hoán Chi bước thẳng vào phòng làm việc của Chương Vân Côn. "Tôi biết anh là ai, anh cũng biết tôi là ai. Hiện giờ mục tiêu của chúng ta là một, tức là cứu sống Mạnh Tư Dao".
"Thì ra ông đúng là Đậu Hoán chi, đúng là người mặc áo mưa! Nếu chúng tôi đoán không nhầm, thì ông đã tìm cách giết hại cô Tư Dao và các bạn của cô ấy, đúng không? Điều gì đã khiến ông thay đổi ý định?" Vân Côn bỗng nôn nóng muốn sỉ nhục Đậu Hoán Chi, may mà lý trí vẫn luôn trợ lực cho anh.
"Nó là con gái tôi..."
"Không thể! Cô ấy sinh vào tháng bảy..."
"Tôi biết, mẹ của Tư Dao kết hôn sau một năm mới sinh con. Sau khi mẹ nó lấy chồng, tôi chính thức bắt đầu các chuyện trả thù. Hành động đầu tiên rất điên cuồng, rất hèn hạ mông muội, rất động vật... chắc anh đã hiểu ý tôi."
"Ông đã phạm tội, tội xâm hại mẹ cô ấy!"
"Anh đừng quên, bà ấy đã từng là vợ tôi".
"Vâng, tôi quên rằng nói chuyện pháp luật với ông, tức là đàn gảy tai trâu! Ông đã giết hại bao nhiêu người vô tội rồi?"
Phải, có lẽ mình đã điên thật rồi. Nhưng mình đâu có làm gì sai? Trong bọn người đã nhiễm virút DBH, có kẻ tham lam, có kẻ đầy thú tính, có kẻ ác độc, thậm chí rồ dại; riêng mấy kẻ đó đã đủ phản ánh những cái xấu xa của bản tính con người dù mẽ ngoài hào nhoáng, dù vô tình hay hữu ý đều đã làm hại người khác mà hầu như không chút cắn rứt!
"Không có ai vô tội cả, chúng ta đều có tội!...Nếu cứ tranh luận suông thế này thì sẽ lỡ mất việc cứu chữa cho Tư Dao!"
"Nếu ông có thuốc đặc hiệu gì thì đưa ra đi, sao phải gặp tôi làm gì?"
"Vì tôi dám chắc ông muốn giúp nó. Ông cũng thừa biết, không thể có thuốc đặc hiệu với virút, nhất là đối với virút thế hệ mới. Không có cách gì diệt trừ, ngăn chặn bệnh tật. Không bao giờ có thuốc đặc hiệu!"
"Cho nên ông muốn tiếp tục nghiên cứu cách điều trị cho bà chị ông ngày trước chứ gì?"
"Đúng! Phải phối hợp đông tây y. Năm xưa tôi đang thử điều chế một loại thuốc hỗn hợp đông dược và tây dược, tiếc rằng chưa thành công thì chị tôi đã qua đời, gia đình tôi tan vỡ, tất cả trở thành công cốc".
"Vậy ông muốn tôi giúp ông điều gì...ngoại trừ việc báo công an?"
"Chủ yếu là hai vấn đề. Năm xưa khi tôi nghiên cứu cách chữa, đã ghi chép rất nhiều và cất trong một cái hòm, đặt trong phòng thí nghiệm của đại học Y Giang Kinh nhưng lần này trở về lại không tìm thấy nó. Nếu đã bị vứt đi thì gay. Nhưng tôi được biết, các thứ tư liệu cũ – chẳng rõ có ích hay không – đều được cất vào gian hồ sơ ở tầng hầm khu nhà hành chính cũ. Bà già trông nom ở đó rất nghiêm. Không phải tôi không có cách để lọt vào nhưng vì đang mải nghiên cứu nên không muốn sinh sự lôi thôi. Vậy tôi muốn mời anh kèm tôi vào đó để lục tìm."
"Ngoài ra, tôi mong anh tìm giúp vài sinh viên y biết làm các thí nghiệm – tốt nhất là biết cách tổng hợp dược liệu và thí nghiệm trên động vật – tôi xin trả lương cao, nhờ họ giúp trong kỳ nghỉ đông này. Mọi thiết bị máy móc, phòng ốc tôi đã có đầy đủ".
