“Cuối cùng em nắm được cơ hội rồi, phải không? Cuối cùng có lý do hợp lý để em vừa có thể ly hôn anh, vừa có thể không để ông ngoại em sinh
nghi, chẳng phải em rất phấn khởi ư?” Lãnh Vũ Hiên phát điên hét Tiếu
Trác, “nhưng anh nói cho em, anh không đồng ý! Đừng ép anh nói lại câu
này, Tiếu Trác!”
“Đừng có không lý trí như vậy, được không? Em mệt rồi, thực sự mệt
mỏi!” Vì sao Lãnh Vũ Hiên không thể bình tĩnh giải quyết sự việc giống
cô, “Em không có sức đâu vật lộn trong cuộc hôn nhân hại người không lợi mình nữa.”
“Em, em thực sự là người phụ nữ ích kỉ! Em căn bản chưa từng thử tiếp nhận anh, thậm chí em còn lơ đi một cách triệt để sự cố gắng của anh!
Trời biết em có cơ hội gì có thể mệt mỏi được!” Người phụ nữ nhẫn tâm
này, lẽ nào tim của cô ấy làm bằng đá, “Dù em thực sự mệt chết đi, trên
bài vị cũng phải viết tên Lãnh Tiếu Thị!”
“Sao anh nhất định cố chấp như vậy! khăng khăng duy trì cuộc hôn nhân không có tình yêu đối với anh và em có gì tốt? Anh không cảm thấy chúng ta nên cho nhau tự do, mỗi người tìm lấy cuộc đời của mình ư?”
“Đây mới là điều em muốn nói! “Tìm lấy cuộc đời của bản thân”? Cuộc
đời em tìm kiếm là Ân Niệm Hạo! Tuần trước hai người không phải mới gặp
mặt, sao, anh ta đã không thể đợi được để cưới em rồi ư?”
“Anh theo dõi em?”
“Em chỉ muốn biết vợ mình leo lên tường nhà ai!”
“Anh tôn trọng chút đi, Lãnh Vũ Hiên! Đừng có nhục mạ bạn của em!”
“Sao, chột dạ rồi? Đừng lo, anh rất thông thoáng, anh không để bụng làm ông bố đổ vỏ đâu!”
“Bang——” Tiếu Trác bị chọc giận hung dữ tát cho Lãnh Vũ Hiên một cái, “Đến ông bố đổ vỏ anh cũng không xứng đáng để làm!”
Cô quay người bước tới cầu thang, cô không muốn ở bên người không có lý lẽ thêm một giây nữa!
“Tiếu Trác, cả đời em đều muốn bỏ anh!” Lãnh Vũ Hiên bước lên chặn
Tiếu Trác định xuống lầu, “Anh sẽ không cho em cơ hội rời bỏ anh!”
“Trừ phi anh chết, nếu không đừng có nghĩ tới việc anh để em đi!”
Lãnh Vũ Hiên túm Tiếu Trác đang vùng vẫy, kéo Tiếu Trác đứng bậc cầu
thang suýt ngã, may mà Lãnh Vũ Hiên kịp thời ôm cô.
Nhưng bọn họ lơ là Lý Na vẫn đứng bên ánh mắt đầy hận thù, cô ta cười cười, từng bước từng bước lại gần hai người, thừa lúc Lãnh Vũ Hiên túm
Tiếu Trác suýt bị rớt xuống, ra sức đẩy Tiếu Trác đứng bên bậc thang…
“Tiểu Trác!” Nhìn Tiếu Trác pinh pinh pinh pinh ngã xuống lầu, tim
Lãnh Vũ Hiên ngừng đập. Anh không màng tất cả chạy xuống lầu, ôm Tiếu
Trác đã rớt xuống một nửa.
“Tiểu Trác! Tiểu Trác!” Anh sợ hãi nhìn vệt máu kéo dài trên cầu
thang, lo lắng kiểm tra Tiếu Trác, “Em tỉnh lại đi, em bị thương chỗ nào rồi? Sao có thể có nhiều máu vậy chứ? Âu Dương Lỗi! Âu Dương Lỗi! Nhanh gọi xe cấp cứu!” Lãnh Vũ Hiên điên cuồng hét, trong khoảng thời gian
ngắn quên cả gọi điện thoại xe cấp cứu, cũng quên là Âu Dương Lỗi đang ở vườn hoa bên ngoài, căn bản không nghe thấy tiếng hét của anh.
“Nhanh… lái xe… đi bệnh viện!” Tiếu Trác đau đớn từng trận tỉnh lại, “bụng … bụng đau quá…”
“Đúng, bệnh viện, đi bệnh viện” Lãnh Vũ Hiên ruột gan rối bời vội vàng ôm Tiếu Trác chạy ra.
“Sao thế, Vũ Hiên?”
“Trời ah! Chị dâu…” Thấy Lãnh Vũ Hiên ôm Tiếu Trác mình đầy máu chạy
ra ngoài, Âu Dương Lỗi và Lãnh Vũ Đình cũng vội vàng chạy lên.
“Đi lái xe, gọi điện thoại tới bệnh viện để họ chuẩn bị cấp cứu phụ
nữ mang thai ngã lầu!” Anh vừa chạy về phía ga ra vừa dặn dò Âu Dương
Lỗi, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói với Lãnh Vũ Đình, “Giữ Lý Na
cho anh, không cho cô ta rời đi!” Anh nhất định phải tính sổ với người
đàn bà đó!