Trì Yên suy nghĩ hôm nào có cơ hội, phải đem nhốt cô bé đó vào phòng tối dạy dỗ một lần mới được.
Khương Du Sở còn gửi thêm một bài hát tới.
‘Ánh sáng xanh’, trước đây Trì Yên cũng từng hát bài này ở KTV.
“Nhìn anh.”
Mi mắt Trì Yên hơi run, không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với anh, dứt khoát coi như không nghe thấy, vừa cúi đầu thấp thêm một chút, bàn tay đang nắm cằm cô liền tăng thêm chút lực, “Em thấy Sở Sở nói đúng không?”
“Không đúng,” Trì Yên lập tức phủ nhận, “Tất nhiên không đúng!”
Sợ Khương Dịch không tin, Trì Yên nỗ lực giải thích: “Sắc mặt của anh trông rất hồng hào… không hề xanh xao một chút nào.”
Cô chỉ thiếu nước lấy cho anh chiếc gương.
Khóe môi Khương Dịch hơi nhếch một chút, “Hẳn không phải bị chụp lúc quay phim,” anh khẽ chau mày, nhướng mắt hỏi cô “Giải thích vài câu?”
Trì Yên cảm thấy dù giải thích tường tận, cũng không biết Khương Dịch có chịu tin hay không.
Cô kể lại mọi chuyện một lần, cũng không tô vẽ thêm, càng không thêm mắm dặm muối, một năm một mười, dùng góc độ của người đứng xem giải thích cho anh.
Khương Dịch đã bỏ tay khỏi cằm cô, anh khẽ tựa người vào đầu giường, nghiêng đầu nghe cô nói, tay cầm điện thoại vẫn còn sáng màn hình, mấy tin nhắn Khương Du Sở gửi tới anh vẫn chưa trả lời một cái nào.
Trì Yên nói mấy câu đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc trên tủ đầu giường có một cốc nước, không quan tâm có phải Khương Dịch để đó hay không liền cầm lên uống.
Cô nhắc lại lần nữa: “Em với Lục Chi Nhiên không có quan hệ gì hết.”
Nếu như nhất định phải nói thì quan hệ duy nhất có lẽ là bọn họ theo dõi Weibo của đối phương mà thôi.
Nhưng mà Trì Yên cũng theo dõi rất nhiều người khác phái mà.
Lục Cận Thanh và cô theo dõi qua lại, cũng đâu thấy anh nói gì.
Trì Yên vừa nghĩ tới Weibo, lại đột nhiên nhớ ra cô không theo dõi Khương Dịch.
Nhưng mà quả thật không thể công khai theo dõi anh được.
Nói thẳng ra… dù cô muốn theo dõi, cũng không biết Weibo của anh là gì.
Trì Yên cũng từng tìm tên Khương Dịch trên Weibo, nhưng mỗi lần tìm kiếm đều ra một đám người không quen biết.
Cô nhìn Khương Dịch rồi lại nhìn xuống điện thoại của anh, rồi hỏi: “Khương Dịch, anh cũng có Weibo chứ?”
“Sao thế?”
Mặc dù vừa rồi Khương Dịch để cô giải thích, nhưng mà dường như cũng không quá chú ý đến chuyện Lục Chi Nhiên, anh duỗi tay ôm Trì Yên vào trong ngực, ngữ điệu dịu dàng, “Em muốn theo dõi anh à?”
Không thể theo dõi công khai, nhưng hẳn cũng có thể ‘lặng lẽ theo dõi’, Trì Yên nhớ Weibo có chức năng này.
Cô “Ừ” một tiếng, ngẩng mặt nhìn anh, “Cuối cùng anh có hay không?”
Khương Dịch: “Không có.”
Trì Yên: “…”
Nói nhiều như vậy, cuối cùng có tác dụng gì.
Trì Yên vươn tay muốn lấy di động của mình, nhưng cố hết sức cũng mới sờ được đến một góc, liền dứt khoát lấy chân gạt điện thoại vào một chút rồi mới với tay lấy.
Cô cọ quậy trong ngực Khương Dịch, mở Weibo, đăng xuất nick chính, lúc muốn đăng nhập vào nick phụ tay hơi dừng một chút, đổi thành bấm vào mục “Đăng kí tài khoản mới.”
Số điện thoại trong nước của Khương Dịch chỉ khác của cô vài số, Trì Yên còn nhớ rõ, sau khi nhập mười một con số vào, mười mấy giây sau liền nghe thấy tiếng điện thoại của anh vang lên.
Trì Yên không buồn ngẩng đầu: “Mã xác nhận?”
Khương Dịch không hỏi cô muốn làm gì, nhanh chóng đọc số lên.
