“Ngoại, con về rồi.” Tiếu Trác uống trà xong vừa xuống xe liền thấy
ông ngoại ngồi trên xe lăn do người làm đẩy ra ngoài đón cô, cô vội vàng bước lên ôm ông ngoại.
“Cháu gái ta đã về rồi.” John vui mừng hớn hở vỗ tay Tiếu Trác, mãn
nguyện nhìn đống túi to túi nhỏ trong tay tài xế, “Mệt rồi chứ, đi lâu
thế cơ mà?”
“Cậu, mợ còn mệt hơn con!” Tiếu Trác nhìn cậu và mợ xuống xe sau cười cười: “Mọi người đều muốn đem con trang trí thành cây thông Noel, phòng trang sức à?”
“Con bé tinh nghịch, cây thông Noel sao đẹp bằng con?” Henry cưng
chiều nhéo nhéo mũi cháu gái, thật sự cảm ơn mẹ kế và em gái khuất núi
đã đem đến cho họ bảo bối quý giá thế này.
“Cha, vừa nãy khi uống trà, con nói cho bọn họ Trác Trác là con gái
sinh trộm của con và Henry,” Lý Lan cười nói: “Tiếng Trác Trác gọi con
là Mẹ rất dễ nghe!”
“ha ha, quỷ tinh nghịch, có điều Trác Trác thực sự rất giống con,
thông minh, tinh nghịch, khiến người ta yêu quý.” Ông John nhìn con dâu
cười thoải mái, “Đồ đều mua đủ rồi chứ?”
“Cũng tàm tạm rồi ạ, có vài bộ trang sức phải tuần sau mới mang tới.
Có bộ bông tai rất hợp với khuôn mặt Trác Trác của chúng ta!” Lý Lan sắc mặt tự hào của người mẹ, vuốt má Tiếu Trác.
“Mợ, mợ với ông ngoại, cậu chiều con tới hư mất!”
“Không, ta nợ mọi người rất nhiều, rất nhiều! Nhưng bây giờ ta chỉ có cơ hội bù đắp cho con.” Giọng nói già nua của John lộ ra vẻ hối hận vô
cùng, nợ đối với vợ và con gái, ông mãi mãi không thể bù đắp được!
“Ngoại, con luôn rất muốn nói với ông, tuy ký ức của con với gia tộc
Blank chỉ là vài chữ đôi lời đối với các bậc bề trên, nhưng con lại chưa bao giờ quên, ở đây con có một gia đình. Con thường mơ gặp bà ngoại và
mẹ đã thúc đẩy con nhanh chóng được gặp gỡ mọi người, bà ngoại nói chúng ta là người một nhà, mẹ nói để con thay bà có hiếu với ông. Bây giờ con trở về nhà rồi, con tin bà ngoại và mẹ nhất định cũng trở về, chúng ta
lại ở bên nhau! Vì vậy, mong ông ngoại đừng nói những lời tự trách nữa,
bà ngoại và mẹ con trên thiên đường cũng sẽ trách con không thay họ chăm sóc tốt cho ông.” Tiếu Trác năm bàn tay già nua của ông ngoại an ủi.
