Nhịp tim Trì Yên lại đập nhanh hơn một chút, cô cúi đầu xuống, lấy thẻ phòng ra nhìn trước nhìn sau, rồi lại ngẩng đầu lên một lần nữa, liền nhanh chóng bước tới toà nhà cao tầng ở giao lộ phía trước.
Một hàng chữ tiếng Anh ở bên trên, hoàn toàn tương ứng với tên khách sạn trên thẻ phòng.
Hành vi của Khương Dịch, không khác gì là một lời mời.
Còn về phần mời mọc cái gì, lòng dạ hai người đều biết rõ.
Trì Yên đã ăn cơm ở ngoài trước, lúc đến bên ngoài cửa phòng khách sạn, đã gần tám giờ tối.
Hành lang rộng rãi lại sáng sủa, trải dài một đường, ít người qua lại.
Trì Yên chuyển bó hoa đang ôm trong ngực sang tay trái, lười lấy thẻ phòng ra khỏi túi, trực tiếp nâng tay phải lên gõ cửa, khi đến tiếng thứ ba, tiếng mở cửa phòng vang lên.
Hình như trong phòng không mở đèn sáng trưng, mơ mơ màng màng một mảnh, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài hành lang lập tức ập thẳng vào.
Người đàn ông đứng ngay cửa ra vào, dưới chân là cái bóng ở phía sau căn phòng đổ dài xuống sàn nhà. Tay Trì Yên vẫn chưa thu về, vừa mới nâng mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Khương Dịch, cô mở miệng, khoé miệng giương lên: “Em tự đưa mình đến rồi đây.”
Khoé miệng Khương Dịch cũng giương lên, không nói gì.
“Khương tổng, có ký nhận hay không đây?”
Trì Yên vừa đưa tay phải lên, liền bị anh nắm chặt kéo vào bên trong, cánh cửa gần như ngay lập tức liền đóng lại ngay sau lưng.
Căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Rèm cửa được kéo lại, ánh sáng bên ngoài cũng không xuyên vào được.
Hoa trong ngực Trì Yên thuận thế trượt xuống, nặng nề ngã ở bên chân, Trì Yên đẩy anh một chút, “Bật đèn.”
Trong tầm mắt một màu đen kịt, ngoài đôi mắt lóe sáng của người đàn ông này thì cô gần như không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trì Yên vừa dứt lời liền định đi mò mẫm công tắc đèn, tay phải lại dễ dàng bị nắm chặt, bàn tay của người đàn ông cùng cô mười ngón đan xen, ôm lấy cô khẽ giọng hỏi: “Em đã ăn chưa?”
Hơi thở người đàn ông dường như vương quanh bên tai cô, một tầng nóng ẩm, cùng với mái tóc ngắn bên trên rơi xuống một giọt nước, cảm giác lạnh và nóng cùng nhau ập tới, Trì Yên lùi bước đụng tường thì chùn bước, cũng khẽ đáp: “Ăn rồi.”
“Anh còn chưa ăn.”
Trì Yên: “…”
Khương Dịch không tiếp tục nói nữa, vươn tay sờ lên mái tóc ngắn vừa chạm tới cằm, “Tóc ngắn rồi.”
Giọng điệu của anh rất nhạt, nghe không ra có hài lòng hay không.
Vừa nãy bảo cô bé kia tặng hoa cho Trì Yên, Khương Dịch ngồi trên xe iwr bên kia đường, nhìn cô mỉm cười vui vẻ với cô bé, mặt mày dịu dàng, ngoại trừ mái tóc ngắn đi hơn rất nhiều, cũng không có gì khác biệt so với lúc gặp cô ở lần trước.
Trì Yên “Ừ” một tiếng, “Thích không?”
“Ừm.”
Trì Yên cũng đưa tay lên, nhưng không phải chạm vào mái tóc, mà là trực tiếp nắm lấy tay anh: “Nói thật.”
Khương Dịch không mở miệng, nới lỏng bàn tay của Trì Yên, bật đèn lên.
Ánh sáng trong phòng đợt nhiên trở nên mạnh mẽ, Trì Yên vô thức híp mắt lại, chờ đến khi có thể thích ứng được với ánh sáng mới mở ra hoàn toàn.