Trì Yên đăng kí luôn cả mật khẩu.
Tới khâu đặt tên, cô liền gặp khó khăn.
Hai chữ “Khương Dịch” đã có người đặt từ lâu.
Trì Yên nhắm mắt bấm loạn bàn phím, sau khi bấm xong, cô nhìn một đống kí tự trên màn hình lại cảm thấy không theo xu hướng, đành yên lặng xóa bỏ hàng chữ kia, sau đó đánh thêm vài chữ phía sau chữ “Khương Dịch”.
Cuối cùng xác nhận, thành công.
Tiếp đó, Trì Yên xem qua mấy chú ý dành cho tài khoản mới, sau đó bấm theo dõi mình.
Thế là trong mục theo dõi đã có một người
Trì Yên cảm thấy mình hơi tự kỷ, còn có chút ngây thơ.
Cô khẽ cong khóe môi, làm xong xuôi mới ngẩng lên nhìn Khương Dịch, anh đang trả lời tin nhắn của Khương Du Sở.
Anh không kiêng dè Trì Yên, tư thế cầm điện thoại quả thật ra dáng không thẹn với lòng, Trì Yên liếc thêm vài lần, vừa vặn thấy Khương Du Sở nhắn tới một câu –
[ Ảnh là do tập chí của chúng em chụp, chủ yếu là chụp Lục Chi Nhiên, không ngờ lại chụp cả chị ấy.]
[ Anh yên tâm đi, gửi cho anh xong em liền xóa ảnh.]
[Anh phải bảo chị ấy liệu mà cảm ơn em đấy.]
Trì Yên: “…”
Cô hẳn nên mời Khương Du Sở vào phòng tối, cố gắng cảm ơn một lần.
Khương Dịch xác định Khương Du Sở đã nói xong mới nhắn lại.
Anh đánh chữ rất nhanh, đầu ngón tay lướt một mạch đã đánh xong một hàng chữ: [ Sau này cách xa Thẩm Ninh một chút.]
Trì Yên hơi bất ngờ, “Con bé quen Thẩm Ninh?”
Hỏi xong, Trì Yên liền cảm thấy mình thật ngốc.
Cô nhớ kỹ Khương Dịch từng nói anh và Thẩm Ninh đã quen biết nhiều năm, Khương Du Sở biết cô ta là điều hiển nhiên.
“Sở Sở với cô ấy đã quen nhau hơn chục năm, là lớn lên cùng nhau.”
Khó trách lại không thích cô.
Có lẽ từ đầu Khương Du Sở đã coi Thẩm Ninh như chị dâu tương lai của mình, đột nhiên cô lại xuất hiện thay thế vị trí của Thẩm Ninh, Trì Yên cảm thấy thông cảm cho Khương Du Sở.
Lại nhìn điện thoại của Khương Dịch, khung chat đã thay đổi, có người gọi tới.
Là Khương Du Sở.
Xem ra cô nàng cảm thấy nhắn tin không đủ biểu đạt hết cảm xúc của mình.
Trì Yên ngồi sát bên Khương Dịch, cả tiếng hít thở của anh cũng có thể nghe thấy, nói gì đến giọng của Khương Du Sở trong điện thoại.
Ngữ điệu của Khương Du Sở thoạt nghe như là chất vấn, nhưng lại chứa nhiều ý tứ thăm dò: “Anh, anh với Thẩm Ninh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có thể xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy nói gọi điện cho anh, anh đều không nghe.”
“Tại sao anh phải nghe, còn nữa!” ngữ điệu của Khương Dịch dằn xuống một chút, “Khương Du Sở, ai bảo em cho cô ấy số điện thoại của anh?”
Mỗi lần Khương Du Sở bị Khương Dịch gọi cả họ tên, khí thế liền yếu xuống, ấp úng nói: “Em cho rằng anh không có ý kiến…”
Dù sao Khương Dịch cũng quen biết Thẩm Ninh nhiều năm như vậy.
Từ lúc Khương Du Sở bắt đầu có trí nhớ, mỗi ngày Thẩm Ninh đều đi theo sau anh.
Nói thế nào cũng có thể xem hai người là thanh mai trúc mã.
Khương Du Sở càng nghĩ càng thấy từ này rất hợp, liền cao giọng nói, “Anh, chẳng phải anh thích chị Thẩm sao, cho số điện thoại thì thế nào?”
Cái đầu đang tựa trên ngực anh hơi giật giật, Khương Dịch cúi đầu xuống, liền thấy Trì Yên đang giương đôi mắt ướt sũng nhìn lại anh.
