“Nhưng mình không muốn học tiếng Anh ngọng nghếu đâu.” Thượng Chi Đào trêu Long Chấn Thiên cứ uống say là nói ngọng, cả hai đều cười nắc nẻ.
Rồi, Long Chấn Thiên đột nhiên nghiêm túc: “Đào Đào, mình đưa bạn sang Mỹ nhé?” Lời mời của cậu ấy khiến Thượng Chi Đào giật mình, đầu dây bên cô hoàn toàn tắt tiếng.
“Bạn nghe được không? Đi cùng mình nhé?”
“Bạn tỉnh táo chút đi Long Chấn Thiên.” Thượng Chi Đào cúp máy, tại sao giáng sinh lại khiến tất cả mọi người trở nên kỳ lạ nhỉ?
Hai người về đến nhà, Tôn Vũ lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi đặt vào tay Thượng Chi Đào, nói với cô với vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Thượng Chi Đào, Giáng sinh vui vẻ.”
Thượng Chi Đào cầm hộp quà, chạy về phòng mình rồi lại chạy ra, “Em cũng chuẩn bị một món quà cho chị.” Cô đặt túi quà vào tay Tôn Vũ rồi ôm lấy cô ấy.
Cô tặng Tôn Vũ một căn nhà gỗ mô hình, Tôn Vũ tặng cô một bông hoa giấy. Một ngày bình thường như hôm nay đã có chút ngọt ngào, là kỷ niệm tình bạn khó quên.
Thượng Chi Đào bắt đầu mượn sách của Tôn Viễn Chứ, cảm giác trong nhà có một thư viện nhỏ thật là tuyệt. Nhưng cô vẫn biết giữ lịch sự và chừng mực, chỉ khi nào mọi người đều có mặt ở nhà thì cô mới sang phòng anh ấy. Trong lòng cô, Tôn Viễn Chứ giống như một vị thần, cô không nỡ để anh nhiễm bụi trần.
Lúc mượn sách, cô thường nói dăm ba câu với Tôn Viễn Chứ, cô luôn cảm thấy Tôn Viễn Chứ có gì đó bi thương, nhưng lúc nào anh ấy cũng tỏ ra bình thản, khiến cô nghĩ đó là ảo giác.
Cô đọc sách của Tôn Viễn Chứ sẽ học theo thói quen của anh, lật trang một cách cẩn thận, không dám để lại một vết bẩn nào.
Trong kỳ nghỉ Tết dương lịch, người khác đều ra ngoài đi chơi, còn cô làm tổ trên giường đọc sách, không chỉ đọc sách mà còn viết ghi chú.
Chỉ có một hôm cô đi leo núi với Long Chấn Thiên. Sau khi tỉnh rượu, cậu ấy luôn miệng xin lỗi vì sự thất thố của mình trong điện thoại. Lời xin lỗi của cậu ấy rất chân thành, giống như đang tỏ tình vậy. Cậu ấy nói Thượng Chi Đào chính là hình mẫu con gái Trung Quốc trong lòng cậu ấy, hiền lành dịu dàng và kiên cường. Vì vậy cậu ấy đã không cầm lòng được mà nói ra những lời như vậy, mong Thượng Chi Đào tha thứ cho mình.
Anh chàng người nước ngoài này đúng là buồn cười quá, không biết trong đầu họ chứa cái gì nữa.
Thượng Chi Đào đỏ mặt nghe cậu ấy khen mình, sau đó cô mới nói: “Long Chấn Thiên, mình không thể đi Mỹ với bạn. Mình vẫn còn bố mẹ mà, bạn có biết ở Trung Quốc có câu gì không? Bố mẹ còn thì không được đi xa. Mình làm việc ở Bắc Kinh đã có phần bất hiếu rồi, không thể nào đi Mỹ với bạn được. Vả lại, mình cảm thấy bạn là một người thầy và người bạn rất tốt, nhưng bạn không phải mẫu người mình thích!”
“Mình đau lòng quá!” Long Chấn Thiên đấm ngực than vãn, Thượng Chi Đào cười khúc khích vì trò đùa của cậu ấy.
Từ bé cô đã có sức khỏe tốt, gần như rất ít khi bị ốm. Lúc đó đám bạn liên tục sổ mũi, chỉ có mỗi cô là khỏe mạnh như một khẩu pháo nhỏ. Lão Thượng thường nói, ưu điểm lớn nhất của con gái mình chính là thể chất khỏe mạnh.