Lúc này mặt Khương Dịch mới rõ ràng ở trước mắt, Trì Yên đưa tay chạm vào mặt anh, “Thích thật sao?”
“Thật.”
Trì Yên cảm thấy lời này của Khương Dịch hoàn toàn không có sức thuyết phục, lần trước cô chỉ cắt một ít tóc, đêm đó Khương Dịch liền không giống như lúc trước, lúc trên giường cũng không có hứng thú gì lắm.
Cô còn tưởng rằng Khương Dịch thích tóc dài bồng bềnh, định sau này không dễ dàng cắt tóc nữa, ngay cả trước khi cắt tóc để lần này quay phim, cô đã đặc biệt hỏi anh thích kiểu gì.
Đáng tiếc không hỏi ra được.
Lúc cần nghiêm túc, người đàn ông này không bao giờ chịu đứng đắn.
Trì Yên cau mày, vừa muốn nói với anh “Gạt người”, tóc liền bị gạt ra sau tai, môi của người đàn ông lại gần, nửa mái tóc ngắn ẩm ướt ở ngay gò má bên trái của Trì Yên khẽ cọ xát một cái, cô nghe thấy anh nói: “Tóc ngắn đẹp.”
“Đẹp mắt?”
“Thích hợp.”
Áo khoác của Trì Yên đã bị cởi ra, men theo cơ thể trượt xuống thảm trên sàn.
“Lúc trước mỗi lần ở trên giường – -”
Váy của Trì Yên bị vén lên, quần tất cũng bị kéo xuống.
Điều hoà trong phòng đã được mở, nhưng Trì Yên vẫn thoáng run lên.
“Đè tóc em thì em đã kêu đau.”
Vành tai Trì Yên nóng lên, “Vậy cũng không thấy anh nhẹ một chút.”
“Anh đã đủ nhẹ rồi.”
Người đàn ông vừa nói xong, dưới thân của Trì Yên liền mát lạnh, lúc này cô mới phản ứng lại, “Em đi tắm trước…”
Chưa đợi cô nói xong, hai chân Thì Yên liền bị người ông nâng lên, vì không muốn bị ngã xuống nên Trì Yên đành phải vòng lấy eo của anh, đưa tay ôm bờ vai của anh.
Người đàn ông tiến vào không chút dấu hiệu, mà không có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Lâu rồi Trì Yên chưa trải nghiệm qua chuyện này, thật sự hơi khó chịu, cả gương mặt đều nhăn lại, vô thức khép chặt chân, “Nhẹ thôi anh –”
Quả nhiên Khương Dịch không cử động nữa.
Cặp chân dài của Trì Yên treo trên eo của anh, càng ngày càng dùng sức, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy: “Khương…”
Đến tên cũng không gọi được hoàn chỉnh, cô nói không nổi nữa rồi.
Cô nghe thấy Khương Dịch khẽ rên một tiếng, sau đó lại thấp giọng chửi thề, “Fuck”.
Cùng lúc đó, Trì Yên rõ ràng cảm giác được bên trong cơ thể bị gì đó đốt cháy.
Cô sững sờ trong giây lát, nửa ngày mới phản ứng lại.
Trì Yên cắn môi, cằm gác lên bờ vai người đàn ông, thật sự không kìm nén được tiếng cười, bả vai cũng run lên một cái: “Khương Dịch…Anh không được hả?”
Đối diện cô có một chiếc đồng hồ treo tường.
Lúc tiến vào Trì Yên có đặc biệt nhìn, bây giờ cô lại ngẩng đầu, nhìn kim giây di chuyển từng vạch từng vạch, một vòng, hai vòng… Từ lúc cô vào cửa cho đến bây giờ, đã quay chưa tới mười vòng.
Nói cách khác, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, chắc là còn chưa đến bảy phút.
Khương Dịch không gì.
Có lẽ bị sự thật này kích thích, Trì Yên suy nghĩ, nó không tiếp tục kích thích cô nữa.
Lúc này… cô nên làm thế nào đây?
Nói cô sẽ không ngại?
Hay là cùng anh đến bệnh viện gặp bác sĩ?
