Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 23



Thượng Chi Đào đi đến lối vào công ty, nhìn thấy Loan Niệm đang đi từ trong quán cà phê ra ngoài thì co giò chạy vụt đi.

Không thể cho cấp trên có cơ hội giở quy tắc ngầm với mình, mình rung động với anh ta nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi, còn anh ta muốn ngủ với mình thì đó đúng là lớn chuyện.

Mặc dù có thể mình sẽ được trọng dụng vì chuyện này, nhưng mình sẽ đánh mất nhân cách, cơ mà được trọng dụng hình như cũng không tệ lắm nhỉ?

Trong cái đầu không mấy nhanh nhạy của Thượng Chi Đào chứa đầy những suy nghĩ viển vông, cô vừa chạy vừa phì cười vì suy nghĩ của mình.

Cô chạy nhanh, quẹt thẻ rồi chạy tuốt vào trong thang máy, nhanh tay ấn nút đóng cửa. Đến chỗ làm việc của mình, cô đặt balo sang bên cạnh, lom dom ngồi vào chỗ rồi bắt đầu làm việc.

Cô chỉ là một nhân viên quèn, Loan Niệm không thể lúc nào cũng sai việc cô. Người phụ trách phòng kế hoạch sắp đến nhậm chức, đợi đến lúc đó Lumi và Thượng Chi Đào sẽ hoàn toàn không phải làm việc cùng Loan Niệm nữa, Thượng Chi Đào vô cùng mong chờ ngày đó.

Như thể Loan Niệm là thứ sài lang hổ báo.

Loan Niệm ra khỏi tiệm cà phê, nhìn thấy Thượng Chi Đào vắt chân lên cổ mà chạy, không biết cô nàng lại gây ra chuyện ngu ngốc nào rồi. Đến công ty không thấy bóng người nào, anh ở trong phòng làm việc, Thượng Chi Đào ở bên ngoài. Ngày nào Thượng Chi Đào cũng là người tới công ty đầu tiên, Loan Niệm có phần khen ngợi sự cần mẫn của cô.

Có người chỉ chăm chỉ được mấy dạo, một khi người đó cảm thấy môi trường xung quanh đã đủ an toàn, họ sẽ trở nên lười biếng; Có người sẽ chăm chỉ đến cuối đời, dù là bất cứ lúc nào họ cũng sẽ làm việc đến nơi đến chốn. Có lẽ Thượng Chi Đò thuộc kiểu người thứ hai.

Trong cuộc họp báo cáo công việc vào hôm qua, Alex đã trình bày công việc của phòng tiếp thị, nhắc đến chuyện dùng người còn đặc biệt nhắc tới Thượng Chi Đào, rằng họ chuẩn bị kết thúc thời gian thử việc của cô. Nói cách khác, Thượng Chi Đào đã chính thức được nhận một cách thuận lợi.

Khi Alex nói đến những chuyện này, Tracy vẫn luôn để mắt đến Loan Niệm. Cô ấy cứ ngỡ Loan Niệm sẽ phản đối giống như trước kia, vậy mà anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, như thể công việc mà Alex đang báo cáo chẳng hề liên quan đến anh.

Tracy hơi nghi hoặc, cô ấy hỏi Loan Niệm: “Luke không cho ý kiến gì sao?”

“Chị một tay che trời như thế, tôi nào có dám.” Loan Niệm nói bóng gió. Tracy là trưởng phòng nhân lực do tổng bộ trực tiếp bổ nhiệm, dù ai là người phụ trách Lăng Mỹ Trung Quốc thì cũng phải kiêng nể cô ấy mấy phần. Loan Niệm không sợ cô ấy, còn không quên chế giễu cô ấy.

“Tôi cứ tưởng cậu không phát biểu ý kiến là vì cậu đã công nhận năng lực của Thượng Chi Đào và mắt nhìn người của tôi.”

“Tôi không cho ý kiến chỉ đơn giản là vì Thượng Chi Đào là người của chị.”

“Thượng Chi Đào không phải người của tôi.” Tracy đáp.

