Giọng Khương Du Sở nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Những âm thanh đang bàn tán về buổi biểu diễn thời trang bỗng im bặt, tấm hình kia dù rất hot trên mạng, nhưng công ty và người trong cuộc chưa ra thông báo chính thức, chính vì thế, những phóng viên nhiều chuyện kia cũng không dám đồn bậy.
Đỗ Vũ Nhu là nhỏ, công ty đằng sau cô ta mới là lớn.
Không ai muốn đắc tội với ông chủ Lục Cận Thanh của cô ta… Ngộ nhỡ, Lục Cận Thanh và Đỗ Vũ Nhu có bí mật gì đó thì sao?
Đều chỉ là suy đoán, không thể vội vàng quyết định bậy được, càng không dám làm trắng trợn.
Nơi lớn như vậy bất ngờ trở nên yên tĩnh, đèn flash mới vừa rồi còn chớp nháy liên hồi, giờ cũng ngưng hẳn lại, tất cả giống như đều ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Ngoại trừ Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên thấy ý cười ôn hòa nơi khóe môi cô ta đột ngột biến mất, tốc độ nhanh tới mức giống như đang biểu diễn kỹ thuật ‘Trở mặt’.
Tên Đỗ Vũ Nhu càng tôn lên nhan sắc của cô ta, nhìn có vẻ mềm mại đáng yêu, Trì Yên dừng chân lại.
Giờ phút này, cô cách Khương Du Sở không xa, đưa tay là có thể chạm tới..
Đỗ Vũ Nhu giống như bị Khương Du Sở kích động, sự chú ý đều dồn lên người cô bé, ngay cả Trì Yên cũng không quan tâm.
Cô ta im lặng nửa phút mới mở miệng, biểu cảm cứng ngắc, giọng nói lại lạnh buốt: “Không có chứng cứ mà dám đổ cho tôi, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng.”
Đỗ Vũ Nhu vừa nói, mắt vừa nhìn thẻ công tác trên ngực cô “<Danh Ưu> đúng chứ, ngày mai cô có thể bắt đầu thu dọn đồ đạc.”
Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào nhỏ.
Tin tức Đỗ Vũ Nhu chơi hàng hiệu cũng không phải mới một hai ngày, nhưng chuyện cần bận tâm chính là ông chủ sau lưng cô ta, phóng viên bình thường không dám bàn luận.
Nhưng Khương Du Sở không phải là phóng viên bình thường.
Mic của cô không thu về một phân nào, cứ như pháo nổ, nói một tràng dài liên tiếp: “Cô Đỗ, nhân viên kỹ thuật của tạp chí chúngtôi đã phân tích, được địa chỉ IP của chủ blog đăng tấm ảnh chưa rõ mặt kia, mặc dù đã qua phần mềm xử lí, nhưng vẫn có thể tìm ra được, là địa chỉ IP cô hay dùng.”
“Cô giải thích thế nào?”
Câu này của Khương Du Sở vừa nói ra, bên cạnh có người theo sát cũng lặp lại vấn đề này một lần nữa.
Buổi trình diễn thời trang trở nên náo nhiệt hẳn lên, chẳng qua hoàn toàn không giống với lúc đầu.
Xung quanh Đỗ Vũ Nhu có không ít mic và phóng viên, hẳn là cô ta bị hỏi đến phát cáu, liền lấy túi xách đánh người gần cô ta nhất.
Hiện trường đột nhiên hoảng loạn.
Trì Yên gầnKhương Du Sở nhất, vừa muốn đưa con bé từ trong đám hỗn loạn ra, trong chớp mắt lại thấy trong tay Đỗ Vũ Nhu có thứ gì đó lóe lên.
Giống như là vật gì đó đã hắt ánh sáng của đèn flash.
“Tâm lý và trạng thái thần kinh đều có vấn đề.”
Trì Yên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Khương Dịch dùng để hình dung Đỗ Vũ Nhu, cô không kịp cân nhắc, dù chỉ nhìn qua, cũng có thể nhận ra thứ cô ta đang cầm trên tay là cái gì.
Cấp hai cô bắt đầu học vẽ tranh, lúc đầu khi mới vào cấp 3 có thể nói chuyện với Đỗ Vũ Nhu cũng là vì hai người có chung sở thích.
Số lần Trì Yêu tiếp xúc với dao rọc giấy cũng không phải ít ỏi gì.
Mà giờ phút này, cô gái kia vô cùng dữ tợn, giơ tay lên, cầm dao hướng về phía Khương Du Sở.
Khương Du Sở còn chăm chú nhìn vào máy ảnh, không kịpphản ứng.
