“Trả theo giây.” Loan Niệm nói xong cúp máy ngay.
Thượng Chi Đào đánh răng rửa mặt nhanh chóng, mặc chiếc áo T-shirt rộng rồi ra khỏi nhà. Địa chỉ mà Loan Niệm gửi cho cô là một quán cà phê, bên trong rất đông người, lúc cô đến thì anh đã có mặt rồi. Anh ngồi trong góc, ngước mắt là có thể nhìn bao quát cả quán cà phê.
Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào ăn mặc tuềnh toàng, đoán rằng cả đời này có lẽ cô chỉ đến thế là cùng, lúc nào cũng trưng mặt mộc, đi đâu cũng không nổi bật.
“Ngồi đây.” Loan Niệm chỉ vào vị trí bên cạnh anh. Thượng Chi Đào ngồi xuống, Loan Niệm đẩy đĩa bánh kẹp tàn ong sô cô la đến trước mặt cô, “Chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa ạ.”
“Ăn xong rồi làm việc.”
Hôm nay anh có vẻ hòa nhã hơn mọi ngày, đến nỗi Thượng Chi Đào còn cảm thấy có khi nào anh bị thứ lạ lùng nào đó nhập vào người chăng. Thượng Chi Đào thật sự đói bụng nhưng cô chỉ ăn mấy miếng bánh rồi đặt xuống.
“Giảm cân hử?” Loan Niệm bỗng lên tiếng.
“Dạ không... tôi mà ăn nhiều đồ ngọt vào lúc đói sẽ buồn nôn...” Thượng Chi Đào hơi ngượng, cô không phải người kén ăn nhưng có chút tật xấu đó là: Lúc đói không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.
“Bây giờ vẫn đói à?”
“Hết đói rồi ạ.”
“Vậy làm việc thôi.” Loan Niệm rút usb khỏi máy tính của anh rồi đưa cho cô: “Sao chép thư mục kiểm kê dự án quý IV vào máy tính của cô.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào nhanh tay sao chép thư mục, sau đó chờ Loan Niệm nói tiếp.
“Sắp xếp dữ liệu, so sánh khách hàng mới với quý III, so sánh số tiền trong hợp đồng, sàng lọc các hạng mục dịch vụ, kiểm tra kỹ kết quả dữ liệu và viết kết luận. Tôi nói vậy đã rõ rồi chứ?”
“Nói rõ rồi ạ.” Thượng Chi Đào nhanh chóng bắt tay vào làm việc, Loan Niệm ngồi bên nhìn cô làm năm phút, Thượng Chi Đào còn một điểm đáng khen ngợi nữa là: Cô rất thành thạo các phần mềm tin học văn phòng, toàn bộ công thức số liệu đều gõ bằng tay, kỹ năng cơ bản rất vững. Nhìn cô làm việc, đôi môi mím lại, dồn hết tâm trí vào máy tính như thể mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không liên quan tới cô.
Thượng Chi Đào sắp xếp các dữ liệu cơ sở xong xuôi, nhân tiện sắp xếp lại từng dữ liệu kinh doanh. Phòng kinh doanh của Lăng Mỹ có thể gọi là đội quân của nhà vua, bởi vì hiệu suất thành tích kinh doanh của họ được coi là tốt nhất trong ngành. Mặc dù vậy, cô vẫn có thể nhìn ra vô số vấn đề từ các dữ liệu kinh doanh này, chẳng hạn như thời hạn hợp đồng, số tiền hợp đồng và chấp thuận những loại hình dịch vụ khác với nội dung hợp đồng của khách hàng.Thượng Chi Đào không hiểu vấn đề này nên cau mày suy nghĩ rất lâu.
“Sao thế?” Loan Niệm thấy một lúc lâu mà cô không gõ máy tính, quay sang hỏi cô.
Loan Niệm mãi luôn như vậy, anh sẽ không nói ngay đáp án cho Thượng Chi Đào, mà muốn cô phải tự suy nghĩ. Thượng Chi Đào mở bảng KPI, tập trung xem một lúc lâu, dường như cô đã hiểu ra chút gì đó. Thế là cô khẽ hỏi Loan Niệm: “Tôi thấy công việc trong quý II của họ đều vượt chỉ tiêu một chút, vì thế những khách hàng này để dành sang quý III sao ạ?”
Loan Niệm mấp máy môi: “Cũng không dốt lắm.” Thấy Thượng Chi Đào “ồ” lên một tiếng, anh lại hỏi cô: “Nếu là cô, cô sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?”
“Tôi không biết.”
