Lumi thức cả đêm trong bệnh viện, sáng hôm sau buồn ngủ rũ cả người, đi đường lảo đảo như say. Dì giúp việc đến thay ca để cô về nhà, cô về đến cửa khu chung cư là nhìn thấy Trương Kình bị cô đánh bầm dập mặt mũi. Trương Kình chặn cô lại, “Hôm trước anh uống say.”
“Cút đi!” Lumi bỏ lại một câu: “Mẹ nó anh thử đụng vào tôi một cái nữa xem? Đánh chết anh bây giờ! Anh không xem lại cái nết của mình đi!”
“Em cứ mắng đi, mắng xong chúng ta nói chuyện tử tế. Mẹ nó ai chả có lúc làm xằng làm bậy, sau này anh không uống rượu nữa đâu.”
“Anh mà uống rượu á? Có mà nước đái mèo thì có!” Lumi hất phăng tay anh ta ra, “Đừng có chạm vào tôi! Mẹ nó, sau này tôi gặp anh lần nào là đánh anh lần đó, anh có tin không?” Lumi quay đầu đi tìm vũ khí, tìm được một cây gậy cho trẻ con chơi không biết ai vứt đó, giơ tay định vụt vào người Trương Kình, anh ta nhảy sang chỗ khác tránh được, “Cô bị điên à Lư Mễ? Cô suốt ngày như ăn phải thuốc súng, ngoài tôi ra thì mẹ nó còn ai thích nổi cô!”
“Tôi bắt anh thích à? Anh cút đi cho tôi!”
Lumi về nhà, đóng gói tất cả đồ đạc mà Trương Kình để ở nhà cô, mang xuống dưới ném cho Trương Kình, nói với anh ta: “Đồ của tôi ở chỗ anh anh cứ ném luôn đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi mắc ói!”
Tính tình Lumi thực sự rất mạnh mẽ, chưa bao giờ để mình chịu ấm ức, cùng lắm thì vứt lại một câu biến mẹ anh đi, khó chịu một thời gian, suy cho cùng mọi thứ đều có thể trôi qua. Cô quay về nhà ngủ một giấc đã đời, cô nàng ngốc nghếch Thượng Chi Đào này lại đến tìm cô vào chiều tối.
Hôm nay là thứ Bảy, Thượng Chi Đào học tiếng Pháp ở gần đây, tiết học kết thúc là đến thăm Lumi ngay. Nhìn thấy tinh thần của Lumi có vẻ khá hơn một chút, cô cũng thấy an lòng.
“Vậy hôm nay chị đã làm gì rồi?”
“Hôm nay bà đây đánh cho tên khốn xấu xa nhừ tử.” Lumi kể cho Thượng Chi Đào về chuyện của Trương Kình. Khi Thượng Chi Đào nghe cô ấy nói “có một gậy suýt đánh vào đường con cháu của hắn” thì cười gập cả bụng.
“Thế chị còn khó chịu không?”
“Mẹ nó chị hết khó chịu rồi. Thứ Hai bố chị xuất viện, chị định đi quẩy một trận, chẳng phải chỗ nào cũng có đàn ông đó sao?”
“Đúng đúng đúng.”
Lumi hoàn toàn là nữ hoàng hộp đêm, sơ hở một cái là có đàn ông đến tiếp cận, nhưng mỗi lần đi quẩy cô chỉ thích náo nhiệt, vốn không phải đi dụ dỗ đàn ông. Mượn lời của Lumi chính là: “Chị dụ đàn ông làm gì? Một mình chị vẫn không đủ giàu sao?”
Cô nói chuyện với Lumi một lúc, cùng cô ấy đến bệnh viện Tích Thủy Đàm, lên phòng bệnh thăm bố Lư rồi mới ra về.
Thượng Chi Đào nghĩ, nếu đổi lại là cô gặp phải chuyện Trương Kình ngoại tình, có lẽ cô sẽ không giải quyết ngoạn mục như Lumi. Cô nghĩ, nếu bạn trai cô ngoại tình, chắc là cô sẽ khóc sướt mướt mấy ngày liền, cũng chưa chắc đã có thể kiên quyết chia tay, có khi còn dây dưa một thời gian chưa biết chừng.