Trái tim Trì Yên như sắp nhảy từ trong cổ họng, cô liền vừa kéo Khương Du Sở về phía sau lưng, vừa giơ tay lên, chắn trước mặt mình.
Cô gái nhỏ xinh đẹp, trên mặt mà có một vết sẹo, đừng nói là Khương Du Sở, đoán chừng Khương Dịch cũng đau lòng muốn chết.
Trì Yên hoàn toàn hành động theo bản năng, cô không kịp phản ứng gì hơn, chỉ trong một chớp mắt, tay liền xuất hiện một cảm giác đau đớn khôn cùng.
Xungquanh có người gọi tên cô, nhưng cô nghe không rõ.
Vết thương không quá sâu, chỉ hơi dài khiến cả cánh tay Trì Yên hơi tê.
Đèn flash chớp loạn, cô trông thấy có bảo vệ tới khống chế Đỗ Vũ Nhu, hiện trường càng thêm hỗn loạn, có người báo cảnh sát, có người gọi cứu thương.
Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm.
Trì Yên mơ màng nghĩ, một lúc sau, cô đau tới mức hôn mê bất tỉnh.
Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là buổi tối.
Trong phòng bệnh chỉ có mình cô, còn treo một bình nước đầy, hẳn là mới thay, từng giọt dọc theo ống truyền chảy xuống, vào mạch máu của cô.
Cánh tay và tay trái hơi lạnh.
Trì Yên không biết bây giờ là nửa đêm hôm trước hay nửa đêm sáng hôm sau, hay còn chưa muộn tới vậy, có thể mới hơn 8h.
Ngón tay vẫn không thể hoạt động tự nhiên.
Trì Yên dùng sức chín trâu hai hổ, mới có thể từ từ dựa vào đầu giường.
Không có ý nghĩa.
Ánh mắt của cô quét một vòng quanh phòng, dừng lại ở hộc tủ bên giường, thấy điện thoại của mình, đặt bên cạnh một cái điện thoại màu đen, còn có cái bật lửa.
Đen tuyền, kiểu dáng hết sức đơn giản.
Là của Khương Dịch.
Trì Yên liếm đôi môi khô rát, sau đó cầm điện thoại.
Điện thoại còn pin, mở lên liền thấy vô số cuộc gọi nhỡ.
Có người thân thiết, cũng có người không thân, mọi người đều gửi lời hỏi thăm cô.
Trì Yên dứt khoát không gọi lại.
Hôm nay có lẽ trên Weibo mọi người đều đang bùng nổ.
Quả nhiên, Trì Yên vừa mở Weibo, liền nhận được một đống tin tức liên qua tới Đỗ Vũ Nhu, ‘Cảnh nóng’ và việc cô ta cố ý đả thương người tại buổi họp báo. Công ty vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trì Yên nhìn thấy cũng không lướt xem tiếp, mà mở trang chủ của mình, sau đó liền thấy ảnh Khương Dịch thay cô post đêm qua.
[Nhìn được không? Chia sẻ đi nào.]
Bài viết không có vấn đề gì, hình ảnh cũng không.
Lúc Trì Yên thở dài, đột nhiên chú ý tới người comment ở đầu.
Cô còn tưởng rằng, người đó là Bạch Lộ, không thì là Tống Vũ.
Kết quả mở ra xem, là một cái tài khoản không có ảnh avatar, bình luận đúng hai chữ: [ Rất đẹp.]
Xem lại ID, là tài khoản do Trì Yên từng tự tay tạo trước kia: Khương Dịch ca ca.
Đó là Weibo cô đăng kí cho Khương Dịch, nhưng vấn đề là, cô không cho anh mật khẩu.
Cô nhìn comment kia mà đầu cứ nóng lên, thở sâu một hơi, cuối cùng cô bình tĩnh lại, vừa muốn tiếp tục lướt Weibo, cửa phòng bệnhlại bị đảy ra.
Cô đưa mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông vừa đi vào.
Nét mặt Khương Dịch không được tốt, hơi tức giận, đôi mắt thâm trầm, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng: “Ngốc rồi à?”
Lúc đầu anh muốn nói: “Điên rồi”, nhưng sợ bản thân nặng lời, khiến cho cô gái nhỏ này sợ tới phát khóc rồi phải dỗ dành, dừng một lát anh chỉ nói ra được ba chữ này.
Là cắn răng nghiến lợi mà nói.
Ngữ điệu vẫn còn hơi nặng nề, Trì Yên trừng mắt: “Em không sao…”
Cô còn vừa mới lướt weibo cơ mà.
Khương Dịch có xách một hộp giữ ấm theo, anh càng bước gần về phía này, cô càng rụt người về phía sau từng chút từng chút một.