Một Thượng Chi Đào có thể chất khỏe mạnh đã bị ốm nặng. Mũi thì tắc nghẹn, nửa bên đầu gần như dừng hoạt động, mắt ầng ậc nước, nhìn thế nào cũng có vẻ như cô đã chịu nỗi ấm ức cực lớn, những cơn ho liên miên đi cùng với cơn sốt. Sắp đến Tết rồi, cô muốn để dành vài ngày nghỉ để về nhà đón Tết cùng bố mẹ.
Cô sụt sịt mũi, ra khỏi thang máy rồi bắt gặp Loan Niệm vừa từ phòng làm việc đi ra ở chỗ hành lang. Dù không muốn nói chuyện với anh, cô vẫn vuốt mũi, chào anh: “Chào Luke.”
Loan Niệm đi qua cô mà chẳng thèm liếc ngang, vẻ mặt rất lạnh.
Thượng Chi Đào đang khó chịu vì ốm, không rảnh để suy đoán tâm tư của Loan Niệm. Cô cũng hiểu rằng, Loan Niệm nói quan hệ kết thúc thì chính là kết thúc, anh vốn cho cô là một kẻ ngốc nên không muốn nói nhiều với cô. Đầu óc nặng trịch, cô uống một viên thuốc, thấy lúc này vẫn còn sớm nên gục đầu xuống bàn làm việc ngủ một lúc. Trận ốm này đến quá nhanh, đến buổi chiều cô bắt đầu lên cơn sốt cao, mặt mũi đỏ ửng vì sốt.
Lumi đi lấy nước về chỗ, trông thấy cô đang ngồi đực ra trước máy tính thì đặt tay lên trán cô, “Bà cô ơi, trán cô có thể chiên trứng được rồi đấy!”
“Hả?” Thượng Chi Đào phản ứng chậm chạp, cũng đưa tay sờ trán mình, “Hình như hơi nóng...”
“Về nhà, xin nghỉ ốm đi.”
“Nghỉ ốm... có tính là nghỉ Tết không?”
“Ngốc quá, nghỉ ốm có lương, nếu nghỉ hai ngày trở lên thì nhớ nhờ bác sĩ làm cho giấy xin phép nghỉ.”
“Vâng ạ.”
Thượng Chi Đào thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, Lumi quấn chặt quần áo của cô rồi đưa cô ra ngoài cửa. Cô ấy khá lo lắng, hỏi Thượng Chi Đào: “Bạn cùng nhà của cô ở nhà cả chứ?”
“Hình như không ai ở nhà.”
Hai người đi vào thang máy, lúc cửa gần khép lại Loan Niệm và mấy đồng nghiệp nữ ở trung tâm sáng tạo bước vào trong, họ xuống quán cà phê dưới tầng một để họp.
Lumi tươi cười với mọi người, rồi lại hạ giọng hỏi Thượng Chi Đào: “Không ai ở nhà thì làm sao đây? Mà thôi, để chị đưa cô về nhà.”
Lumi là người bạn ở Bắc Kinh đầu tiên của Thượng Chi Đào, hành hiệp trượng nghĩa, dù đi cùng thang máy với CEO thì cô ấy vẫn ngang nhiên nói: “Cô đứng dưới tầng một đợi chị, chi đi lấy áo khoác rồi lái xe đưa cô về nhà.”
Thượng Chi Đào lén giật tay áo của cô ấy ra hiệu cho cô ấy chú ý mồm mép, cô ấy bĩu môi đáp lại cô. Có lần Kitty sang trung tâm thương mại bên cạnh công ty để mua đôi giày vào buổi chiều, bị Lumi đang đi xuống dưới lầu gặp đơn vị tổ chức bắt gặp. Mọi người ai cũng như ai, bình thường thì đĩnh đạc đường hoàng, lúc trốn việc chẳng phải vẫn lén lút như đứa cháu hay sao?
“Ừm. Trốn việc trừ lương, cô đi tìm HR báo danh đi.” Loan Niệm nghiêm mặt, không thể phân biệt thật giả.
Lumi đứng sau anh khẽ “xùy” một tiếng, nghĩ bụng tôi cũng báo luôn cả Kitty yêu dấu của anh đấy.
Loan Niệm ấn nút đóng cửa thang máy, có lúc anh cảm thấy mấy người này đúng là ngu ngốc, sốt đỏ cả mặt như vậy không đi bệnh viện đi, về nhà làm cái đếch gì?
Anh lái xe đến khu nhà trọ của Thượng Chi Đào, gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe máy, có thể là cô đang ngủ, hoặc cũng có thể đơn giản là cô không muốn nghe.
[Xuống dưới đi.] Loan Niệm gửi tin nhắn cho cô: [Xuống viết đơn nghỉ phép.]