Lumi thật là cừ, mình phải học hỏi Lumi.
Cô lên tàu điện ngầm mới nhìn thấy tin nhắn của Vạn Quân: [Mời anh ăn cơm nhé?]
Thượng Chi Đào suy nghĩ hồi lâu mới trả lời anh ta: [Ngại quá giờ tôi mới đọc tin nhắn. Được, tôi mời, anh muốn ăn gì?”
[Ăn buffet đi, anh mà ăn buffet thì không lỗ đâu.]
[Okay.]
Hai người chọn một nhà hàng cách nhà Thượng Chi Đào mấy trạm, lúc gặp nhau thì đã gần 8 giờ. Cuối tuần Vạn Quân rất bận, sau lưng còn khoác một túi dụng cụ khúc côn cầu, nói với Thượng Chi Đào: “Vừa mới dạy xong.”
“Khúc côn cầu ư?”
“Em muốn xem không?”
“Có.”
Vạn Quân mở túi dài, lấy ra gậy chơi khúc côn cầu cho Thượng Chi Đào xem, “Cầm thử xem.”
Thượng Chi Đào đánh thử một gậy, “Như này sao?”
Vạn Quân chỉnh lại tư thế của cô, “Như này.”
Thượng Chi Đào thử lại một lần nữa rồi trả lại cho anh ta. Vạn Quân không hề kén chọn trong chuyện ăn uống, ăn buffet chọn suất 198 tệ là được. Thượng Chi Đào thích ăn hải sản nên đi lấy tôm, còn Vạn Quân đi lấy bít tết. Hai người có khá nhiều chuyện để nói, Vạn Quân nói nhiều hơn trước một chút. Anh ta là một người rất đơn giản, tự nhận đầu óc mình không mấy nhanh nhạy, chỉ vào đầu mình mà nói: “Anh ghét nhất là động não.”
“Tôi thấy mình khỏe quá đi ấy chứ.” Những thông tin mà cô viết trên trang web của Tôn Vũ là thật, cô cao 1m71, nặng 54 kg, tương đối khỏe mạnh. Hồi học đại học thịnh hành trào lưu “Gái xinh không quá nửa tạ”, cô cũng nghiêm túc giảm cân một thời gian. Thời đó giảm cân không có phương pháp khoa học gì, chỉ biết để bụng đói. Cô đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, suýt nữa đã té ngã lúc đi dạo trên sân thể dục với Tân Chiếu Châu, Tân Chiếu Châu cũng cuống theo cô, tức giận dạy dỗ cô một trận.
Vạn Quân nghiêm túc quan sát người Thượng Chi Đào một lát rồi nói: “Em rất khỏe mạnh.” Anh ấy thậm chí còn phân tích tỷ lệ cơ và nước trong cơ thể của Thượng Chi Đào thông qua vận động học, giống như một chuyên gia.
Hai người ăn đến 10 giờ rồi Vạn Quân đưa Thượng Chi Đào về nhà. Vạn Quân là dân thể thao, làm chuyện gì cũng thẳng thắn, lúc qua đường đã thuận thế nắm lấy cổ tay Thượng Chi Đào, khi dịch tay xuống dưới, Thượng Chi Đào rút tay lại. Cô cảm thấy giờ vẫn quá nhanh. Cô vừa trải qua mối quan hệ bừa bãi với Loan Niệm, biết rằng giữa nam nữ phải bắt đầu một cách chính đáng thì mới có kết quả tốt. Cô không muốn đi vào con đường cũ mà cô từng trải qua với Loan Niệm với bất cứ người nào khác.
Vạn Quân thấy phản ứng thái quá của Thượng Chi Đào, cười nói: “Anh làm em sợ à?”
“Không có.”
“Xin lỗi, trước giờ anh vẫn rất thẳng thắn, thích ai là sẽ tiến tới ngay.”
“Thế thì hẳn là anh thường xuyên làm thế nhỉ.”
“Không phải đâu.” Vạn Quân nói: “Anh không hay làm thế này.”