Trì Yên cảm thấy mình có nói gì thì cô cũng đều bị Khương Dịch chỉnh đốn, dứt khoát ngậm chặt miệng không nói.
Một lát sau, cô nghe thấy Khương Dịch mở miệng, bốn chữ thật đơn giản: “Chưa dùng biện pháp.”
Vừa nãy chân của Trì Yên siết chặt lại, anh lại thanh tâm quả dục quá lâu, vất vả lắm mới được ăn mặn lại, nên không thể kiểm soát được.
Trì Yên lên tiếng, giọng nói vẫn toát lên ý cười: “Ừm… sau này không cần dung nữa.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu: “Nếu như còn có sau này.”
“Không cần sau này.”
Người đàn ông giữ eo của cô áp sát vào người mình, sau khi xoay người đi được vài bước, Trì Yên lập tức bị anh áp đảo trên giường, “Bây giờ đã có thể.”
~ ~
Kết luận vĩnh viễn không thể đưa ra quá sớm.
Đêm đó Trì Yên giống như bị điểm huyệt cười, vừa nhìn thấy Khương Dịch thì liền muốn cười.
Sau đó Khương Dịch cau mày nhìn cô, thì cô càng cười thích ý hơn.
Kết quả cuối cùng quả nhiên là niềm vui cực kì bi ai, nước mắt rơi thẳng xuống, người đàn ông cũng mảy may không có ý thương hoa tiếc ngọc.
Rèm cửa được kéo lại, đèn cũng bị tắt đi, thậm chứ Trì Yên cũng không biết khi nào kết thúc.
Sau khi Khương Dịch giúp cô tắm rửa sạch sẽ thì Trì Yên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đột nhiên âm báo nhắc nhở của điện thoại vang lên một tiếng.
Cô đành phải vươn tay từ trong chăn ra cầm điện thoại, có vẻ như sợ cô không nhìn thấy, cố ý gửi tin nhắn.
[ Chú ý an toàn. ]
Bàn tay của người đàn ông vòng qua eo cô, cằm cũng gác lên cổ cô, nâng mắt nhìn vào: “Lục Chi Nhiên?”
Trì Yên dụi mắt, xác nhận Khương Dịch nhìn không nhầm.
Tay Khương Dịch di chuyển lên trên, “Hình như em và anh ta rất thân thiết.”
“Không có.” Trì Yên sợ anh lại giày vò cô, vội vàng phủ nhận: “Tuyệt đối không có.”
Cô và Lục Chi Nhiên, thực sự không được tính là “rất thân thiết.”
Ngoài lúc quay phim sẽ chạm mặt thì hầu hết những lúc khác không gặp nhau.
Đừng nói Khương Dịch, bản thân Trì Yên cũng không rõ ý cái tin nhắn của Lục Chi Nhiên đột nhiên gửi tới này.
Đợi một lát sau, bên kia không trả lời lại, giống như vừa rồi gửi nhầm người.
Khương Dịch lại hỏi: “Quen biết được bao lâu rồi?”
“… Hơn nửa năm.”
“Ngốc.”
Trì Yên: “…”
“Hồi cấp 3 em và anh ta cùng học chung trường.”
Mắt Trì Yên mở to hơn một chút.
Cô là một fan hâm mộ có trình độ, ngoài các tác phẩm của Lục Chi Nhiên, những cái khác đều không quan tâm, nên cũng không bận tâm đến lí lịch của người này.
Bây giờ nghĩ lại… khó trách lần đầu tiên Lục Chi Nhiên gặp cô, thái độ ôn hòa như thế, biểu hiện giống như có quen biết cô.
“Lúc trước thực sự chưa gặp qua anh ta?”
Trì Yên suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Không có ấn tượng.”
Có khả năng là đã từng gặp, nhưng bởi vì không thể nhớ được mặt của người khác giới, nên lại quên mất.
Vốn dĩ Trì Yên cực kỳ buồn ngủ, kết quả giữa đường bị việc nhỏ này xen vào, cô làm thế nào cũng không ngủ được, dựa vào ngực anh để anh kể chuyện xưa.
Khương Dịch không kể.
Trì Yên: “Vậy hát đi?”
“Không.”
“Em sẽ dạy cho anh.”