Anh mang thân phận sếp lớn ra đè người, thái độ nghiêm túc này cuối cùng cũng khiến Thượng Chi Đào nguôi giận. Cô đang nghĩ phải trả lời anh thế nào thì lại nhìn thấy tin nhắn khác của anh: [Mang thẻ căn cước, thẻ bảo hiểm xuống đây, điền vào máy tính của tôi.]
“...”
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm quá lo chuyện bao đồng, nhân viên có điền đơn nghỉ phép trên hệ thống hay không, anh cũng đều phải đuổi đến tận nhà để hỏi sao? Công ty có bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ anh đều ngồi bên cạnh coi người ta điểm danh sao? Cô chậm chạp xuống dưới lầu, nhìn thấy Loan Niệm lái chiếc xe bị cô đâm hỏng, cô lại có chút chột dạ.
Cô lên xe rồi nói với Loan Niệm: “Xin lỗi Luke, tôi không có ý không điền trên hệ thống. Tại tôi quên mất.”
Cũng không biết vì sao, cơn sốt đã dịu đi được một lúc, đến lúc này lại sốt trở lại. Cổ họng khó chịu như bị sặc nước, nói chuyện cũng rất tốn sức. Cô ho không ngừng, như thể sắp tắt thở đến nơi.
Loan Niệm chờ cô ho xong mới hỏi cô: “Mang theo căn cước với thẻ bảo hiểm rồi chứ?”
“Mang rồi.”
Loan Niệm không nói gì nữa, khởi động xe. Thượng Chi Đào hơi ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn anh, “Anh định đi đâu vậy?”
Loan Niệm không đáp lời cô, lái xe đến bệnh viện gần nhà trọ của Thượng Chi Đào.
“Xuống xe.”
“Tôi không đi bệnh viện.” Từ nhỏ Thượng Chi Đào đã khỏe mạnh, nhưng cô sợ nhất là đi bệnh viện. Lúc này nhìn thấy bệnh viện mà chân đã nhũn ra, nhát cáy ngồi im trong xe, “Tôi muốn về nhà.”
Loan Niệm nhướng mày, nói: “Để tôi xem xem người liên hệ khẩn cấp mà cô điền trong hệ thống là ai.” Nói xong, anh làm bộ lấy máy tính, Thượng Chi Đào vội vàng đè tay anh lại, “Đừng mà.”
Lòng bàn tay cô nóng bừng áp vào mu bàn tay anh, sau đó cô nhận ra làm vậy không thích hợp, lại nhanh chóng rụt tay lại, “Giờ tôi sẽ vào lấy số, cảm ơn sếp đã đưa tôi đến đây.” Cô không muốn dây dưa với Loan Niệm nữa. Mấy ngày qua cô đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cô không thể cầm lên được bỏ xuống được giống như Loan Niệm. Cô không có bản lĩnh như thế, cô vô tình nhìn thấy dáng vẻ khác của anh khi ở bên người phụ nữ khác, biết rằng với anh, cô chỉ là một thứ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Có thể là cô, cũng có thể là người khác. Ban đầu cô những tưởng mình sẽ không để bụng, nhưng cuối cùng cô vẫn để bụng.
Cô một mình đi vào phòng khám bệnh viện, thầm nghĩ không muốn lấy máu. Trong phòng khám đông người qua lại, cô đi một vòng bên trong, định tìm một chỗ yên tĩnh ngồi chờ một lúc rồi về nhà. Ai dè vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Loan Niệm đứng đằng sau, còn mở miệng nói kháy cô: “Không biết đường đến chỗ lấy số hả?”
Thượng Chi Đào mím môi không đáp, cô không biết phải nói gì, cô không hiểu nổi tại sao Loan Niệm lại lo chuyện bao đồng như vậy. Con người anh là như vậy, rõ ràng bạn đã chết tâm rồi, vậy mà anh lại đối xử tốt với bạn một chút, khiến bạn nghĩ rằng bạn là người đặc biệt trong lòng anh.
Loan Niệm lười phải nhiều lời, đi tới trước mặt Thượng Chi Đào, lấy thẻ căn cước và thẻ bảo hiểm trong túi áo lông vũ của cô, không quên dọa dẫm cô rằng: “Người liên hệ khẩn cấp của cô tên là Thượng Văn Bân đúng không?”
Cách dọa dẫm đúng là có tác dụng. Thượng Chi Đào sợ nhất là bố mẹ cô biết cô sinh bệnh, bốn năm học đại học ở Nam Kinh, cô đã đổ bệnh một hai lần nhưng cô đều giấu rất kỹ.
Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi khám bệnh.