“Tốt hơn nhiều rồi chứ?” Mark ngồi bên giường bệnh đau lòng nhìn Tiếu Trác nửa ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.
“Uhm, em không sao.” Cô uống hết bình sữa rồi đưa cho Mark, “phẫu thuật thế nào rôi?”
“Dư Tú Trung chỉ là vết thương ngoài da, khâu xong nghỉ ngơi một thời gian là được.” Mark nói cho Tiếu Trác tin tức vừa nghe được từ bác sĩ,
“Tiếu Thiên Hào tuy còn đang hôn mê, nhưng sớm đã thoát khỏi nguy hiểm
tính mạng, nếu sau khi tỉnh không có hiện tượng chấn động não chắc không lâu sẽ bình phục.”
“Vậy thì tốt.” Cô thở phào, trên gương mặt trắng bệch cuối cùng cũng
lộ ra nụ cười, “đúng rồi, anh có bảo Trương quản gia đừng kể với Kỳ Kỳ
chuyện này không?”
“Yên tâm đi, anh bảo ông ấy theo ý em gọi điện cho Kỳ Kỳ nói vợ chồng Tiếu gia đi Singapore xử lí việc công ty, trong thời gian ngắn không
có thời gian liên lạc với cô ấy.”
“Như thế là được rồi.” Cô mệt mỏi nhắm mắt. Hôm nay tiễn xong Như
Như, cô và anh họ cùng nhau về nhà thu dọn hành lý, đang định ra ngoài
ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại vô cùng khẩn cấp của chú Trương,
nói Tiếu Thiên Hào và Dư Tú Trung gặp tại nạn xe, đang cấp cứu trong
bệnh viện. Biết tin, cô không kịp ăn cơm liền cùng anh họ lái xe tới
bệnh viện. Tình trạng vết thương của Dư Tú Trung và Tiếu Thiên Hào đều
rất nặng, đặc biệt là Tiếu Thiên Hào, không chỉ phần đầu bị va đập, động mạch của bắp đùi cũng bị mảnh vỡ phần thân xe cắt vào, mất máu nghiêm
trọng. Cộng thêm nhóm máu ông hiếm, bệnh viện và kho máu mấy bệnh viện
lân cận không đủ huyết tương, không thể tiến hành phẫu thuật, ông ấy mất máu nhiều quá bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Cũng may cô
kịp thời tới tiếp máu cho Tiếu Thiên Hào mới có thể tiến hành phẫu thuật kịp thời. 600ml máu coi như có ích, Tiếu Thiên Hào cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm.
Vừa nghĩ tới biểu hiện vô cùng kinh ngạc lúc quản gia nhìn thấy nhóm
máu của cô và Tiếu Thiên Hào hoàn toàn thích hợp, cô liền cười gượng.
Ngoài mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, trên dưới Tiếu gia e rằng không ai biết cũng không ai tin cô là con gái ruột của Tiếu Thiên Hào, đặc biệt là Tiếu
Thiên Hào —— bố ruột cô, trong mắt ông ta, cô luôn là nghiệt chủng của
người mẹ lẳng lơ. Đây chính là người đàn ông mẹ cực kì yêu—— một người
đàn ông không chỉ không yêu bà, thậm chí đến sự tin tưởng và tôn trọng
tối thiểu đều keo kiệt đối với bà.
“Em muốn đi thăm mẹ Tú Trung.” Cô nhìn Mark, trong mắt có sự thê lương không nén nổi.
“Anh ôm em.” Mark xót xa ôm Tiếu Trác sắc mặt trắng bệch ra khỏi
phòng cấp cứu tới khu phòng bệnh. Anh biết, ánh mắt vô cùng kinh ngạc
của quản gia khơi ra sự tủi thân và ai oán từ lâu của cô, thêm lượng máu 600 ml, cô lúc này mệt mỏi cả thể xác và tinh thân, mỏng manh như ngọn
cỏ.