Khương Dịch cảm thấy hình như Khương Du Sở bị ngốc rồi.
“Anh nói thích cô ấy bao giờ?”
“Đương nhiên không có khả năng là anh nói ra, là do em nhìn ra.”
Ý giống hệt lần trước Trì Yên hỏi anh.
Sau đó cô liền bị Khương Dịch “dạy dỗ” một trận, còn Khương Du Sở… Trì Yên đưa tay sờ sờ lỗ tai, liền nghe thấy Khương Dịch nói: “Vậy em nên đi bệnh viện chữa mắt đi.”
Khương Du Sở: “… Anh!”
“Chị dâu của em là Trì Yên, không phải Thẩm Ninh, từ sau nên ngoan ngoãn một chút, đừng lúc nào cũng muốn giúp người ngoài.”
Khương Dịch hơi nặng lời.
Ngay cả Trì Yên nghe vào cũng hơi sợ, cô rất tò mò không biết Khương Du Sở sẽ có phản ứng gì.
Con bé luôn được nuông chiều, có lẽ đến từng này tuổi cũng chưa từng bị Khương Dịch nói như vậy…
Quả nhiên Trì Yên nghe thấy tiếng Khương Du Sở sụt sịt.
Giọng của cô bé nghe vô cùng tủi thân, “Anh, anh vậy mà mắng em… anh xem em gái anh như vậy…”
Anh dừng mấy giây, lúc mở miệng giọng nói bất giác đã dịu dàng hơn: “Sở Sở–“
Quả nhiên bất cứ lúc nào, tủi thân nũng nịu với đàn ông đều có tác dụng.
Trì Yên thầm thở dài trong lòng, ngay sau đó liền nghe thấy Khương Dịch trầm giọng nói: “Anh chỉ có một người vợ là Trì Yên.”
“Bên phía bố đã đủ khiến anh khó xử, em đừng đối nghịch với anh.”
Tay Trì Yên níu chặt ga giường, trái tim nặng nề rơi xuống.
Đầu kia Khương Du Sở cũng im lặng, qua mấy phút, cô nàng mới cất giọng buồn buồn: “Em biết rồi…”
“Sau này nếu Thẩm Ninh hỏi em về anh, em cứ nói không biết.”
Khương Du Sở thật sự cho rằng Khương Dịch có ý với Thẩm Ninh
Tính tình của Khương Dịch, từ trước đến giờ cô đều không nhìn thấu được, chỉ có thể đoán qua biểu hiện của anh mà thôi.
Huống chi mỗi lần Thẩm Ninh nói với cô về Khương Dịch đều trưng ra dáng vẻ thề son sắt…Khương Du Sở quen biết cô ta nhiều năm, hiển nhiên là tin cô ta.
Nếu không phải hôm nay nói rõ chuyện này thì nói không chừng cô nàng còn tưởng hai người là lưỡng tình tương duyệt, Trì Yên mới là người thứ ba chen chân vào.
Nghe thấy đầu kia cuối cùng Khương Du Sở cũng nhượng bộ, gương mặt cau có của Khương Dịch lúc này mới buông lỏng.
Một người là em gái, một người là vợ.
Khương Dịch không hy vọng bất kì ai trong hai người phải không vui.
“Vậy anh thích Trì Yên hả?”
Tốc độ nói của Khương Du Sở hơi nhanh, “Vậy sao hai người lại chia giường ngủ?”
Khương Dịch: “Ai nói bọn anh chia giường…”
Khương Dịch còn chưa dứt lời, người từ đầu tới cuối đều im lặng trong ngực anh đột nhiên lên tiếng.
Đặc biệt đơn giản “A” một tiếng.
Nhẹ nhàng kéo dài, lại khiến người nghe cảm thấy dồn dập cùng với hô hấp không ổn định.
Càng mập mờ câu dẫn hơn những bộ phim AV.
Trì Yên dùng phương thức đơn giản nhất phủ nhận thắc mắc của Khương Du Sở.
Sắc mặt của Khương Dịch trầm xuống, yết hầu dịch chuyển lên xuống.
Trước kia anh lại không phát hiện ra, ở phương diện này Trì Yên đặc biệt có thiên phú.
Bên phía Khương Du Sở im lặng hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng, giọng điệu thay đổi, giống như ngồi trên cáp treo: “Anh anh anh… hai người hai người!”
“Em phải mách mẹ, hai người cố ý làm hư em!”
Khương Du Sở tức giận cúp điện thoại.
Bên đây, bên tai Trì Yên vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thuần khiết của Khương Du Sở.
Cô gảy gảy ngón tay, cảm thấy tiêng kêu của cô có lẽ là hơi quá.