Lúc Khương Vận phát hiện có gì đó không đúng đã là mười phút sau.
Trì Yên là dân mù đường, lại thêm đây là lần đầu đến nơi này, Khương Vận sợ cô đi lạc, nói chuyện với một quản lý cấp cao của công ty nào đó xong, liền vội vàng cầm điện thoại đi vào về phía toilet bên kia.
Hành lang dài mà rộng, trên đỉnh đầu có hàng loạt đèn chiếu xuống, chiếu sáng đến từng góc nhỏ.
Sáng ngời khiến người ta hơi sợ hãi.
Khương Vận tiến vào, mở từng cửa phòng trong toilet ra, nhưng lại không nhìn thấy Trì Yên.
Cô không yên lòng, vừa gọi điện thoại cho cô vừa hô to: “Tiểu Trì?”
Không ai đáp lại.
Bên kia các minh tinh đều đã xuống sân khấu, lúc này người tới toilet ngày càng nhiều, tốp năm tốp ba cười cười nói nói.
Khương Vận càng đau đầu, có người chào hỏi với cô, cô cũng không quan tâm tới, chỉ gật đầu đáp lại, rồi nhấc chân ra khỏi toilet.
Điện thoại Trì Yên không liên lạc được, không ai nghe, cũng không ai cúp máy.
Mười mấy tiếng báo bận vang lên, điện thoại liền tự động cúp máy.
Gọi lại lần nữa, vẫn là âm thanh báo bận như cũ, sau đó hệ thống tự động cúp máy, cứ thế lặp đi lặp lại.
Khương Vận dứt khoát không gọi cho Trì Yên nữa, mà gọi điện cho Khương Dịch, hùng hùng hổ hổ đi về phía phòng an ninh bên kia.
Khương Dịch hẳn là đang trên xe, sau khi nghe điện thoại, bên phía anh có tiếng kèn vang lên một chút, giọng nói của người đàn ông rất nhanh truyền tới: “Chị, sao thế?”
“Không thấy Tiểu Trì.” Khương Vận nói ngắn gọn, “Chắc là hơn mười phút trước.”
Nét mặt của cô nghiêm túc, cũng không nói dài dòng: “Hiện tại chị đi phòng an ninh xem sao, em suy nghĩ một chút gần đây em có chọc tới ai, hay cô ấy có chọc tới người nào không?”
Vừa mới dứt lời, Khương Vận đưa tay gõ gõ cánh cửa trước mặt.
Trì Yên chưa từng tới nơi này, nhưng Khương Vận là khách quen.
Nghệ sĩ cô dẫn tới cơ bản đều là người nổi tiếng, phim lớn phim nhỏ tham gia không ít, Khương Vận cũng ngựa quen đường cũ nhanh chóng tìm được phòng an ninh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, đột nhiên lại vang lên một giọng nam, không phải Khương Dịch, mà là Lục Cận Thanh.
“Lương Phong có đứa con gái 9 tuổi, nghe nói là đứa con với chị gái mà bố gã nhận nuôi hồi trước – Lương Duyệt, cũng vì chuyện này mà Lương Duyệt bị đuổi khỏi nhà họ Lương…”
“Nói trọng tâm.”
Lục Cận Thanh ho một tiếng, “Ngày Lương Duyệt sinh con, vì khó sinh mà qua đời, ở cổ cũng có một nốt ruồi.”
Anh ta kết luận: “Lương Phong có thể rất thích Lương Duyệt, nên luôn tìm kiếm phụ nữ có nốt ruồi chỗ đó khắp nơi.”
“Chủ yếu nhất là, Lương Phong đặc biệt yêu thương đứa con gái bảo bối này.”
Khương Vận vừa nghe Lục Cận Thanh nói, đồng thời bảo bảo vệ cho coi lại camera giám sát.
Chuyện vừa mới xảy ra, cho nên rất nhanh tìm được đoạn Trì Yên đi vào toilet.
Lúc đi vào thì bình thường, sau khi đi ra, quả nhiên bị một người đàn ông bịt thuốc mê mang đi.
