Thượng Chi Đào nghĩ là mình đã xong đời rồi. Sao cô có thể thốt ra những lời suồng sã như thế? Cô vốn không phải người như vậy, sao cứ ở trước mặt Loan Niệm là biến thành loại người đó.
Cô ảo não cả hai ngày cuối tuần, vậy mà Loan Niệm vẫn không chịu bỏ qua cho cô. Nửa đêm anh còn gửi tin nhắn cho cô: [Có đến nhà tôi không?]
[Tôi tố cáo anh đấy.] Thượng Chi Đào phản kháng một cách yếu ớt, để lộ sự chột dạ.
[Ghi âm?] Ý của Loan Niệm là “Cô quên là tôi có ghi âm giọng cô rồi hả? Cô tố cáo tôi?” Không phải anh thật sự muốn gọi Thượng Chi Đào đến nhà anh, chỉ đơn thuần là vì anh cảm thấy cô gái này rất dễ đùa, trêu mãi trêu mãi thành nghiện. Tin đồn lăng nhăng và danh tiếng xấu không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh một chút nào. Anh quăng điện thoại sang một bên, bật cười thành tiếng.
Ngày nào Thượng Chi Đào cũng tránh Loan Niệm như chuột tránh mèo. Đôi khi tình cờ chạm mặt nhau, Loan Niệm tỏ vẻ đứng đắn nhưng lại gửi tin nhắn cho cô: [Uống rượu chưa?] Uống rượu đồng nghĩa với việc thất thố, Loan Niệm đã bóp chặt huyệt mệnh môn của Thượng Chi Đào. Thượng Chi Đào liếc nhanh điện thoại, ngẩng đầu lên thì mặt đã đỏ lựng. Lumi thấy cô khác thường, không nhịn được hỏi cô: “Trong điện thoại của cô lưu ảnh khiêu dâm hả?”
...
Trong điện thoại của mình không có ảnh khiêu dâm, trong điện thoại của mình có một tên xấu xa. Thượng Chi Đào nghĩ bụng.
Tuy nhiên có lúc vẫn không thể tránh được Loan Niệm, chẳng hạn như lúc diễn tập.
Phải diễn tập ba lần, các vị lãnh đạo phải phối hợp thực hiện thủ tục này cho xong. Thượng Chi Đào phụ trách làm cầu nối trong buổi tập dượt, trao đổi với các sếp những dàn dựng của đạo diễn sân khấu. Lãnh đạo khác thì cô vẫn nói chuyện bình thường, còn lúc nói chuyện với Loan Niệm, cô không dám nhìn anh, đôi khi chỉ cần nhìn anh một cái là mặt cô lại đỏ bừng. Cô cứ đỏ mặt mãi như vậy, Loan Niệm thấy thế lại cho là cô thích anh rõ rành rành. Loan Niệm cũng không biết tốt xấu, anh muốn cậy vào chuyện cô thích anh để tùy ý làm bừa. Ý đồ đen tối nổi lên trong lòng Loan Niệm hết lần này tới lần khác, anh thậm chí không nhận ra rằng anh rõ ràng có ý định tiếp cận Thượng Chi Đào.
Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng chịu đựng được đến ngày kỷ niểm thành lập công ty.
Tiết mục biểu diễn mà Loan Mực một mực không công bố sắp sửa được bật mí với mọi người. Anh là người biểu diễn tiết mục đầu tiên, Thượng Chi Đào đứng ở tít bên ngoài để giữ trật tự, nhìn thấy người khác chuyển nhạc cụ lên trên sân khấu. Tracy cất công vào hậu trường để hỏi ý kiến của Loan Niệm: “Chụp ảnh cậu rồi gửi cho bạn bè ở trường xem, thấy thế nào?”
“Nhớ trả tiền.” Loan Niệm đang cởi cúc áo sơ mi sa tanh, chiếc quần jeans thoải mái khiến đôi chân anh trông càng dài hơn. Tracy thấy dáng vẻ này của anh, tặc lưỡi một tiếng, “Ông trời đúng là đã ban cho cậu vỏ bọc đẹp đẽ.”
“Chuyện điều tra nội bộ thế nào rồi?”
“Đang tiến hành. Cậu lo hả?”
“Tôi không lo.”
Người bạn của Loan Niệm đi vào hậu trường, mỗi người mỗi phong cách khác nhau nhưng trông ai cũng có khí chất. Không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu đồng nghiệp nữ trong công ty phát cuồng đây, Tracy nghĩ.
Các đồng nghiệp đều ngồi quanh bàn tròn, Thượng Chi Đào đang thất thần thì nhìn thấy một người nhảy lên trên sân khấu, dùi trống gõ mấy nhịp, âm nhạc cất lên, đèn sân khấu rực sáng.
