Đau Thương Xin Dừng Bước

Chương 17: 17: Quay Lưng




Hà Tuyết năm lộn nhiều năm như vậy, đọc qua là cô biết nếu làm theo giá này là không được nhìn sang Tô Lai: “Anh Cả anh xem đi, mau khuyên cậu ta.”
Tô Lai cầu báo giá xem qua nhíu mày: “Cậu điên rồi à báo giá này mà cũng làm ra được là cậu với cô tự mình làm nhân công à, muốn công trình đến phát điên rồi hay sao.”
Minh Triệu vẫn thản nhiên nói: “Anh mọi người em đã tính hết rồi mọi người tin em đi không lỗ được đâu.”
Hà Tuyết thấy cậu ta như vậy hết cách đành phải nhận giúp, dù sao cô cũng đã khuyên sau này có chuyện gì mặc kệ cậu ta.

Thanh An và Thiên Hạo ăn song đang ngồi nghỉ Tô Dưỡng đứng dậy lấy đĩa dưa hấu để lạnh cho Thiên Hạo, đưa cho Hà Tuyết và Thanh An mỗi người một cốc nước ép: “Chị dâu chị uống đi.”
Thanh An cười cười: “Cảm ơn chú.”
Hà Tuyết uống hụm nước nhìn sang Minh Triệu: “Minh Triệu cậu lớn rồi, đừng để cô chú phải nghĩ nữa chấm dứt mối quan hệ không cần thiết đi.”
Minh Triêu nghe vậy như ăn phải thuốc nổ từ lúc bước vào cậu đã không ưa gì Thanh An rồi, bây giờ cậu chắc chắn Thanh An giở trò.


Minh Triệu đứng dậy hất đổ ghế chỉ vào Thanh An: “Là chị phải không là chị ghi hận cô ấy lên bịa đặt nói sai sự thật về cô ấy phải không.”
Tô Lai thấy vậy đập bàn: “Minh Triệu cậu im ngay cậu đang chỉ tay vào ai hả.”
Thanh An kéo tay Tô Lai: “Không sao để cậu ấy nói tiếp đi.”
Minh Triệu càng tức hơn: “Anh anh quên cô ta là người thế nào à, Tôi nói cho chị nghe lương tâm chị bị chó tha rồi, em chị vì chị mà không học trường tốt nhường cho chị đi học, sau này vất vả lắm mới thi vào học viện âm nhạc, chị lại tìm người hãm hại cô ấy, vu oan cô ấy qua lại với người có vợ, chị không thấy lương tâm cắn rứt à.”
Thanh An bảo Hà Tuyết mang Thiên Hạo lên phòng nghỉ ngơi.

Rồi lạnh nhạt nhìn Minh Triệu: “Cậu về bảo cô ta đưa bảng điểm cho cậu xem một chút, nhìn xem bảng điểm như vậy trường tốt nào nhận cô ta, còn nữa tìm người đàn ông kia hỏi thử xem.”
Minh Triệu đùng đùng nổi giận: “Chị ghi hận hôm qua tôi đẩy chị bị thương chứ gì, có giỏi thì chị chút giận lên tôi đưng có đơm đặt cô ấy.”
Tô Lai phát điên anh vì chuyện này cả tối buồn bực Minh Triệu nhắc đến đúng lúc lắm, lao đến đấm vào mặt Minh Triệu, anh coi Minh triệu như bao cát đấm liên tục mấy cái làm Minh Triệu mặt mũi như đầu heo.

Thanh An lên Tiếng cản: “Được rồi Tô Lai anh dừng lại đi”
Minh Triệu mặt mũi khó chịu: “ Việc của chúng tôi không cần người ngoài như chị lo”
Tô Dưỡng không chịu nổi nữa cũng lên tiếng: “ Cậu đi về đi.”
Tô Lai nhìn Thanh An hậm hực lên phòng, Lúc sau Thanh An cũng bước lên mở cửa đã thấy Tô lai ngồi trong phòng.

Mặc kệ anh ta cô lấy điện thoại cắm sạc.

Tô Lai vẫn ngồi đó Thanh An nhăn mặt: “Anh đi về phòng anh đi tôi muốn đi ngủ.”
Tô Lai lạnh nhạt nói: “nhà có bốn phòng mẹ một phòng, vợ chồng Tô Dưỡng một phòng, Thiên Hạo một phòng, tôi không ở phòng này em nghĩ tôi ở đâu.”

Thanh An cũng lười đôi co với anh ta: “Vậy tôi qua ngủ với Thiên Hạo.”
Thanh An vừa dứt lời Tô Lai không cảm xúc lên tiếng: “Em chỉ cần bước chân ra khỏi phòng tôi lập tức đưa Thiên Hạo về.”
Thanh An bực bội quay lại nhìn Tô Lai: “Anh cái đồ bỉ ổi.”
Tô Lai lớn tiếng: “Tôi đã nói em thế nào, bảo em có gì phải gọi cho tôi, em thì sao chuyển nhà không nói, bị thương cũng không nói em làm tôi như thằng ngốc cái gì cũng không biết.”
Thanh An cũng không yêu thế cãi lại: “Tôi bị thương là tại anh mà.”
Tô Lai thấy cô nói vậy cũng không cãi lại đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thanh An bĩu môi lên giường ngủ, Tô Lai đi ra thấy cô quay lưng lại ngủ.

vì bị thương ở tay lên Thang An mặc váy buộc dây cổ, để thuận tiện, không động đến vết thương.

cô quay lưng lại Tô Lai nhìn thấy cả một mảng lưng, làm Tô Lai cả người nóng lên khó chịu.


Nhưng nghĩ đến hành động của cô anh quyết định không để ý đến cô nằm quay lưng lại không thèm để ý Thanh An.

Ngủ đến nửa đêm Thanh An tỉnh, Thấy Tô Lai quay lưng lại với cô, Thanh An bĩu môi cầu còn không được đấy.

Thanh An ngồi dậy cô muốn lấy thuốc giảm đau uống tay cô hơi nhức.

Thanh An bước xuống giường Tô Lai đã tỉnh thấy cô ngồi dậy anh sốt ruột hỏi: “Muốn đi đâu, đi về sinh à.”
Thanh An lắc đầu: “Tôi xuống lầu lấy nước, tôi muốn uống thuốc.”
Tô lai nghe vậy hoảng hốt: “Em đau sao, ngồi đây anh xuống lây cho em ngồi yên đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.