Vân Côn gật đầu: "Hai vấn đề này không quá khó. Bây giờ có thể đi ngay đến phòng lưu trữ hồ sơ!"
Tư Dao thấy mình tuyệt đối không nhìn nhầm, ông già đó chính là người mặc áo mưa. Tại sao ông ta vào thăm cô? Lại còn khóc nữa? Phải chăng ông ta thực là người tốt, thoạt đầu đã khuyên mọi người đừng vào hang, sau này lại thường ngầm bảo vệ mình?
Nhưng tại sao ông ta phải lén lút như thế?
Lâm Nhuận bước vào. Tư Dao thấy anh mặc quần áo như thường ngày, thì có phần yên tâm, định kể với anh về giấc mơ lúc nãy hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, nhưng lại thôi, nghĩ rằng sẽ chẳng lành.
"Bác sĩ cho rằng anh không cần nằm viện à?"
"Không cần. Ông bấy bảo vì mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thỏa đáng thì sẽ ổn thôi. Cho nên anh mới sẵn thì giờ để ngày nào cũng vào với em". Lâm Nhuận không cho cô biết buồng anh nằm chỉ cách buồng cô không đầy trăm mét.
"Em mong anh hãy vào nằm viện, có bác sĩ theo dõi thì vẫn hơn là ở ngoài một mình".
"Nhưng nếu thế thì anh mất tự do quá, chẳng thể hàng ngày vào với em".
Tư Dao mỉm cười nắm chặt tay anh, tạm quên cả chuyện người mặc áo mưa vừa vào lúc nãy.
Để làm gì chứ? Nếu ông ta định giết mình thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu định cứu mình thì quá khó.
Hãy tận hưởng những giây phút ở bên người mình yêu.
Từ sau khi đến Giang Kinh, Đậu Hoán Chi đã sắp đặt các thiết bị ổn định, lão chưa từng cho ai vào phòng thí nghiệm này. Cho nên bất chợt có thêm cả chục nghiên cứu sinh và sinh viên, lão thấy là lạ, mặc dù phòng thí nghiệm của lão ở Mỹ thường xuyên có đến hai chục nghiên cứu sinh và kỹ thuật viên làm việc cho lão.
Lão nhanh chóng gạt các mối lo ngại vẩn vơ sang một bên, mải miết chỉnh lý các tư liệu ngày xưa.
Bao hồi ức về 25 năm trước như những cơn ác mộng lại tràn về như dòng thác lũ.
Những hy vọng mong manh, nỗi lo sợ thất bại, nỗi khiếp hãi vì sợ bị mất...như muôn vàn mũi tên đang găm vào tim lão.
Ở đây không có chuyện thất bại, ta chưa bao giờ thất bại.
Những kẻ đã làm cho ta thất bại, ví dụ gã đàn ông của Đỗ Nhược, đã bị ta đánh bại bằng một phương thức khác.
Ta cực ghét bị mất, ta không thể bị mất, không thể đánh mất người thân duy nhất trên đời này.
Ngày trước chị gái là người thân duy nhất, nhưng ta đã phụ chị ấy, không cứu nổi chị ấy khỏi bàn tay tử thần, từ đó ta trở thành tông đồ của tử thần.
Số phận thật trớ trêu, lại nảy ra một vòng luân hồi trái khoáy? Sau 25 năm, cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh ấy lại là người thân duy nhất của ta! Ta dã đạo diễn một vở bi kịch mà chính mình sắm vai, và ta lại phải đàm phán với tử thần.
Mấy nạn nhân đã nhiễm virút DBH hồi trước, từ sau khi bị rối loạn nhịp tim đến lúc đột tử, người sớm nhất là ba ngày, lâu nhất cũng chỉ ba tuần.
Thời gian biến thành kẻ tiếp tay cho tử thần.
Chính ta đã đặt mình vào tình thế tuyệt đường lui, phải quyết chiến với một kẻ địch quá mạnh.
Kết quả của cuộc chiến này không phải là kẻ anh dũng thì sẽ thắng, 25 năm trước ta chính là tên tù binh.
Đã gần nửa đêm, chỉ còn mình lão ngồi trong phòng thí nghiệm. Lão đã làm việc liên tục 24 giờ, chịu áp lực tinh thần nặng nề, dồn hết tâm trí và sức lực, những sợi tóc nhám bạc của lão rụng lả tả.