Loan Niệm nhún vai bày tỏ cuộc trò chuyện này là vô nghĩa. Anh vốn chẳng quan tâm ai vào làm chính thức, công việc quan trọng của anh lúc này là giải quyết mô hình hoạt động của phòng kinh doanh. Các đội ngũ kinh doanh trong Lăng Mỹ đều là đội ngũ có tên tuổi trong ngành, tuy nhiên từ trên xuống dưới đều là những người đầy ngạo mạn, không dễ quản lý. Họ có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao, tuy nhiên họ cũng có thể giữ khư khư khách hàng trong tay, dẫn đến nghiệp vụ không có điểm đột phá gì lớn. Loan Niệm từng bàn với Tracy về chuyện cải cách, nhưng Tracy đáp lại ngay: “Tỉ lệ đào thải trong đội ngũ được giữ ở mức 30%. Bằng không, nếu soi mọi mặt của cậu thì tôi chắc chắn sẽ đánh giá cậu được loại kém.”

Loan Niệm biết Tracy nói nghiêm túc, cô ấy cần sự ổn định của đội ngũ trong công ty, nếu bây giờ xuất hiện sự thay đổi lớn về quy mô nhân viên, cô ấy sẽ là người phải gánh trách nhiệm.

“Vậy thủ tục đi làm chính thức của Thượng Chi Đào tôi cứ làm như bình thường nhé.” Tracy nói tiếp.

“Sao người khác vào làm chính thức chị không hỏi tôi?”

“Hết nói nổi, hai chúng ta có thể trao đổi nghiêm túc một lần về chuyện của Thượng Chi Đào không? Cậu lúc nào cũng trề cái mặt ra, lúc nhân viên nói chuyện với nhau họ đều nói là sợ cậu đấy.”

Loan Niệm không quan tâm mấy trò xã giao rườm rà, Thượng Chi Đào có được nhận làm chính thức hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến anh, người khác có sợ anh hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, vì thế anh cũng không tiếp tục thảo luận với Tracy nữa.

Thượng Chi Đào không biết những chuyện này, cô đã được cử ra ngoài làm việc. Cô được cử đến một vùng núi để theo dõi công việc ghi hình quảng cáo, nói trắng ra là đi làm chân chạy vặt. phòng tiếp thị luôn cử nhân viên ra ngoài vào thời điểm như thế này, mọi người nhìn địa điểm ghi hình đều chép miệng không muốn đi. Nơi đó bây giờ đã bắt đầu có tuyết rơi, trên vùng núi vừa lạnh vừa ẩm ướt, chuột bọ có con dài cả ba mươi centimet, đừng nói là phái nữ mà ngay cả phái nam cũng không dám đi. Có người liếc trộm Thượng Chi Đào, nghĩ bụng cô vẫn chưa được vào làm chính thức, đáng lẽ nên nhận thử thách này, họ cũng hi vọng cô có thể đứng ra nhận nhiệm vụ này. Thượng Chi Đào bắt gặp ánh mắt này, vậy mà cô lại xung phong nhận việc thật: “Hay là... tôi đi nhé? Chỉ tội tôi chưa làm việc này bao giờ, không biết nên làm gì.”

“Cô đi á? Cô biết cái gì? Chị thấy nhiệm vụ này cử đồng nghiệp nam đi là phù hợp nhất.” Lumi vừa cắt móng tay, vừa đá vào chân Thượng Chi Đào bên dưới gầm bàn. Cô nàng này ấm đầu rồi hả? Không nhận ra người khác đang bắt nạt mình ư?

“Cô không biết một cái gì, đây là dự án của khách hàng lớn nhất của chúng ta, lỡ làm hỏng dự án thì sao đây?” Lumi lại chêm thêm một câu: “Làm hỏng việc thì mọi người đều ăn cám đấy.”

Tuy nhiên Alex lại không nghĩ như vậy. Thượng Chi Đào là nhân viên mới, dù là dự án nào cũng đều phải theo, đây là chuyện bắt buộc, vì vậy anh ta đã hỏi Thượng Chi Đào: “Cô có chắc là cô bằng lòng đi không?”

“Nếu cô ấy đi thì phải làm hai bản ngân sách chi phí công tác.” Lumi thở dài, “Tôi cũng đi.” Lumi luôn nghĩ rằng mình là người hướng dẫn của Thượng Chi Đào, cho nên cô ấy có chút tình nghĩa giang hồ với Thượng Chi Đào. Cái gọi là tình nghĩa giang hồ chính là: người của chị đây do chị đây bảo vệ.

Thượng Chi Đào nhìn Lumi bằng ánh mắt cảm kích, “Cảm ơn Lumi.”

“Khách sáo làm gì.”