Lúc này hai người đang đứng đối diện với nhau ngoài khu tập thể của Thượng Chi Đào, cô đang nghe Vạn Quân kể chuyện. Vạn Quân của lúc này giống Tân Chiếu Châu năm ấy, vẻ ngoài còn đôi nét ngây ngô, nhìn thế nào cũng thấy sáng sủa tỏa nắng.
“Lúc chúng ta ăn lẩu nấm ở cổ thành Đại Lý, anh từng nhìn trộm em, cảm thấy cô gái này thật là đáng yêu. Tất cả những lần tình cờ gặp gỡ của chúng ta ở Đại Lý mà em thấy, thực ra đều là anh cất công tạo ra. Cho tới ngày anh rời khỏi Đại Lý, anh vẫn còn đang buồn phiền vì chưa xin được cách liên lạc với em. Sau đó anh có đến tìm ông chủ quán bar, có được cách liên lạc với em từ chỗ của anh ấy. Em không hề biết chuyện này, không quan trọng. Em thấy nhanh, thế thì anh sẽ chậm lại. Nhưng em phải biết là anh rất thích em.” Vạn Quân gãi gãi đầu, cũng có chút ngại ngùng. Anh ta cũng từng yêu đương, nhưng lúc đó là cô gái kia theo đuổi anh ta. Đây là lần đầu tiên anh ta theo đuổi con gái nên cách thức không được khéo léo cho lắm. Thậm chí vì quá thẳng thắn, nên nhìn có vẻ hơi suồng sã.
“Tôi rất vinh hạnh.” Lời mà Thượng Chi Đào cũng không hẳn là lời khách sáo, “Tôi không ghét anh, ở bên anh cũng rất thoải mái, tôi thật sự cảm thấy hơi nhanh quá, nhanh đến nỗi chúng ta còn chưa hiểu về người kia.”
“Tôi muốn chậm lại.”
“Được.” Vạn Quân cười, “Vậy thì chậm lại. Ngày mai anh có trận đấu khúc côn cầu, em muốn tới xem không?”
“Ngày mai không được mất rồi, sáng mai tôi còn phải chuẩn bị tài liệu cho công việc, rồi xếp hành lý. Chiều mai tôi phải bay đến Thâm Quyến. Công ty bọn tôi có ba khách hàng cực kỳ quan trọng ở Thâm Quyến, tôi sẽ ở Thâm Quyến cả tuần sau.”
“Được, vậy để lần sau.”
Thượng Chi Đào vẫy tay chào tạm biệt anh ta, lên nhà.
- -
Một điều kỳ lạ là cô đã đi làm được mấy năm, từng đi qua nhiều nơi như thế mà chưa từng đến Thâm Quyến. Đây là lần đầu cô đến Thâm Quyến, đây là một nơi đặc biệt trong lòng Thượng Chi Đào, vì ở nơi này có một người tên là Tân Chiếu Châu.
Con người thật kỳ lạ, ai cũng có những ký ức sâu đậm về những lần đầu tiên. Chẳng hạn lần đầu biết yêu, lần đầu chia tay, lần đầu đi du lịch.
Khi cô và Tân Chiếu Châu chia tay, một người vào Nam, một người ra Bắc, họ đã chuẩn bị tâm lý suốt đời này không gặp lại lần nào nữa.
Sau này Thượng Chi Đào nghe bạn cùng lớp nói Tân Chiếu Châu tận dụng chính sách của nhà nước, mở một công ty ngoại thương, thời điểm ban đầu việc làm ăn gặp khó khăn, bố mẹ anh ta đưa hết tiền tích cóp để giúp đỡ anh ta. Năm ngoái việc làm ăn bắt đầu chuyển biến tốt, đã thực hiện mấy vụ mua bán lớn, thoắt cái đã trở thành giám đốc Tân.
Tân Chiếu Châu gọi điện cho cô vào lúc tối muộn. Anh ta lấy được số điện thoại của cô từ chỗ bạn cùng lớp, nghe giọng có vẻ đã uống chút rượu. Anh ta nói lè nhè ở trong điện thoại: “Thượng Chi Đào, anh có tiền rồi. Em đến Thâm Quyến làm phu nhân giàu có được không? Em không cần đi làm, anh nuôi em, nuôi em suốt đời.”
