Thượng Chi Đào ngủ đủ một giấc, hôm sau ngủ dậy nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài phòng khách.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé? Coi như làm quen một chút.” Là Tôn Vũ, cô ấy thích kết bạn.
“Được đấy. Nhưng anh không biết nấu cơm, chỉ biết phụ trách mua thức ăn thôi.” Giọng của Tôn Viễn Chứ, Thượng Chi Đào đã từng nghe giọng anh ấy. Cô nhảy xuống giường tìm nội y rồi mặc vào người, mặc bên ngoài chiếc áo phông thùng thình, mở cửa cười hỏi họ: “Mọi người định tụ tập sao?”
“Phải. Hôm nay là ngày đầu tiên phòng 601 chúng ta đông đủ, ăn bữa cơm làm quen nhau tí.” Tôn Vũ nói, tuần này công ty bạn trai của cô ấy tổ chức team building ở ngoại ô Bắc Kinh, cô ấy vẫn không thể đi tìm anh ta.
“Em cũng muốn tham gia, có được không ạ?’ Thượng Chi Đào hỏi ý kiến mọi người, cô cũng thích náo nhiệt. Cô vừa mới đến nơi này nên cô luôn muốn quen thêm mấy người bạn.
Một thanh niên khác mà cô chưa gặp cũng cười nói: “Tất nhiên là được.” Anh ấy mặc áo đồng phục công ty, dòng logo đó Thượng Chi Đào rất quen, trong lòng hơi bất ngờ, Bắc Kinh đúng là một thành phố “ngọa hổ tàng long”, ra đường trông hết sức bình thường nhưng chẳng ai là người qua đường thật sự.
“Vậy em giới thiệu chút nhé!” Tôn Vũ ra dáng người giới thiệu, “Thượng Chi Đào, Tôn Viễn Chứ, Trương Lôi.”
Mấy thanh niên trẻ tuổi đều bật cười, “Vậy bọn anh đi mua thức ăn.” Trương Lôi và Tôn Viễn Triết xung phong đi mua thức ăn, Tôn Vũ đứng bên cửa sổ nhìn họ đi xa, quay đầu hỏi Thượng Chi Đào: “Em có bạn trai chưa?”
“Chưa ạ.”
“Thế thì em nên đối xử tốt với hai anh bạn kia, công việc của họ cực kỳ tốt. Toàn là những công ty hàng đầu về lĩnh vực Internet hàng thật giá thật.”
Tôn Vũ rất thực tế, một người phấn đấu ở thành phố này không bằng hai người cùng phấn đấu. Nếu đối phương là một người có thu nhập không tồi, thì cuộc sống sẽ tương đối dễ dàng. Thượng Chi Đào đỏ mặt, “Em không vội, em vừa tốt nhiệp, muốn tập trung làm việc.”
“Công việc và yêu đương không ảnh hưởng lẫn nhau!”
Tôn Vũ cười ha ha, một cô gái Quý Châu vừa sành sỏi vừa xinh đẹp, thích nhất là làm mối cho người khác. Thượng Chi Đào thật lòng không có suy nghĩ kia, trong đầu cô chỉ toàn là công việc, vừa dè dặt vừa nói một cách thận trọng: “Chị có biết không? Ngày đầu tiên em đi làm, một cấp trên đã bảo em thôi việc đấy.” Thượng Chi Đào thở dài, “Em hơi căng thẳng, nhìn anh ta có vẻ không giống đang nói đùa.”
Đúng vậy, vì sao nhỉ? Thượng Chi Đào đã suy nghĩ mấy ngày vẫn nghĩ không ra, lẽ nào thật sự là vì cô là một người bình thường nhất trong lứa nhân viên thực tập này chăng? Có lẽ là thế.
Cô lấy làm lạ, đi rửa mặt, giặt quần áo. Đợi cô làm xong gần hết, hai thanh niên kia cũng quay về, cả hai xách bốn túi thực phẩm căng phồng. Thượng Chi Đào vội hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ? Chúng ta chia ra nhé?”