Người đó ôm cây guitar điện, mặc áo sơ mi sa tanh cởi mấy cúc, múi cơ ngực đẹp mắt thoắt ẩn thoắt hiện. Thượng Chi Đào chưa từng thấy Loan Niệm cười như vậy bao giờ, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng, tạo thành nụ cười vừa xán lạn như ánh dương vừa có phần hư hỏng. Trái tim cô không biết đã bị cái gì đập mạnh một cái, truyền ra cơn đau râm ran.
Họ biến tấu bài hát “I hate myself for loving you”, ngón tay Loan Niệm nhảy múa trên dây đàn guitar, anh cười rạng rỡ nhìn bạn diễn của mình, sự ăn ý giữa họ được bồi đắp nên sau bao nhiêu năm, thần thái hào hứng, tự tin mà kiêu ngạo. Các đồng nghiệp đã phát cuồng hết thảy, họ đứng lên lắc lư theo tiếng nhạc. Thượng Chi Đào chưa từng nghe bài hát này, cũng chưa từng nhìn thấy một Loan Niệm như thế, anh tỏa sáng rực rỡ, hạ gục tín niệm của mọi người bằng sức quyến rũ không ai sánh bằng của mình.
“Anh chàng này tuyệt quá!” Lumi hô hào cổ vũ cho Loan Niệm, cô ấy quay sang nhìn thấy ánh mắt Thượng Chi Đào hướng về phía Loan Niệm, đột nhiên ghé vào tai cô hô to: “Thượng Chi Đào, có những người cô có thể ngủ với anh ta, nhưng đừng bao giờ phải lòng anh ta.”
Thượng Chi Đào hiểu lời của Lumi, cô ấy muốn nói rằng: Hai người không phải người cùng một thế giới, Loan Niệm là bậc thầy sáng tạo hàng đầu trong giới, anh ta sắc sảo giàu có đẹp trai tài hoa hơn người, còn cô chỉ là một người có cố gắng cũng chẳng có gì đặc biệt. Yêu anh ta, cô sẽ bị tổn thương. Thượng Chi Đào hiểu điều này, cô không có ước ao xa vời đó, nhưng cô đã bị thu hút bởi hào quang từ Loan Niệm.
Cô cũng muốn trở thành một người như Loan Niệm. Cô cũng từng hát trên sân khấu ở trường, suýt chút nữa cô đã quên thời điểm ấy cô cũng từng có những khoảnh khắc tỏa sáng như vậy.
“Ngủ với anh ta đi, ngay đêm nay.” Lumi nói đùa với Thượng Chi Đào, còn huých cô một cái.
Một thủ tục bắt buộc trong tiệc mừng là chúc rượu, dù Loan Niệm có uống ít rượu, uống nhấp môi với từng người một đi chăng nữa thì cũng phải uống rất nhiều. Chẳng mấy chốc, các sếp dẫn theo cấp dưới của mình đi chúc rượu quanh hội trường, đầu tiên là giới thiệu nhân viên của mình, sau đó là nói mấy câu khách sáo: “Hợp tác vui vẻ!” “Cảm ơn đã quan tâm chiếu cố!”. Miệng thì nói còn mắt thì nhìn chằm chằm bàn tiệc của Loan Niệm, hễ đám người này tản ra thì lại có một đám khác nhanh chóng vây quanh.
Alex nhét một bình rượu cùng một cái chén vào tay Thượng Chi Đào, cô vội nói: “Hôm nay tôi không uống rượu được! Phải làm việc đến khi tan tiệc.”
“Nước trắng đấy.” Alex nháy mắt với cô, “Đông người, anh ấy không kiểm tra rượu từng người đâu, đi cho đủ thôi, đi nào.”
Đám nam nữ trong phòng tiếp thị theo sau Alex đến trước mặt Loan Niệm, Alex khoác tay lên vai Loan Niệm: “Bài biểu diễn của Luke ban nãy đặc sắc quá, sức hấp dẫn tỏa ra tứ phía!”
“Đúng thế! Quá là quyến rũ luôn!” Lumi lên tiếng phụ họa, mọi người cười ồ lên. Thượng Chi Đào im lặng nép mình sau mọi người, chỉ sợ Loan Niệm kiểm tra chén rượu của cô. Alex bắt đầu giới thiệu nhân viên, mỗi khi giới thiệu đến ai là mọi người đều biết điều nhường chỗ cho người đó tiến lên phía trước. Đến lượt Thượng Chi Đào, Loan Niệm nhìn vào bình rượu trong tay cô, “Đô rượu của chị em phụ nữ phòng tiếp thị không phải dạng vừa.” Chẳng hiểu sao anh lại nói như vậy, sau đó đặt tay lên bình rượu trong tay Thượng Chi Đào. Giống như lúc đi học giáo viên kiểm tra bài tập ngẫu nhiên, lần nào cũng tình cờ gọi trúng Thượng Chi Đào, giờ đây Loan Niệm lại chọn trúng bình rượu của cô.
