“Đương nhiên là thật rồi! Như bố mình toàn thua cờ tướng, tìm kiếm
nửa đời cuối cùng gặp người còn tệ hơn cả ông ấy, há có thể dễ dàng bỏ
qua cơ hội này!” Tần Như ôm điện thoại cuộn tròn trên ghế sô fa cười
ngặt nghẽo.
“Vậy ông anh mình há không phải bi thảm rồi ư?” Đầu bên kia điện
thoại, Tiếu Trác cũng vui tới nỗi suýt phun ra miếng táo trong miệng.
“Hơn ý chứ! May mà nhà mình không có kiếm đạo * (Kiếm Nhật), nếu không thì mình thực sự lo anh ta sẽ nghĩ không ra!”
“Vậy ấn tượng dì Tần đối với anh mình thế nào?”
“Vốn dĩ mẹ rất mẫn cảm đối với “thể loại hỗn hợp trung tây” của anh
bồ, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy Mark ẩn giấu gen bạo lực của liên
quân 8 nước. Nhưng từ khi nghe nói anh ấy là anh họ bồ “đánh rơi” ở
ngoài thì thái độ rõ ràng tốt hơn. Thêm nữa, mỗi lần Mark đều ăn như hổ
đói, lại khen không ngớt lời món ăn, điểm tâm của mẹ, mẹ mình bây giờ là mẹ vợ nhìn con rể —— càng ngày càng thuận mắt!” Cô thực không hiểu,
Mark làm bộ làm tịch, hay là kiến thức nông cạn, mà tài nghệ đó của mẹ
cũng khiến anh ta khâm phục như thế, ngày nào mẹ vất vả tự mình vào bếp, anh ta còn không thể ba dập chín bái*(lễ cưới cổ xưa phải tam bái) với
cô à!
“Xem ra lần này giấu diếm được rồi, mối nguy của bồ được giải trừ ……”
“Xuỵt—— ‘Napoléon’ đến rồi, lần sau nói tiếp nhé! Còn nữa, theo tình
hình chiến sự này, ngày kia mình có thể trả anh ta lại cho bồ, Bye!” Tần Như nhanh chóng đặt điện thoại đang ôm trong lòng xuống bàn, vẻ mặt
nịnh bợ nhìn Mark từ sân bước vào.
“Đang gọi điện thoại à?” Thõng hai vai, Mark mặt ủ mày chau ngồi cạnh Tần Như.
“Hì hì, một người bạn.” Tần Như nói mơ hồ.
“Không phải Trác Trác chứ?” Mark nhìn Tần Như, trong đôi mắt xanh bối rối lộ ra chút tinh anh.
“Sao có thể? Em đã đồng ý với anh sẽ giữ kín như bưng việc anh thua
cờ mà!” Rõ ràng, kỹ xảo diễn của cô đã không phân cao thấp với Tiếu Trác rồi.
“Bỏ đi, dù sao anh cũng băn khoăn gì…..”
“Này,” Tần Như lấy tay chọc chọc Mark, “Anh không sao chứ?” Nghe vật
thể to lớn như vậy mà phát ra giọng nói thê lương đến thế, Tần Như bất
giác lo lắng, bố chắc sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của người ta mới mức quá nghiêm trọng chứ!
“Anh có phải là ‘cái sọt nước cờ dở’ hỏng bét không?”Anh nhìn Tần Như, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập sự bất lực.
“Không phải, không phải. Anh chỉ chưa học qua cờ vây thôi!” Tần Như
vội an ủi vật thể to lớn khổng lồ chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần kia.
“Nhưng bác Tần mỗi ngày đều chăm chỉ dạy anh!” Lẽ nào ông bà cụ nhà
bác ấy là cao nhân thế ngoại trong truyền thuyết, vì thế bản thân cho dù nỗ lực thế nào cũng không thắng nổi vị thánh cờ này?
“Bỏ đi, anh đừng để ý ông ấy!” Tần Như xua xua tay, nói ra sự thật
trong vòng trăm dặm đều công nhận, “Bố em là người “mù cờ” nổi tiếng, em lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy ông ấy từng thắng nổi một ai,
người ta tặng ông biệt hiệu ‘phùng kỳ tất bại’* (Gặp cờ chắc chắn thua), ông ấy sao dạy ra nổi đồ đệ giỏi chứ!”
“Em an ủi anh vậy đấy à?” Anh chớp chớp đôi mắt xanh thẫm, hóa ra bác Tần ván nào cũng chắc chắn thua, mà mình lại ván nào đều thua bởi bác
Tần – phùng kỳ tất bại.
“hì hì…..” Cô thẹn thùng gãi gãi đầu, “Đừng nói chuyện này nữa, em
dẫn anh đi ăn đồ ăn hun nóng trên bàn sắt* đền bù, được không?
đồ ăn hun nóng trên bàn sắt(bắt nguồn từ cách ăn ở Tây Ban Nha, hun nóng thịt, rau trên bàn sắt trải dài )