“Không cần, không cần.” Tôn Viễn Chứ cười, lắc đầu: “Chúng ta đừng làm những người bạn cùng phòng đánh nhau vì mấy đồng tiền điện, sống xa nhà nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau, không nên tính toán chút tiền nhỏ nhặt này.”
Trương Lôi cũng lắc đầu, “Như vậy thì khách sáo quá rồi, lần sau đến lượt các em nhé.”
“Được.” Tôn Vũ đeo tạp đề, đi vào phòng bếp, “Để em trổ tài.”
“Em... em chỉ biết nấu mì...” Thượng Chi Đạo có chút xấu hổ, khả năng nấu nướng vặt vãnh của cô thật sự không thể mang ra khoe được.
“Em đi chuẩn bị rau đi!” Tôn Vũ tươi cười đưa tỏi cho cô, xoay người đi làm cá, chặt xương sườn, động tác thành thạo. Hai thanh niên chen chúc ở cửa bếp nhìn Tôn Vũ làm nhanh thoăn thoắt, không nhịn được khen ngợi: “Con gái biết nấu cơm không còn nhiều đâu.”
Thượng Chi Đào giơ ngón cái với Tôn Vũ, “Đỉnh quá.” Khuôn mặt cô trở nên hồng hào trong phòng bếp nóng bức, trên khuôn mặt toàn là nét trong trẻo sạch sẽ của thiếu nữ, giống như một nữ sinh tốt rất ngoan ngoãn.
“Có uống chút gì không?” Tôn Vũ hỏi, đô rượu của cô ấy rất tốt, cô gái lớn lên ở thị trấn Mao Đài, ngay trong tiệc đầy năm người lớn đã chấm ít rượu vào trong miệng cô, đô rượu của cô được ủ trong mùi cao lương lên men của thị trấn Mao Đài mà thành.
Hai thanh niên gật đầu đồng ý, Thượng Chi Đào hơi áy náy, “Em không biết uống rượu.”
“Con gái Đông Bắc mà không biết uống rượu hả?” Trương Lôi hỏi cô.
“Có phải người Mông Cổ nào cũng biết cưỡi ngựa đâu...” Thượng Chi Đào tự biện minh cho mình.
“Thế thì không uống nữa, hì hì.” Trương Lôi gãi ót, “Người có văn hóa không nên khuyên con gái uống rượu, trừ khi tự cô ấy muốn uống.” Sau đó anh ấy đứng dậy đi lấy coca. Tôn Viễn Chứ hỏi Thượng Chi Đào: “Uống đồ lạnh được không?”
“Được ạ.”
Họ đều là những người lang bạt xứ người, từ Nam ra Bắc, từ Tây sang Đông, ngồi bên nhau, khoảng cách chợt tan biến, mọi người đều được coi là “Người xứ khác”.
Thế là họ nói chuyện trên trời dưới bể, từ buổi trưa nói đến tận chạng vạng mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Nội dụng trò chuyện của họ rất thú vị, họ kể về những mẩu chuyện hay ho trong công việc của mỗi người. Thượng Chi Đào là người mới đi làm, không có chuyện hay ho nào để kể, thế là cô chỉ yên lặng lắng nghe.
Hóa ra công việc được chia thành rất nhiều kiểu.
Tôn Viễn Chứ làm trong ngành dữ liệu lớn*, anh ấy nói về logic ứng dụng của dữ liệu lớn và những vấn đề mà dữ liệu lớn có thể giải quyết. Anh ấy kể anh ấy và đồng nghiệp của anh ấy đã đập cả máy tính ở trong phòng họp vì theo đuổi logic, Tôn Vũ nghe xong cười khúc khích.