Toang rồi. Alex cũng hơi lo lắng, cô bé Thượng Chi Đào này đúng là xui xẻo, chuyện xấu gì cũng không biết làm, vừa mới làm chuyện xấu là bị tóm ngay.
Loan Niệm ngửi ngửi bình rượu của Thượng Chi Đào, nói: “Hôm nay lại bị viêm mũi dị ứng rồi.” Sau đó trả lại bình rượu cho cô. Anh đoán cô không có gan để uống rượu nữa.
Hai người ra khỏi hầm để xe, xung quanh đã chẳng còn ai. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc xe, Thượng Chi Đào vội nói với tài xế: “Đưa anh này về trước ạ.” Thượng Chi Đào lấy lòng Loan Niệm, sợ anh tỉnh rượu lại bắt cô đền tiền. Xe của Loan Niệm bị va chạm một cái, cô phải làm việc nửa năm mới có thể bồi thường nổi.
Loan Niệm không nói không rằng, nhìn bộ dạng ân cần của Thượng Chi Đào. Đàn ông mà, niềm yêu thích với xe cộ cũng giống như đối với phụ nữ, vừa mới nhận xe thì đã bị Thượng Chi Đào đụng hỏng, dù có rộng lượng hơn đi chăng nữa anh cũng muốn quạt cho cô một trận. Nhưng ở trên xe không tiện mắng, mà mắng thế nào được? Sau này bác tài kia sẽ chê cười anh nhỏ nhen. Anh nhẫn nhịn đến khi về tới nhà mới thốt ra một câu: “Xuống xe!”
Hai người đứng trong gió lạnh se sắt, Loan Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng để mắng cho Thượng Chi Đào một trận nên thân. Có lẽ cô cũng biết mình sai, đưa mắt sang chỗ khác không dám nhìn anh.
“Rốt cuộc cô có biết lái xe không vậy?” Loan Niệm trừng mắt với cô.
Bụng Thượng Chi Đào lại kêu rột rột. Cô đã quá đói, từ sáng sớm hôm nay đã phải đến hội trường, buổi trưa chỉ ăn được mấy miếng cơm hộp, tối đến vừa mới ăn được miếng trái cây đã bị Alex kéo đi để đưa Loan Niệm về, giờ cô đói đến mức sắp ói ra rồi.
Loan Niệm lừ mắt nhìn cô rồi bỏ lại một câu: “Tôi cũng đói rồi, đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Dĩ nhiên là về nhà tôi ăn cơm rồi, không thì đi đâu?”
“Không tiện đâu nhỉ?” Tin đồn lăng nhăng của anh còn chưa được giải quyết kia kìa, đúng là không biết sợ là gì, để sau này tôi tố cáo anh dụ dỗ nhân viên nữ.
“Cô có bệnh à?”
...
Thượng Chi Đào nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu nhắc đến Loan Niệm và cô thì chắc chắn mọi người sẽ nói: “Thượng Chi Đào tốn trăm công nghìn sức mới có thể dụ dỗ được Luke, chắc là bỏ thuốc chăng?” Dù thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt cô dính lùm xùm tình ái với Loan Niệm, mối quan hệ giữa họ trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn được nữa.
Thượng Chi Đào theo sau Loan Niệm đến nhà của anh, đứng trước cửa với dáng vẻ câu nệ, Loan Niệm chỉ vào tủ giày, “Tự thay dép đi.”
“Vâng.” Thượng Chi Đào thay sang dép, lúc đứng lên thì thấy Loan Niệm đã cởi áo khoác, bả vai rộng, thắt lưng thon gầy vừa tầm, thật sự hút mắt.
Loan Niệm đi vào phòng bếp. Hôm nay anh đã uống rất nhiều rượu, cũng chưa ăn được là bao, dạ dày đang rỗng tuếch. Thượng Chi Đào theo sau anh, nhìn anh lấy mì Ý và thịt bò bít tết trong tủ lạnh ra. Hóa ra anh còn biết nấu ăn. Thượng Chi Đào cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ hỏi anh: “Có cần tôi làm gì không ạ?”
“Không cần.”
Thượng Chi Đào không thể tỏ ra tự nhiên như Loan Niệm, dường như đối với anh chuyện ở riêng với một người phụ nữ trong nhà là chuyện rất bình thường. Thượng Chi Đào chỉ từng ở một mình với Tân Chiếu Châu giống như thế này, nhưng lúc đó hai người đã vô cùng gần gũi, đến mức cô không cảm thấy gò bó.
Cô ngồi ngay ngắn trên sofa chờ Loan Niệm, một lúc sau nhìn thấy anh mang mì Ý và bò bít tết ra, “Qua đây ăn.”