Nhưng Thượng Chi Đào không còn là cô gái năm xưa nữa, cô đã yêu người khác và cũng tìm được công việc yêu thích. Cô không bao giờ làm một cô vợ giàu có suốt ngày ở trong nhà làm đẹp hay tập yoga, vì cô thích làm việc.
“Xin lỗi nhé Tân Chiếu Châu. Em không thể đến Thâm Quyến kết hôn với anh, nhưng lúc nào đến Thâm Quyến em sẽ liên lạc với anh.”
Gặp nhau một lần, ôn lại chuyện cũ, vì dù sao họ từng cùng nhau trải qua quãng thời gian trong sáng nhất, đơn thuần nhất trong đời.
Song, đến giờ cô vẫn không liên lạc với anh ta.
Cô xếp hành lý, nhìn thấy số điện thoại ở Thâm Quyến nhắn tin cho cô: [Em sắp đi công tác ở Thâm Quyến à? Tân Chiếu Châu.]
Thượng Chi Đào nhớ ra mình đã hẹn hai người bạn đại học đang làm việc ở Thâm Quyến đi ăn, chắc hẳn Tân Chiếu Châu đã biết được chuyện này.
Cô trả lời anh ta: [Đúng vậy.]
[Nếu như anh cũng đến buổi hẹn, liệu em có xoay người bỏ đi không?]
[Không đâu.]
[Vậy thì để anh mời mọi người ăn cơm nhé.]
[Thế thì anh phải tốn kém rồi.]
Thượng Chi Đào nhớ lại quãng thời gian học đại học, phí sinh hoạt của hai người đều chẳng nhiều nhặn gì. Cuối tuần Tân Chiếu Châu sẽ đưa cô cải thiện bữa ăn, khi thì ăn thịt nướng, khi thì ăn lẩu, khi thì ăn đồ tự chọn, tóm lại anh ta không muốn bạn gái mình chịu khổ.
Cô biết ơn quãng thời gian được Tân Chiếu Châu yêu chiều ấy.
Lúc lên máy bay cô nhìn thấy Loan Niệm, lên tiếng chào anh: “Chào Luke” rồi ngồi cách mấy ghế cùng hàng với anh, lấy sách ra đọc. Xung quanh người qua kẻ lại, cô cũng chẳng ngẩng đầu lên lần nào. Loan Niệm đi mua cà phê quay lại chỗ cũ, cũng không thấy cô đổi tư thế.
Sau khi lên máy bay, cả hai đều đi về phía khoang phổ thông, máy bay rộng 330 ghế, vị trí gần cửa sổ có hai ghế. Thượng Chi Đào lên máy bay muộn vì ghế cô ở gần cuối. Trong đầu vẫn đang nghĩ Loan Niệm không ngồi ở khoang hạng nhất thì cũng thật kỳ lạ, nếu ngồi ở khoang phổ thông thì ít ra phải chọn ghế gần cửa thoát hiểm hoặc hàng ghế đầu, vậy mà anh đi một mạch xuống cuối cùng, đi tới ghế của cô thì dừng lại xếp vali.
Thượng Chi Đào xem lại ghế của mình, sợ mình nhìn nhầm, ghế của hai người ở cạnh nhau. Loan Niệm hờ hững nhìn cô tự cất vali, lúc cô giơ tay lên để lộ vòng eo trắng ngần, cuối cùng anh cũng đứng dậy đón lấy vali của cô, lẳng lặng xếp vali cho cô.
Loan Niệm không thể hiểu được, trên thế giới nhiều quần áo đẹp như thế, tại sao Thượng Chi Đào lại chọn cái áo lộ eo thế kia. Anh nghiêng người để cô đi vào trong, còn cô thì nín thở hơi ngửa đầu ra sau, tránh tiếp xúc cơ thể với anh. Lúc ngồi vào ghế, cô âm thầm thở phào một hơi, Loan Niệm trầm mặc ngồi ở ghế gần lối đi.