Nghĩ một hồi, Trì Yên cảm thấy lời bài hát này hoàn toàn thích hợp với Khương Dịch của hôm nay, mấp máy môi, giọng khẽ lại mang theo tiếng thở: “Ba trăm sáu mươi lăm giây, cho anh chịu không nổi.(*) ”
(*) câu mở đầu bài hát “Cái Eo Nhỏ” của lão đại Luân Tang (Link cho ai muốn nghe thử: https://youtu.be/pmg2e4b97bE)
Bàn tay của người đàn ông nặng nề đặt trên ngực cô: “Không muốn ngủ phải không?”
Mẹ nó, còn ba trăm sáu mươi lăm giây nữa chứ — bé con này là đang cố ý nhắc nhở anh “bảy phút” vừa rồi đây mà.
~ ~
Sang ngày hôm sau, quả nhiên Trì Yên dậy trễ.
Cũng may cảnh quay hôm nay của cô từ giữa trưa mới bắt đầu quay, kết thúc vào 6h tối hơn, Trì Yên nằm trên giường nửa ngày, Khương Dịch rửa mặt xong từ trong phòng tắm bước ra, cô mới lề mà lề mề bò dậy.
Trì Yên cười không nổi, ai oán nhìn anh một cái, sau đó lê hai chân đi rửa mặt.
Phần diễn từ trưa cho đến tối đều không bị gián đoạn, thời gian nghỉ ngơi ngắn rồi lại ngắn.
Nguyên buổi chiều Trì Yên đều không đụng tới điện thoại, ngoài việc quay phim thì là ngồi lắng nghe hai vị đạo diễn hướng dẫn, ngồi ngáp thì không có gì chơi, nhưng thật sự trông không có tinh thần gì.
Phó đạo diễn ghẹo cô: “Ban đêm đi ăn trộm à?”
Trì Yên khẽ gật đầu lung tung, buộc mình phải tập trung vào kịch bản.
“May là trạng thái của nữ chính mà em định quay hôm nay cũng không tốt lắm, không thì thảm rồi.”
Trì Yên tiếp tục gật đầu.
Thực sự rất may mắn.
Lúc Khương Dịch tới cũng rất là đúng lúc, giống như là đã chọn sẵn ngày tốt vậy.
Trì Yên không biết Khương Dịch vẫn không ở trong khách sạn, điện thoại nằm ngay trong túi xách, nhưng cô lại hết lần đến lần khác kiềm nén cả buổi trời, chờ sau khi kết thúc công việc mới lấy ra.
Cô nhắn tin cho Khương Dịch: [ Còn ở khách sạn không? ]
[ Sao thế? ]
[ Trong phòng có phòng bếp không? ]
[ Có. ]
Trì Yên không nhắn tin nữa, trước khi trở về khách sạn thì đi một chuyến đến siêu thị.
Cô có thẻ phòng, nên lần này trực tiếp dùng thẻ phòng để vào cửa.
Khương Dịch hẳn là đã ra ngoài, trong phòng không có ai, rốt cuộc Trì Yên cũng có thời gian để cẩn thận đánh giá căn phòng, rộng rãi sáng sủa, thậm chí còn có nhà bếp nhỏ và ban công.
Trì Yên cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp nấu cơm.
Gần một tiếng trôi qua, cuối cùng ba món ăn và một món canh đã hoàn thành.
Tin nhắn của Bạch Lộ vừa khéo gửi tới, —- [ Yên nhi, khoảng thời gian trước có hai cô gái mất tích một cách kì lạ, các cơ quan của chúng ta theo dõi sinh hoạt của người dân trong vài ngày, người trong nhà của hai người đó ngậm chặt miệng không mở, không biết có phải là bị người ta đe doạ hay là dùng lợi ích gì đó để dụ dỗ không. ]
[ Nhưng tao thấy có thể là vế thứ hai, bởi vì đồng nghiệp của tao nói rằng gần đây hai gia đình đó đã mua nhà ở Tam Hoàn. ]
[ Tiền lương đi làm của gia đình, hoàn toàn không phải vay tiền để mua, mày có cảm thấy kì lạ hay không? ]
Gần đây Trì Yên thật sự đã nghe quá nhiều người nói về chuyện này.