Người kia mặc quần đen áo đen, còn đội mũ màu đen, vừa ra khỏi cửa có thể dễ dàng chìm vào bóng tối.
Phóng to hơn một chút, miễn cưỡng có thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông.
Người này làm việc trắng trợn, cũng không thèm đeo khẩu trang che mặt.
Khương Vận cau mày nói: “Là người đàn ông, một mét tám trở lên” cô tiếp tục phóng to, “Trên tay hình như có đeo nhẫn cưới.”
Dừng lại mấy giây, cô chưa kịp nhìn kỹ lại, đột nhiên nhớ tới: “Bố anh ta là phó tỉnh trưởng?”
Lần này vẫn là Lục Cận Thanh trả lời.
“Tiểu Dịch, hình như trước kia bố gã là cấp dưới của em.”
Nãy giờ Khương Dịch không nói lời nào, đến khi nghe được lời này, anh mới “Ừ” một tiếng, “Chị, em biết rồi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Cận Thanh đưa tay cầm tay lái, khẽ nhấc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, có thể thấy lông mày người đàn ông đang nhíu chặt.
Thấy thế nào cũng giống người một giây sau sẽ nổi giận ném đồ vật.
Lúc này Lục Cận Thanh không dám đùa giỡn, “Con gái của anh ta bình thường đều có lái xe trong nhà đưa đón, lúc này chắc là đang ở trong nhà…”
Ý của gã rất rõ ràng, hiện tại không tìm thấy Lương Phong, thì chỉ có thể ra tay từ con gái bảo bối của gã ta.
Hiệu quả tuyệt đối cao.
Cậu đột nhiên dừng lại — vấn đề là, không biết nhà gã ở đâu.
Khương Dịch không trả lời anh, mà trực tiếp gọi điện cho Khương Văn Đào hỏi.
Khương Văn Đào không phải người nhàn rỗi không có việc gì làm mà ghi địa chỉ nhà mỗi người vào sổ, đành phải gọi tới nhà họ Lương hỏi, vừa phải nghe thằng ranh con Khương Dịch hối ông nhanh lên một chút.
Ông càng nhanh càng loạn, khi đọc địa chỉ cho anh rồi định mắng thằng ranh con này một trận thì kết quả là điện thoại “Bụp” một tiếng, đầu bên kia đã dập máy.
Gọn gàng mà linh hoạt, không cho ông thời gian mở miệng.
Ông rõ ràng là bố nó, thế mà bị Khương Dịch đối xử như con.
Mẹ nó.
Lời mắng người Khương Văn Đào giấu trong bụng, cuối cùng toàn rơi xuống người con chó trong nhà.
~ ~
Lúc Lục Cận Thanh lái xe đến nhà Lương Phong, đã là chín giờ rưỡi tối.
Trên đường vượt mấy cái đèn đỏ, suýt chút nữa là nhận giấy phạt từ cảnh sát giao thông.
Khương Dịch vẫn như cũ không nói một lời, gương mặt còn u ám hơn bầu trời.
Khương Văn Đào đã gọi điện tới hỏi thăm, nên xe vào khuôn viên vô cùng thuận lợi, lúc nhấn chuông cửa ở ngoài, gần như lập tức có người giúp việc chạy ra mở cửa.
Lúc này trong nhà Lương Phong vô cùng yên tĩnh, chỉ có một người giúp việc và một cô bé chưa tròn mười tuổi kia.
Bảo mẫu kia rõ ràng nhận được điện thoại của Lương tỉnh trưởng, nên rất khách sáo, vừa dẫn bọn họ đi vào bên trong vừa nói: “Tâm Nhi đang ở lầu hai đánh đàn dương cầm, hai vị muốn ở dưới lầu chờ ông chủ về sao?”
Lương Tâm Nhi, có lẽ là con gái Lương Phong.
Tên cũng đủ mỉa mai.
Lục Cận Thanh không biết vô tình hay cố ý thăm dò: “Khi nào ông Lương về?”
Bảo mẫu vui vẻ đi gọi điện thoại hỏi.
“Anh tư, nên báo cảnh sát không?”
“Bố anh sẽ cho người tới.”