Thực sự không còn lui được nữa, lưng cô đã dán vào vách tường phía sau rồi, “Anh tới lúc nào?”
“Quên rồi.”
“…”
Trì Yên lhông biết anh đang giận cái gì, mở to mắt nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, bụng đã không tự chủ reo lên.
Cô mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ.”
Hộp giữ ấm được mở ra, mùi thơm của cháo tỏa ra bốn phía.
Trì Yên nuốt nước miếng: “Anh làm à?”
“Mẹ làm.”
Hôm nay Khương Dịch hơi khó chịu, lời nói thì ít mà ý thì nhiều.
Trì Yên cử động bất tiện, chỉ có thể để Khương Dịch bón, cô nuốt từng ngụm nhỏ, “Sở Sở đâu?”
Người đàn ông liền ngừng tay.
Miệng Trì Yên vẫn còn đang mở, chờ anh tiếp tục bón, nhưng mãi vẫn không thấy anh đem qua, cô có chút lo sợ: “Con bé… bị thương rồi à?”
Cô nhớ rõ trước khi mình ngất còn thấy Khương Du Sở hoàn toàn không bị gì cả.
Khương Dịch nhếch môi, vẻ mặt có chút lạnh lẽo: “Không có.”
“Không có tại sao anh không vui chứ?”
“Anh phải vui sao?”
“Chẳng lẽ không…”
Khương Dịch hiếm hoi ngắt lời cô một lần: “Em muốn chết rồi phải không?”
“Tất nhiên là không, em phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới lớn được như thế này.”
Ha ha.
Khương Dịch mỉm cười.
Trì Yên biết anh lo lắng cho mình, liền giải thích: “Lúc đó cô ta muốn rạch mặt Sở Sở, mà các cô gái nhỏ lại rất quan tâm tới gương mặt, nếu bị sẹo, người làm anh như anh cũng cảm thấy đau lòng đúng không?”
Trì Yên cảm thấy, lời mình nói rất có đạo lí.
Mặc kệ ngày thường cô và Khương Du Sở có bao nhiêu bất đồng, chỉ cần cô là em gái Khương Dịch, chỉ riêng điều này thôi đã đủ khiến Trì Yên không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được..
Huống chi thứ Đỗ Vũ Nhu cầm cũng không phải con dao to.
Cô có cầm túi ngăn cản bớt, lực sát thương của lưỡi dao cũng nhẹ đi không ít, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Cho nên anh không cần thương em à?”
Trì Yên khẽ cắn bờ môi khô, “Em không sao mà.”
Khương Dịch ung dung liếc qua, Trì Yên liền nuốt chữ cuối cùng trở lại, kìm nén tới mức, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Chân mày Khương Dịch càng xoắn chặt hơn: “Đau?”
“Đói.”
Đói nên khóc?
Khương Dịch vẫn chưa tiêu hóa nổi.
Khương Du Sở và Trì Yên, một người là em gái, một người là bà xã, quan trọng thì đều rất quan trọng, nhưng suy cho cùng thì ý nghĩa không giống nhau.
Yết hầu anh khẽ dịch nhích, múc một thìa cháo tự mình thổi thổi, vừa muốn bón cho cô, Trì Yên liền gọi anh: “Khương Dịch.”
Anh đưa mắt lên nhìn cô.
“Anh qua đây một chút.”
Cô không thể đứng dậy, Khương Dịch sợ cô chạm phải vết thương, anh cúi người, cách cô khoảng 10 cm, thì đột nhiên Trì Yên đưa tay về đằng trước, chạm lên môi anh.
Khương Dịch sửng sốt hai giây, sau đó nghe thấy Trì Yên nói bên tai mình: “Khương Dịch đừng tức giận được không?”
Khóa miệng Khương Dịch vô thức cong nhẹ lên, nhưng giọng nói vẫn còn nghiêm khắc: “Không đủ.”
Trì Yên nghiêng đầu chạm vào môi anh một cái: “Được chưa?”
“Chưa.”
Lúc đầu, Trì Yên vốn định dùng lại chiêu cũ thêm lần nữa, nhưng bất thình lình cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, theo đó là giọng của Khương Vận: “Tiểu Trì, chị vào được không?”
Trì Yên: “Chị Khương Vận, chị chờ em hai phút, em đang thay quần áo.”
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Dịch.
Người kia lại ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống, dù chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến cô nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
Khương Vận vẫn đứng bên ngoài.
Khương Dịch nhanh chóng tránh sang chỗ khác, trước khi ra ngoài còn cầm theo bật lửa, Trì Yên níu tay anh: “Đừng hút.”
Anh nghiêng đầu sang, ánh mắt nặng nề, có chút thâm ý nhìn cô.