Từ tài xế đến Khương Vận, hôm nay là Bạch Lộ.
Trì Yên đoán: [ Chắc là dùng tiền bịt miệng. ]
[ Tao cũng nghĩ vậy. ]
Vài giây sau, Bạch Lộ lại nói: [ Trong hai cô gái một người là người mẫu chụp tạp chí, một người là ca sĩ hộp đêm, nên dễ dàng có hình ảnh. ]
Trì Yên: [ Điểm giống nhau là gì? ]
[ Phía bên phải xương quai xanh đều có một nốt ruồi. ]
Trì Yên vô thức đưa tay sờ phía bên phải xương quai xanh của mình, Bạch Lộ đã bắt đầu lo liệu từ trước: [ Sau khi về nước phải chú ý cẩn thận, tuyệt đối không được một mình ở bên ngoài vào ban đêm. ]
Lời nhắc nhở của Bạch Lộ đột nhiên trùng khớp với lời của Lục Chi Nhiên ngày hôm qua.
[ Nhưng Yên nhi mày cũng đừng quá sợ hãi, dù sao mày cũng là người của công chúng, có thể không giống như hai người đó. ]
Lời này của Bạch Lộ không có chút tác dụng an ủi nào.
Trì Yên suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi Khương Dịch trở về, cô mới định thần lại.
Khương Dịch đi đến trước mặt cô, cà vạt bị anh tháo xuống, “Nghĩ gì thế?”
Trì Yên cũng không có ý định giấu anh, tường thuật lại lời của Bạch Lộ.
Quả nhiên động tác của Khương Dịch dừng lại, “Sau này anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh làm việc cho tốt…”
“Ngoan nào, nghe lời.”
Lúc này Trì Yên mới ngậm miệng.
Dây thần kinh của cô thật sự không nhạy cảm như thế, có thêm Khương Dịch ở bên cạnh, chưa qua mấy phút thì cô đã tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu.
Đồ ăn trước mặt vẫn còn bốc hơi nóng, Trì Yên múc một chén canh, ánh mắt sáng rực, cười híp mắt kéo Khương Dịch ngồi xuống.
Người đàn ông nhíu mày: “Đây là gì vậy?”
Trì Yên càng cười to hơn, nhả ra từng chữ: “Canh ngầu pín(*).”
(*) được chế biến từ dương v*t và tinh hoàn của một số động vật như bò, trâu, hươu, chó, cừu, gà,…. Công dụng: bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực nam giới, cải thiện chức năng, trị yếu sinh lý, liệt dương,…
Khương Dịch: “…”
Ha ha.
Đùa giỡn cũng lớn lắm.
~ ~
Lần này Khương Dịch khó có dịp không phải đến công tác, nhiệm vụ hàng ngày đã biến thành ăn ngủ giày vò Trì Yên.
Mỗi khi đến lúc này, Trì Yên đều hận không thể trở về mấy ngày trước, đổ hết canh ngầu pín cô làm cho Khương Dịch.
Cô tuyệt đối là bị ấm đầu rồi, mới có thể nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này.
Khương Dịch ở Alaska một tuần, thì Trì Yên bị tra tấn một tuần.
Vào hai giờ sáng ngày 31, <The Dark Room> lấy cảnh nữ chính tự sát do Trì Yên đóng vai hoàn thành và đóng máy.
Ba giờ chiều, Trì Yên đi theo sau Khương Dịch lên máy bay.
Chuyến bay đến Trung Quốc cần phải quá cảnh, lúc máy bay thuận lợi đáp xuống thành phố Lâm An, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Trì Yên ngủ mê man, thời gian bay quá dài dù sao đi nữa cũng cảm thấy không thoải mái, cộng thêm mấy ngày nay bị dày vò đến nhũn chân, ra sân bay liền túm lấy ống tay áo của Khương Dịch: “Khương Dịch…”
Người đàn ông quay đầu nhìn sang, mắt Trì Yên ướt sũng, hốc mắt hơi đỏ: “Em không muốn đi bộ.”
Sân bay chật kín người, cô cứ như thế dõng dạc nói ra: “Anh cõng em.”