Anh đưa tay nhìn đồng hồ một chút, “Sắp đến rồi.”
Năm phút sau, bảo mẫu ngượng ngùng cười: “Cậu ấy không nghe máy.”
Lời vừa dứt, trên lầu có giọng nói vang lên: “Dì Phùng, có khách tới nhà à?”
Bé gái gần như nhảy một cái liền xuống lầu, hoạt bát lanh lợi, hoàn toàn không sợ người lạ, “Chú, các chú tới tìm bố cháu sao?”
Lục Cận Thanh liếc trộm Khương Dịch một chút, anh ta không quan tâm, đã lấy điện thoại ra gọi điện, cậu đành phải ngồi xổm xuống nói chuyện với Lương Tâm Nhi.
Nói được câu có câu không, đến khi điện thoại Khương Dịch có người nghe.
~ ~
Thời gian Trì Yên hôn mê không dài, nhưng vừa mở mắt, đã thấy bản thân nằm ở chỗ hoàn toàn xa lạ.
Giống như ở nhà để xe nào đó, lại giống như ở tầng hầm.
Bốn phía toàn đồ vật lộn xộn, ván gỗ gạch gỗ chồng chất một chỗ, đèn treo lắc lư kêu kẹt kẹt kẹt kẹt trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống cũng lay động liên tục.
Trì Yên nhắm mắt, tay và chân đều bị cột lại không có cách nào động đậy, trên miệng cũng bị dán một miếng băng dán to, vài cọng tóc bết dính trên mặt, khi xoay đầu cảm thấy hơi đau.
Một người đàn ông đang đứng cách đó không xa, cúi đầu chỉnh camera.
“Tên cô là Trì Yên?”
Dường như nãy giờ anh ta vẫn chú ý chờ cô tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Diễn viên à?”
Camera có lẽ đã được chỉnh xong, anh ta liền nhấc chân bước tới, bóng người dữ tợn đáng sợ dần ập tới, khiến Trì Yên nghẹt thở.
Trên người cô vẫn đang mặc váy hởv ai hồi tiệc tối, váy ban đầu vốn màu trắng, không biết cọ phải thứ gì, váy lại loang lỗ màu xám.
Nhiệt độ không cao, còn có chút gió bên ngoài chui vào, lúc tay người đàn ông đưa qua, Trì Yên bất giác rùng mình một cái.
“Phối hợp với tôi cho tốt vào, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô.”
Hẳn là kẻ cầm đầu của mấy năm trước kia.
Giọng nói không giống lắm, nhưng gương mặt này cô cảm thấy hơi quen.
Trán cô toát mồ hôi, ngay sau đó nghe người kia nói tiếp: “Hình như trước đây tôi đã từng thấy cô ở đâu đó…”
Quả nhiên —
Tay anh ta dừng lại trên xương quai xanh bị lộ ra của Trì Yên.
“Cô rất giống với cô ấy.”
“Không chỉ có nốt ruồi giống, mà ngay cả ánh mắt cũng rất giống.” Người đàn ông này nói xong liền nhắm mắt lại, giống như đang hồi tưởng, “Thế nhưng các người đều không phải cô ấy.”
Tay của anh ta đã bắt đầu dời xuống, vừa đụng phải quần áo của cô, chuông điện thoại liền vang lên, cùng tiếng nghẹn ngào rất nhỏ của Trì Yên.
Lương Phong thu tay lại, cầm điện thoại rơi bên chân Trì Yên lên: “Anh trai Khương Dịch… Cô cũng thích có loại quan hệ này với anh mình sao?”
Trì Yên hoàn toàn không hiểu ý của anh ta, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hiểu biết của cô về tên Lương Phong này– biến thái, vô cùng biến thái.
Cô chắc chắn, nếu như lần này có thể bình yên vô sự trở về, cô sẽ không nói Khương Dịch biến thái nữa.
Hình như Lương Phong muốn kiểm chứng điều gì đó, sau khi nhận cuộc gọi tháo băng dán trên miệng Trì Yên xuống.