Cả hai đều không nói không rằng, Loan Niệm cầm điện thoại trả lời tin nhắn, Thượng Chi Đào báo lịch trình với đồng nghiệp ở chi nhánh, họ sẽ bố trí xe đến sân bay đón hai người, cô được hưởng ké đãi ngộ của Loan Niệm. Thượng Chi Đào đeo tai nghe rồi nhắm mắt ngủ, có thể là vì tin nhắn của Tân Chiếu Châu đã làm rối suy nghĩ của cô, tối qua cô không ngủ ngon. Lúc này có chút buồn ngủ, máy bay cất cánh cô cũng chẳng biết.
Đến khi máy bay lên không trung, ánh nắng gay gắt chiếu vào cửa sổ, Loan Niệm nghiêng người đóng tấm che nắng, lúc rút tay lại thì nhìn thấy Thượng Chi Đào mở mắt ra, hai khuôn mặt cách nhau chưa đầy mười phân, Thượng Chi Đào ngửi thấy mùi nước cạo râu quen thuộc của Loan Niệm.
Cô cố tỏ ra điềm tĩnh, ngả lưng ghế ra sau, trốn tránh cảm giác áp bức mà Loan Niệm mang lại. Ánh mắt anh sâu xa, có chút lạnh lùng, như thể Thượng Chi Đào đã trêu chọc anh.
Con gà chọi trong lòng mỗi người lại sửng cồ lên, con của Thượng Chi Đào đang quậy ầm i. Cô co người lại, thà chết cũng không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Loan Niệm, dù là quần áo cọ vào nhau thì cô cũng không muốn.
Máy bay hạ cánh, Thượng Chi Đào vừa mở điện thoại là có một cuộc điện thoại gọi đến ngay lập tức. Số điện thoại này mới nhắn tin cho cô vào tối qua, đó là số của Tân Chiếu Châu, cô nghĩ giây lát rồi nghe máy: “Hi.”
Mấy năm rồi cô không nghe giọng của Tân Chiếu Châu, âm thanh đó vẫn mang theo cảm giác xưa cũ: “Đào Đào.”
Anh ta gọi cô là Đào Đào. Năm xưa anh ta nghĩ ra đủ mọi cách để gọi tên cô, Thượng Chi Đào, Đào Đào, Chi Đào, Đào, tùy thuộc vào tâm trạng của anh ta. Thượng Chi Đào không đáp lời.
“Anh đến sân bay đón em, chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
“Được.”
Thượng Chi Đào định từ chối anh ta nhưng lại cảm thấy lòng dạ cô vô tư, không cần phải trốn tránh anh ta nữa. Chuyện giữa hai người đã trôi qua mấy năm, ai cũng bắt đầu công việc và cuộc sống của mình, cảnh còn người mất, không nên tìm lại quá khứ nữa.
Cô cúp máy rồi gọi điện cho đồng nghiệp chi nhánh: “Lee, anh tới đón Luke nhé.”
“Đúng vậy, tôi có bạn ở Thâm Quyến, vừa hay có thể đến sân bay đón tôi.”
“Ừm, cũng ở bãi đỗ xe, tôi và Luke sẽ qua đó.”
Thượng Chi Đào kết thúc cuộc gọi, nói câu đầu tiên với Loan Niệm sau khi lên máy bay: “Lee lái xe tới đón anh rồi, ở ngay bãi đỗ xe. Lát nữa anh ấy sẽ gửi vị trí cho tôi, tôi dẫn anh qua đó.”
“Ừm.”
Ừm thì ừm vậy, anh vẫn ngồi yên tại chỗ. Thượng Chi Đào thấy người khác lục tục đi xuống mà Loan Niệm vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cô không kìm được hỏi anh: “Không xuống máy bay sao?”
“Gấp cái gì?”
Thượng Chi Đào im bặt, nhìn người khác đã xuống gần hết, Loan Niệm cuối cùng cũng chịu đứng dậy, lấy vali của mình rồi đi lên trước, không ngó ngàng đến vali của Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào biết anh cố tình làm thế, nhón chân lấy vali xuống, chạy chầm chậm đuổi kịp anh.
“Tối nay không có công việc gì phải không? Nếu không có việc gì thì tôi đi công chuyện riêng. Tôi đã hẹn gặp bạn.”
“Bạn?”
“Bạn trai cũ.” Thượng Chi Đào nói dõng dạc ba từ này rồi cười “thân thiện” với Loan Niệm.