Cô dựa vào ngực Mark, anh họ thật quan tâm, cô lúc này đã không còn sức lực để đi bộ nữa rồi.
…….
“Anh muốn đưa em đi đâu? Em không muốn đi, em muốn về!” Thăm xong Dư
Tú Trung, Tiếu Trác dựa vào ngực Mark lo lắng vặn vẹo, đây không phải là đường ra chỗ đỗ xe, cô không muốn đi thăm Tiếu Thiên Hào, cô muốn về
nhà!
“Ngoan,” Mark áp cằm lên đỉnh đầu ngọ nguậy của Tiếu Trác, hai tay ôm chặt cô đi về phía phòng bệnh của Tiếu Thiên Hào, “Là anh trai, anh
không hy vọng em gái mình hối hận điều gì. Ông ấy còn mê man, sẽ không
biết em tới thăm ông ấy.”
Lời của Mark thành công trong việc khiến Tiêu Trác trong lòng bình
tĩnh hơn, nhưng khi họ tới gần phòng bệnh của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác
lại bắt đầu ngọ nguậy, “Đừng vào, em không muốn vào!” Hai tay cô nắm
chặt vạt áo trước của Mark, đôi mắt trong veo tràn ngập cầu khẩn, giống
như con thỏ trắng không muốn tới gần thợ săn, “Chúng ta chỉ nhìn qua cửa sổ, được không?”
“Ừ,” Lần này Mark không ép cô, lặng lẽ ôm cô lại gần cửa sổ phòng
bệnh. Em gái đáng thương, cuối cùng anh biết người cha này đã làm tổn
thương cô ấy sâu sắc thế nào! Anh rất hận mình không thể tìm thấy cô sớm hơn, khiến cô chịu biết bao uất ức, “Chúng ta về nhà, em cần nghỉ
ngơi.” Loại cha này thăm ít cũng chẳng vấn đề gì, anh quay người ôm Tiếu Trác ra bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô dựa lên ngực ấm áp mà vững chắc của anh
trai nhẹ nhàng hỏi. Ngôi sao trên bầu trời đẹp quá, khiến cô nhớ tới ánh mắt dịu dàng của mẹ và bà trẻ.
“Hơn 4 giờ sáng.” Mark đoán, tuy lúc này ôm em gái không thể nhìn
đồng hồ, nhưng vừa nãy lúc đi qua phòng khách bệnh viện anh đã kịp liếc
qua.
“Vé máy bay chúng ta đặt là 7 giờ sáng, bây giờ trở về lấy hành lý
vừa kịp.” Cô chớp chớp mí mắt nặng trĩu không nén được ngáp một cái.
“Từ hôm qua tới giờ em mệt cả ngày rồi, còn bị rút 600ml máu, nên
nghỉ ngơi chút. Chúng ta gia hạn vé máy bay, ngày mai mới đi, được
không?” Mark xót xa nhìn Tiếu Trác trong lòng.
“Không, em không muốn đợi ở đây!” Tiếu Trác nhúc nhích, “Em muốn đi
bây giờ, càng nhanh càng tốt!” Cô phải nhanh chóng rời ra nơi này, rời
xa người cô không muốn gặp.
“Được, chúng ta về Anh, chúng ta không ở đây.” Mark vỗ về, hơi nhọc
nhằn mở cửa xe đưa Tiếu Trác vào xe, “Ngoan ngoãn ngủ chút đi, chúng ta
về lấy hành lý trước.” Anh quan tâm thắt dây an toàn cho Tiếu Trác, bật
thành ghế nằm, rồi cởi áo vest đắp lên người Tiếu Trác, quay người ngồi
sang ghế lái khởi động xe. Có lẽ anh nên nhanh chóng đưa em gái về Anh,
để gia tộc Blank chữa lành tâm hồn bị tổn thương, bù đắp tình thân mà cô chưa từng được hưởng.