Ông ngoại đáng thương, tuổi trẻ bồng bột ngày đó khiến ông phụ người
vợ thứ hai của mình—— bà ngoại Tiếu Trác – Trác Trinh Nhã. Khi muốn quay đầu lại, người vợ với trái tim tan nát đã mang đứa con gái chưa đầy 2
tuổi rời xa nước Mỹ, cho dù ông mềm rắn đủ cả nhưng đều không thể khiến
người vợ kiêu hãnh hồi tâm chuyển ý. Không còn cách nào, ông nói dối
Henry 12 tuổi – con của ông và người vợ đầu đã mất vì sinh khó, bị bệnh
nặng. Trác Trinh Nhã luôn coi Henry như con ruột vội gửi Hy Văn cho em
trai, em dâu chăm sóc, liền bay về Anh. Nhưng giấy không bọc được lửa,
Trác Trinh Nhã biết mình bị lừa, không thèm để ý sự níu giữ của chồng cũ và con trai lập tức bay về Mỹ. Nhưng thượng đế lúc này lại trêu ngươi
mọi người, Trác Trinh Nhã chưa kịp trở về Mỹ thì đã phải vĩnh biệt nhân
gian vì máy bay gặp nạn. John cực kỳ bi thương và tự trách mình, bay tới Mỹ muốn cầu xin sự tha thứ của Trác gia đồng thời hy vọng được mang tro tàn của vợ, nhận lại đứa con nhỏ dại. Nhưng chờ đợi ông là tin Trác gia sớm đã rời Mỹ. Mấy chục năm sau, ông luôn sông trong sự day dứt với
người vợ đã chết và thương nhớ đứa con gái. Có một ngày, một ông già
thất tuần (70 tuổi) điều tra khắp nơi trên thế giới cuối cùng cũng có
tin tức của con gái, vội vàng trở về Hồng Kông, thượng đế lại trêu ngươi ông lần nữa, đón chờ ông chỉ có bia mộ lạnh lẽ của vợ và con gái trong
khu mộ……
Ông ngoại chính lúc đó bị bại liệt thân dưới. Cô biết sự ra đi sớm
của mẹ khiến tâm hồn vốn day dứt tổn thương của ông đã giá vì tuyết lại
rét vì sương; cô cũng biết sự tồn tại của mình là liều thuốc duy nhất có thể chữa trị cho ông những vết thương cả thể xác lẫn tinh thần. Vì vậy
cô mới đề nghị Mard đừng nói gì về Tiếu Thiên Hào, Lãnh Vũ Hiên với các
thành viên khác trong gia tộc Blank. Ông ngoại chỉ cần biết sau khi
người thân bị bệnh qua đời, cô được người tốt nhận nuôi, lớn lên lại kế
thừa nền tảng tổ nghiệp tự mình sáng lập tổ chức công ty là đủ rồi. Cô
không thể để ông ngoại biết những cực khổ mà cô đã chịu, sẽ càng làm
tăng thêm sự day dứt vốn nước tràn thành lụt rồi.
“Ông ngoại, ông đoán xem ngày sinh nhật ông, con sẽ tặng ông món quà
gì?” Trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng, Tiếu Trác tìm lại mạch suy
nghĩ sau những ký ức, cô nắm tay ông bắt đầu chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, cha à, chúng con đến làm chứng, nếu cha đoán đúng thì sẽ bắt Trác Trác tặng thêm cho cha một món quà nữa!”
“Nhanh lên, cha đoán xem!”
Vợ chồng Henry vội vàng giúp Tiếu Trác vốn quan tâm người khác thay đổi chủ đề.
“Ta à, không cần sao trên trời, cũng không cần đá quý dưới đất, ta
chỉ cần sweet heart của ta nhanh chóng tuyển lấy một rể hiền tài!” Trước sự khuyên giải an ủi của mọi người, John cười nói ra ý nguyện trong
lòng.
“Nếu có thể tuyển được một chàng rể chịu ở rể thì con càng mãn nguyện!” Lý Lan cười phụ họa thêo.
“Ông ngoại, mợ, hai người trêu chọc con!” Tiếu Trác cười làm nũng,
trong lòng lại có cảm giác trống rỗng. Gương mặt của Lãnh Vũ Hiên đột
nhiên hiện rõ trong đầu. Cô rất hiểu bản thân phải rất lâu mới có thể
quên cuộc hôn nhân với Lãnh Vũ Hiên. Có lúc không chỉ tình yêu mới khiến con người khó quên. Nói thẳng ra Lãnh Vũ Hiên không phải người xấu, uất ức cô chịu đựng khi ở Lãnh gia phần lớn là do cô cố tình cường điệu
hóa. Thông thường chỉ cần cô thể hiện bộ dạng tủi thân đau lòng đối với
lời nói ác ý, anh ta sẽ vui mừng không công kích nữa, chạy đi mừng chiến thắng, từ điểm này cho thấy Lãnh Vũ Hiên kỳ thực rất đơn giản. Xem ra
người ta thực sự có thể vô tình nhớ lại ưu điểm của người khác dù rằng
hai bên đã từng là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù thế nào, hôn
nhân? Cô không muốn đề cập tới lần nữa.