“Có não để làm gì? Nghĩ đi.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào lại tập trung suy nghĩ, cô chưa từng làm công việc quản lý kinh doanh nhưng hai tháng qua cô vẫn luôn quản lý ngân sách của phòng tiếp thị, dự án nào vượt mức ngân sách sẽ để dành chi vào tháng sau hoặc quý tiếp theo, đây đều là quy tắc ngầm. Hơn nữa phòng kinh doanh còn khích lệ nhân viên rằng, nếu đạt thành tích kinh doanh 100% sẽ nhận được số tiền thưởng lớn nhất.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, hỏi dò Loan Niệm: “Điều chỉnh lượng công việc nhiều lên chăng?”
Loan Niệm nghe cô nói vậy liền bật cười, “Trực tiếp điều chỉnh công việc hả? Cô có tin ngay ngày mai họ sẽ cùng nhau thôi việc không?”
“Hả?”
“Hả cái gì?” Loan Niệm gập máy tính lại, xem thật kỹ bảng biểu mà Thượng Chi Đào đã lập, không có sai số, phân tích logic cũng rõ ràng, “Phần công việc này nộp được rồi đấy.”
“Vâng.” Thượng Chi Đào đáp lời, nhưng vẫn ngồi yên.
“Không về à?”
“Vấn đề lúc nãy vẫn chưa được giải đáp.”
“Tiền học phí trừ vào tiền lương tăng ca của cô nhé.”
“Như thế không ổn lắm thì phải?” Thượng Chi Đào nghe Loan Niệm nói sẽ trừ vào tiền lương tăng ca của cô, vội vàng mặc cả: “Hay là đợi sếp có thời gian rảnh thì dạy tôi, tôi cũng không gấp lắm đâu.”
Loan Niệm đột nhiên nghĩ đến câu này, ở Thượng Chi Đào có ý chí sinh tồn mạnh mẽ. Cô vô tình bốc được lá bài đẹp nên thấp thỏm sợ thua ván bài này, vì vậy cô cố gắng tìm kiếm một giải pháp cân bằng trong đó.
“Tiền thưởng theo bậc thang doanh số, không chỉ để nhân viên hoàn thành nhiệm vụ mà còn để định hình thành tích của họ trong một khoảng thời gian. Ai làm tốt có thể nhận được nhiều hơn, còn ai không làm tốt sẽ bị giảm lương bằng nhiều cách. Công ty có thể dùng phương pháp này để xác định nhân tài, khích lệ và đào thải. Đây là một trong những câu trả lời.” Loan Niệm nói: “Nếu cô quan tâm, hãy đến hỏi Tracy của cô, tôi đã nói chuyện này qua điện thoại với chị ấy vào chiều qua rồi.”
“Wow, là như thế sao, hay quá.” Thượng Chi Đào tiếp thu được kiến thức, cảm thấy hết sức vui vẻ. Cô tán dương một câu, sau lại cảm thấy cách nói của Loan Niệm có gì đó sai sai: “Tracy của tôi là sao ạ… Tại sao Tracy lại là của tôi…”
Loan Niệm từ chối thảo luận với cô, anh nhìn đồng hồ thấy đã là năm giờ chiều, bèn hỏi Thượng Chi Đào: “Cô vẫn đói chứ?”
“Đói.” Cô thành thực trả lời.
“Đi thôi, đi ăn chút gì đó.”
Đi ăn chút gì đó? Loan Niệm mời cô ư? Cô sắp được ăn cơm sếp mời rồi ư? Là vì cô tăng ca vào cuối tuần? Hay là vì cô quá dễ mến? Không đúng, sao cô lại dám bắt cấp trên mời cơm nhỉ? Không muốn làm việc nữa à?
Trong đầu Thượng Chi Đào có rất nhiều suy nghĩ, cô nghĩ về khoản tiền còn lại trong tháng này của mình, cuối cùng không kìm được nói với Loan Niệm: “Chúng ta cưa đôi sao?”
Loan Niệm bỏ lại hai từ này rồi đi ra ngoài, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, có thể thấy anh đang nói chuyện nghiêm túc. Thượng Chi Đào theo sau anh, thầm nghĩ: Mình không thể làm việc quá khả năng của mình, Lão Thượng đã nói rồi, người với người sống với nhau, hợp thì chơi mà không hợp thì giải tán. Dù anh có là cấp trên của tôi thì anh cũng không được “chặt chém” tôi quá đáng đâu.
Hai người lên đường, Thượng Chi Đào thấy Loan Niệm lái xe đến một nơi cô không hề biết. Nói chính xác hơn là ngoài công ty và khu vực gần nhà trọ ra thì cô không biết gì về Bắc Kinh.