*Big Data hay dữ liệu lớn là thuật ngữ thông dụng để mô tả về các tập dữ liệu khổng lồ, không thể quản trị, xử lý theo cách truyền thống mà cần đến sự ứng dụng của các hệ thống công nghệ tinh vi để khai thác tối đa những thông tin ‘ẩn sâu’ sau lớp thông tin (Google)
Còn Trương Lôi, anh ấy làm sản phẩm thương mại hóa, ngày nào cũng tiếp xúc với đủ thể loại người khác nhau. Đi công tác, nghiên cứu, uống rượu, xây dựng mô hình, những điều này đã tạo nên dáng vẻ có phần bỗ bã của anh ấy. Mấy năm sau, Thượng Chi Đào cũng quen biết rất nhiều nhân vật máu mặt trong ngành thương mại hóa, cô nhận ra đa số họ đều giống Trương Lôi. Còn Trương Lôi cũng trở thành một trong số những nhân vật có máu mặt đó.
Tôn Vũ, xuất thân từ nhân viên kinh doanh. Trước kia cô ấy làm nhân viên kinh doanh trong một công ty quảng bá hình ảnh, cuối cùng vì khách hàng bị lãnh đạo chuyển sang cho đồng nghiệp khác, cho nên cô ấy kiên quyết thôi việc.
Thượng Chi Đào cúp máy, nhớ ra hôm qua Loan Niệm hẹn người ta đi ăn tối và đi xem buổi hòa nhạc, cô nhìn đồng hồ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho anh.
Phải đợi rất lâu sau Loan Niệm mới nhắn lại một chữ được, sau đó im bặt. May là chuyện đã được giải quyết, Thượng Chi Đào mở máy tính nhận email, đợi làm thủ tục cuối cùng, nhưng đợi mãi cho đến 9 giờ tối mà Loan Niệm vẫn chưa phê duyệt.
“Sao vẫn chưa duyệt?” Lumi hỏi cô.
“Em gửi tin nhắn, anh ta đồng ý rồi. Chắc là đang không tiện chăng?” Thượng Chi Đào cũng không chắc chắn lắm.
“Hỏi lại xem xem.” Lumi cổ vũ Thượng Chi Đào, sau đó lại trấn an cô: “Đừng sợ, cô là người giỏi nhất.”
“Dạ.”
Thượng Chi Đào lại gửi tin nhắn cho Loan Niệm: [Chào Luke, xin hỏi anh có tiện để xét duyệt không ạ?]
Không tiện. Loan Niệm không trả lời cô, bỏ điện thoại vào trong túi, buổi hòa nhạc đã đi đến hồi kết, Khương Lan ở bên cạnh vẫn còn chăm chú xem. Loan Niệm thật sự ghét buổi tối cuối tuần tẻ nhạt này, nhưng đối tác lớn này rất khó nhằn, vì thế ban lãnh đạo mới cử anh giải quyết. Loan Niệm có chừng mực, nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta, lúc gần lúc xa, đối phương cũng không phải dạng khờ khạo, cho đến khi đi vào phòng hòa nhạc vẫn chưa chịu gật đầu đồng ý. Loan Niệm cũng không gấp, cứ để mặc dự án dở dang, dù có thành công thì cũng chẳng cho anh tiền, anh gấp cái gì?
Tuy nhiên Thượng Chi Đào không chịu bỏ cuộc, lại một tin nhắn khác được gửi đến: [Xin hỏi sếp có tiện phê duyệt nhanh nhất có thể không ạ? Bên tài vụ đang chờ ạ.]
[Để cô ta chờ.]
[... Vâng.]
“Có chuyện gì sao?” Người phụ nữ bên cạnh ghé vào tai Loan Niệm, thì thầm hỏi anh, hương nước hoa gợi cảm trên người cũng bay sang chỗ anh.
“Không có gì.”
“Cảm ơn anh đã xem hòa nhạc với tôi.” Đầu ngón tay Khương Lan lướt qua mu bàn tay Loan Niệm, khẽ khàng nhưng rất ghẹo người. Loan Niệm là người đã trải qua chuyện trăng gió, nhưng anh không có hứng thú với Khương Lan, anh bắt lấy cổ tay cô ta rồi từ từ đặt lên đầu gối của cô ta.