Gã kéo mạnh băng dán xuống, Trì Yên cảm nhạn được có vài cọng tóc từ trên da đầu bị kéotheo, cô vừa rên khẽ một tiếng, liền nghe được trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp dịu dàng của người đàn ông: “Bà xã.”
Nước mắt Trì Yên lập tức rơi xuống, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
“Ngoan, đừng sợ.”
“… Vâng.”
“Đưa điện thoại cho gã ta.”
Trì Yên cắn môi, ngẩng đầu nhìn người kia: “Anh ấy muốn anh nghe máy.”
Lương Phong nhếch môi, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo, càng lộ vẻ âm trầm.
Khương Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Khương Dịch.”
Lương Phong nhíu mày.
Cái tên Khương Dịch này, anh ta rất quen thuộc.
Trong mắt bố mẹ bọn họ, Khương Dịch là điển hình của con nhà người ta.
“Tôi đang ở nhà anh.”
Lông mày Lương Phong nhăn lại: “Anh muốn làm gì?”
“Con gái của anh còn nhỏ như thế — “
“Khương Dịch, đệch mẹ mày dám uy hiếp tao?”
“Tôi xưa nay không uy hiếp người khác.” Giọng Khương Dịch nhàn nhạt, “Cho anh một phút suy nghĩ, bây giờ đang ở đâu.”
Đầu kia vang lên tiếng Lương Tâm Nhi đang nói chuyện, nhưng chỉ nghe được loáng thoáng vài câu.
Lương Phong chỉ có một đứa con gái, dù ở bên ngoài là người xấu, nhưng vừa về tới nhà, sẽ là người bố tốt nhất trên thế giới.
Trên trán anh ta nhanh chóng toát một lớp mồ hôi, bờ môi bắt đầu run lên, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, lại nghe đầu kia Khương Dịch nói: “Còn mười giây.”
Lương Phong tay nắm thành quyền để bên người, hơi thở cũng nặng nề hơn.”
“Tôi không thích lấy bạo lực trị bạo lực, nhưng điều kiện tiên quyết là vợ tôi không được mất đi một cọng tóc nào.”
Ngữ điệu Khương Dịch ngày càng lạnh: “Một lần cuối cùng, đang ở đâu.”
Đầu kia đứa nhỏ đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, còn có âm thanh của nhiều người đi lại.
Lương Phong không dám chậm chạp thêm một giây nào, nhanh chóng báo địa điểm.
Trì Yên thậm chí còn không biết Khương Dịch đã nói gì, chỉ biết là sau khi cúp điện thoại, Lương Phong cứ bất an đi qua đi lại.
Bốn phía có mùi gỗ ẩm mốc và mùi rỉ sắt, Trì Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên trong dạ dày có nước chua dội lên.
Cô không nói lời nào, Lương Phong cũng im lặng.
Gần mười phút, Lương Phong cởi dây thừng trên cổ tay cổ chân cho cô, “Cô đi ra ngoài trước.”
Trì Yên không hiểu cho lắm, nhưng sợ anh ta đổi ý, cũng không dám hỏi nhiều, liền cầm điện thoại di động chạy chậm ra cửa.
Bên ngoài nhiệt độ thấp hơn, mới vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thấu xương đập ngay vào mặt, làm mặt và bả vai cô đều đau nhức.
Đằng trước có mấy chiếc xe ngừng lại, ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ lắm.
Trì Yên cứ đứng yên vài giây, đến khi có người đi tới ôm cô vào trong ngực, trên bờ vai có áo khoác che lại, còn vương vấn hơi ấm của người đàn ông.
Trì Yên hít mũi một cái, nghe thấy anh hỏi: “Sợ sao?”
“Sợ.”
Khương Dịch ôm ngang cô lên, Trì Yên liền đưa tay ôm lấy cổ của anh, mặt chôn trong ngực anh, nước mắt liên tục chảy xuống, chùi hết lên áo của anh.
Lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ đến Khương Dịch.
Làm sao có thể không sợ, cô còn chưa chụp ảnh cưới với Khương Dịch, cũng chưa cùng anh trải qua tuần trăng mật, thậm chí còn chưa được nghe Khương Dịch nói yêu cô..