“Có dị ứng với cái gì không?” Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào im thin thít, nghĩ bụng cô gái ngốc nghếch này bị dọa thật rồi. Rốt cuộc đến lúc nào cô mới học được cách che giấu tâm sự và cảm xúc của mình nhỉ, cứ thế trưng cái vẻ thấp thỏm lo sợ và không phục lên trên mặt.
“Không có.”
“Vậy chúng ta đi ăn cá.”
“Dạ?”
Loan Niệm không nói thêm câu nào, tập trung lái xe lên trên núi. Anh thường xuyên lui tới một trang trại cá trên núi, bây giờ đến đó vớt một con cá hồi vân, hầm trong nồi gang, ngon hết sảy.
Đường lên núi tối om, không có đèn đường, Loan Niệm lái xe chầm chậm sau đó từ từ đỗ xe bên vệ đường. Nhìn thấy Thượng Chi Đào tròn xoe mắt, anh khẽ thì thầm hỏi cô: “Sợ tôi giết người vứt xác hả?”
...
Thượng Chi Đào đứng hình, nghĩ đến tính cách lạnh lùng mọi khi của Loan Niệm đúng là rất giống sát thủ liên hoàn giết người vứt xác. Thế là cô cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Trước khi ra khỏi nhà tôi đã nói với bạn cùng phòng là tôi tăng ca ở chỗ cấp trên. Tôi cũng gửi thông tin liên hệ của sếp cho bạn cùng phòng của tôi rồi.”
“Thật đó!” Thượng Chi Đào bổ sung thêm một câu, sau đó đưa điện thoại của mình cho Loan Niệm xem. Cô không nói dối, cô đã gửi số điện thoại của Loan Niệm cho một số điện thoại khác.
Một cô gái một thân một mình lăn lộn bên ngoài, ý thức tự bảo vệ cơ bản nhất là kỹ năng sinh tồn cơ bản. Thượng Chi Đào không hề ngốc như vẻ ngoài của cô.
“Vậy thì hôm nay cô thoát được một kiếp rồi.” Loan Niệm nhướng mày, không hù dọa cô nữa.
“Ồ...” Thượng Chi Đào luôn cho rằng không có gì làm Loan Niệm gục ngã, nhưng người như anh cũng sẽ có những phiền não của người bình thường, chẳng hạn như chứng khô mắt.
“Bố của tôi cũng bị chứng khô mắt.”
“Rồi sao?”
“Rồi ông ấy không dùng máy tính nữa, đổi sang công việc khác.”
“Vậy cô nghĩ tôi đổi sang công việc gì thì phù hợp?”
“Đến ăn cá.” Loan Niệm nói với ông chủ: “Vẫn như cũ nhé?”
“Được.” Sau đó ông ta mỉm cười chào Thượng Chi Đào: “Chào cô.”
“Chào ông chủ.”
Thượng Chi Đào có vẻ hơi mất tự nhiên, ông chủ đánh mắt nhìn Loan Niệm như thể cô là gì của Loan Niệm vậy. Chờ ông chủ đi xa, Thượng Chi Đào nói với vẻ ngập ngừng: “Có cần phải giải thích với ông chủ không ạ?”
“Giải thích gì?”
“Giải thích tôi không phải bạn gái của sếp...”
“Trông cô giống bạn gái tôi à?” Loan Niệm bị Thượng Chi Đào chọc cười, trong đầu cô ta toàn là mấy chuyện nam nữ chim chuột gì thế, ăn bữa cơm thì chính là người yêu của nhau hả? Là do cô ta tự đánh giá mình quá cao hay là chưa hiểu hết con người anh?
“Tôi không giống ư?” Thượng Chi Đào không phục.
“Cô mà giống?”
...
Người gì thế không biết!
Đằng sau ao cá có một hành lang dài, trong lúc chờ vớt cá hai người đã đến đó, mỗi người ngồi một bên.
Thượng Chi Đào nhận được tin nhắn của Tôn Vũ: [Sao vẫn chưa về thế?]
[Ăn bữa cơm rồi về ngay ạ.]
[Anh ta không làm khó em chứ?]
[Không ạ.]
[Thế thì được rồi.]
Thượng Chi Đào cất điện thoại rồi quay sang nhìn Loan Niệm, nghĩ đến cảm giác lạ lùng nơi đầu ngón tay vào tối qua, mặt cô lại hơi đỏ lên. Cô không thể phân biệt rõ mình nổi sắc tâm hay là phàm tâm, dù là gì đi chăng nữa thì khuôn mặt đẹp trai của Loan Niệm ở ngay bên cạnh cô, khiến cô có phần luống cuống.