Thượng Chi Đào không biết chuyến đi này nguy hiểm đến nhường nào, cô chỉ nghĩ rằng đây là công việc và cô cần phải thử sức với tất cả công việc thì mới có thể hiểu được bản chất của công việc. Cô đã tôn trọng công việc như vậy, công việc cũng sẽ không bạc đãi cô.

Sau khi kết thúc cuộc họp tuần, Alex giữ mình cô ở lại.

“Flora, cô đoán xem sau đây tôi sẽ nói gì với cô?” Alex từ trước tới giờ không hề nghiêm khắc, thậm chí anh ta còn nháy mắt với Thượng Chi Đào, trông chẳng khác gì đứa trẻ muốn Thượng Chi Đào đoán câu trả lời.

“À...” Thượng Chi Đào suy nghĩ kỹ lưỡng, dạo gần đây cô không có sơ suất gì trong công việc, thế là cô lắc đầu, “Alex, tôi không biết.”

“Vậy cô xem cái này đi.” Alex lấy mấy tờ giấy từ trong ngăn kéo, đặt trước mặt cô.

Thượng Chi Đào cầm lên xem thì nhìn thấy mấy chữ lớn “Hợp Đồng Lao Động”, đó là hợp đồng lao động song ngữ Trung - Anh. Cô mở to mắt, nhìn Alex với vẻ không dám tin: “Tôi...”

“Nơi thử việc đầu tiên của cô là phòng tiếp thị, tôi và Lumi đã trao đổi với nhau rồi, chúng tôi đều muốn giữ cô ở lại phòng tiếp thị. Cô đồng ý chứ?”

“Tôi đồng ý.” Thượng Chi Đào gật đầu như gà mổ thóc, cô vẫn không biết cách che giấu cảm xúc, chỉ cảm thấy vui mừng, vui đến mức hốc mắt bắt đầu nóng lên.

“Vậy cô về chỗ ký tên vào bản hợp đồng chính thức này, sau đó chuyển qua phòng nhân lực.” Alex giơ ngón cái với Thượng Chi Đào, “Cố lên nhé Flora. Cô cũng biết, thành phố Bắc Kinh này rất tàn nhẫn và cũng rất công bằng. Chỉ cần cố gắng là sẽ có kết quả. Sự siêng năng và tinh thần trách nhiệm của cô trong hai tháng vừa qua đều được mọi người công nhận, chỉnh bản thân cô đã giành được bản hợp đồng này.”

Thượng Chi Đào cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Cô còn nhớ ngày đầu tiên đi làm Loan Niệm đã khuyên cô đổi việc, thời điểm ấy cô hoảng sợ biết bao, thấp thỏm biết bao. Nhưng đến ngày hôm nay, cô đã chính thức ở lại nơi này, Alex nói cô đã dựa vào sự nỗ lực của chính mình để ở lại đây.

Chuyện này quá mức cảm động, khiến cô suýt phải rơi lệ.

Cho đến lúc tan làm mà Thượng Chi Đào vẫn cảm thấy chuyện này không đủ chân thật. Lòng cô ngổn ngang trăm mối, cảm thấy muốn được trò chuyện với ai đó.

Cô hỏi Diêu Bội: [Đàn chị ơi, chị có ở Bắc Kinh không?]

[Chị đang ở căn cứ hàng không vũ trụ, sao thế Đào Đào.]

[Em được nhận rồi.]

[Thật hả!!!] Diêu Bội gõ liền ba dấu chấm than, sau đó gọi điện thoại cho cô: “Đàn em của chị giỏi quá đi! Chị nói này, em nghĩ xem muốn ăn cái gì! Đợi chị về, chị em mình nhất định phải mở tiệc chúc mừng hoành tá tràng mới được!”

Thượng Chi Đào che miệng để mình không cười thành tiếng, “Em muốn ăn món Nhật, gần công ty em có một quán, em muốn đi ăn lắm.”

“Vậy đợi chị về nhé!”

Thượng Chi Đào luôn sống trong cảm giác bình thường đến giờ đã được nếm trải một sự vui vẻ khác biệt.

Thượng Chi Đào chia sẻ niềm vui với người khác, nhưng niềm vui của cô vẫn chưa thể vơi đi, cô muốn tự thưởng cho mình, cô cảm thấy cô của hôm nay thật sự đáng được thưởng. Hay là mình đi ăn món Nhật nhỉ? Mời cánh Tô Vũ đi cùng? Nhưng giờ muộn quá rồi, họ đến quán Nhật kia thì cũng sắp đến giờ đóng cửa. Thôi đi một mình vậy! Đúng! Để cuối tuần mời bạn cùng nhà ăn cơm vậy!