Bên cạnh có người đi về phía kia, cũng có đèn xe cảnh sát chiếu qua đây, bóng đêm yên tĩnh lập tức ồn ào.
Nước mắt Trì Yên rơi càng nhiều, nghẹn ngào gọi anh: “Khương Dịch.”
“Sao vậy?”
“Em còn chưa nghe anh nói yêu em.”
“Anh yêu em.”
Khương Dịch ôm người trong ngực chặt hơn, gió rất lớn, nhưng anh vẫn nghe được Trì Yên nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Em cũng yêu anh.”
~ ~
Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Xung quanh trắng xóa, ngay cả màn cửa và ga giường cũng là màu trắng, người đàn ông ghé vào bên giường, tay khẽ đặt trên cánh tay cô.
Trì Yên thấy trên mu bàn tay có kim tiêm, cô liền nâng tay khác đè huyệt Thái Dương, sau đó chạm lên mặt Khương Dịch.
Từ lông mày đến đôi mắt, rồi lông mi của anh.
Lông mày Khương Dịch còn khẽ nhíu lại, dường như ngủ không an ổn, Trì Yên chỉ khẽ trở mình, đã đánh thức anh.
Người đàn ông mở mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Trì Yên trừng mắt nhìn, gọi tên anh: “Khương Dịch.”
“Ừm.”
Khương Dịch đã buông cánh tay cô ra, “Đói không?”
“Không muốn ăn.”
Dạ dày Trì Yên trống không, nhưng cũng không có khẩu vị.
Bình truyền nước nhanh chóng cạn, Khương Dịch kéo tay trái của cô, động tác rút kim rất nhẹ nhàng, trên mu bàn tay cô ấn mười mấy giây, mới dời tay đặt trên bụng của cô: “Gầy như vậy, còn không chịu ăn?”
Trì Yên nắm chặt tay của anh, “Em thật không muốn ăn.”
“Nghe lời — “
Khương Dịch còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh liền “Phanh” một tiếng bị mở ra, vang lên thật lớn, giống như là dùng chân đá văng.
“Khương Dịch!”
Khương Dịch cùng Trì Yên đồng thời nhìn sang.
Thẩm Văn Hinh cầm giấy kiểm tra sức khoẻ, suýt chút là đập một phát vào mặt Khương Dịch: “Vợ anh mang thai mà anh cũng không biết?”
Trì Yên: “…”
Đừng nói Khương Dịch không biết, ngay cả cô là người trong cuộc nếu không phải nhờ Thẩm Văn Hinh hôm nay nói, cô cũng không biết.
Thẩm Văn Hinh trợn nhìn Khương Dịch một chút, một lúc sau quay đầu nhìn Trì Yên đã trở lại là người mẹ hiền, “Tiểu Yên mấy ngày nay khẩu vị không tốt à? Muốn ăn cái gì nói với mẹ, mẹ làm cho con.”
Cô còn dám nói không muốn ăn với Khương Dịch, nhưng nếu là Thẩm Văn Hinh, cô tuyệt đối không có dũng khí nói ra những lời này.
Trì Yên hơi chán nản, đành phải thuận miệng đáp một câu: “Con muốn ăn ngọt.”
Thẩm Văn Hinh nhanh chongds ghi chú lại, hí ha hí hửng đi ra ngoài, chờ tới lúc tan tầm làm cho Trì Yên ăn.
Trì Yên nhìn thoáng qua Khương Dịch, còn không kịp phản ứng: “Ý của mẹ là gì vậy?”
Khương Dịch: “Nghe không hiểu?”
Trì Yên khẽ gật đầu.
Một lần mang thai ngốc ba năm, cô nàng này có lẽ đã bắt đầu lộ ra rồi.
“Anh phải có ba tháng sinh hoạt bằng tay.”
Trì Yên càng nghe không hiểu, “Không phải là dựa vào miệng sao?”
Khương Dịch cong môi cười, đáy mắt loáng thoáng có mấy phần tà khí, anh đưa tay đụng cằm của cô, ngón cái khẽ đè lên môi của cô một chút xíu: “Nếu em bằng lòng, thì miệng cũng được.”