Thượng Chi Đào có chút hớn hở, đứng dậy khỏi ghế, nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt, vươn vai một cái rồi lại ngồi xuống. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, như thể không chờ nổi một phút nào nữa. Cô khoác balo đi ra ngoài, gặp ngay Loan Niệm chuẩn bị tan làm. Thượng Chi Đào không kịp tránh, đành cười cười với Loan Niệm, “Luke tan làm ạ.”

“Ừ.” Hết chuyện.

Thượng Chi Đào cũng không nói gì nữa, cô đi vào thang máy rồi đứng trong góc, lại nghe Loan Niệm hỏi cô: “Hôm nay không đi ăn gì ngon ngon à?”

“Dạ?”

“Không phải cô được tuyển chính thức rồi sao?”

“À... vâng ạ.” Thượng Chi Đào không biết nói dối, vẻ mặt cô hiện chình ình dòng chữ: Bây giờ tôi sẽ đi ăn cái gì ngon ngon ngay đây. Thấy Loan Niệm nhìn cô qua mặt gương trong thang máy, cô nói với vẻ không mấy tình nguyện: “Sếp muốn đi cùng không ạ..?”

“Được.”

?

“Sếp không cần làm khó mình đâu ạ, nếu tối nay sếp đã có hẹn chẳng hạn.” Thượng Chi Đào bồi thêm một câu, chuyện này vẫn có cơ hội cứu vãn chứ?

“Không khó xử, không có hẹn.”

...

“Dạ.”

“Chặt đẹp” cô luôn. Loan Niệm thầm cười nhạo cô. Anh chính là người như vậy, anh vốn định trêu Thượng Chi Đào, cô càng không tình nguyện thì anh càng làm tới, cô mất vui thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu. Nói đơn giản hơn là Loan Niệm chính là một người hại người để lợi mình, mượn lời của Đàm Miễn là: Bản chất đã chẳng phải hạng người tốt đẹp gì cho cam.

“Ăn gì thế?” Loan Niệm hỏi cô.

Thượng Chi Đào đang nghĩ nát óc xem ăn cái gì để Loan Niệm không muốn đi ăn? Canh tê cay? Mì qua cầu? Mì da lạnh?

“Gần công ty có một nhà hàng Nhật không tệ, đành để cô tốn kém rồi.” Loan Niệm nói một câu đầy dửng dưng: “Ăn suất 398 tệ ấy, không thì không có gan ngỗng đâu.”

“Ơ. Nhưng ăn gần công ty lỡ đồng nghiệp nhìn thấy, không giải thích được thì sao? Lại tổn hại thanh danh của sếp.”

“Cô lo thừa rồi.” Loan Niệm mỉm cười, nói: “Xin mời.”

Bữa cơm thứ hai mà Thượng Chi Đào ăn cùng Loan Niệm chính là nhà hàng Nhật.

Lúc họ vào nhà hàng thì cũng đã hơn 9 giờ, trong quán rất ít người, họ tìm một gian riêng yên tĩnh để ngồi, từ trong gian riêng này có thể nhìn thấy cảnh quan trong sân vườn. Ngoài vườn bật đèn, có cây cầu nhỏ và dòng suốt chảy qua, khung cảnh yên bình đến lạ. Loan Niệm quả nhiên đã chọn suất ăn 398 tệ, không nương tay chút nào, Thượng Chi Đào cũng chọn suất ăn này. Nếu muốn chúc mừng chính mình thì phải bạo chi một chút, dù cho bữa cơm này đã ngốn mất của cô một phần mười tháng lương, cô cũng cảm thấy xứng đáng.

Loan Niệm gọi rượu sake, tự rót cho mình một chén nhỏ rồi hỏi Thượng Chi Đào: “Thi được bằng lái xe chưa?”

“Cuối tuần sau sẽ thi thực hành, nhưng có thể tôi phải dời lịch lại, vì hôm nay tôi đã được cử tham gia đội ghi hình.”

“Lên núi hả?”

“Vâng... họ bảo phải đi nửa tháng.”

Thượng Chi Đào cũng rót cho mình một chén rượu sake, nhấp một ngụm thấy khá được, nồng độ không cao. Cô nhoẻn miệng cười, hoàn toàn không thể giấu được niềm vui trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.