Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 39: C39: Vẫn không thể làm một ông bố hiền lành



Hoắc Tiểu Tiểu lăn qua lộn lại trên giường, tự kiểm điểm sâu sắc đối với hành vi tham ăn hôm nay.

Cô biết rõ trẻ con không thể ăn quá nhiều thực phẩm chiên dầu nhưng lại không quản được cái miệng này.

Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!

Lần này thì tốt rồi, thân thể không thoải mái, lại không thể chơi, chẳng lẽ cứ lãng phí một ngày như vậy sao?

Dịch Khiêm lặng lẽ đi vào phòng rồi bò lên giường hỏi cô: “Tiểu Tiểu, em sao vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu ỉu xìu nói: “Ăn nhiều gà rán quá, khó chịu.”

“Anh đi nói với chú Hoắc!”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng bắt cậu lại: “Không được! Anh không thể nói với bố được, chắc chắn bố sẽ dạy dỗ em.”

“Nhưng mà không phải là em khó chịu sao?”

“Em ngủ một giấc là tốt rồi, không cho anh nói!”

Thoạt nhìn Dịch Khiêm vô cùng lo lắng: “Vậy anh đi nói với dì Triệu được không?”

“Không được! Chắc chắn dì sẽ nói với bố. Em không sao, thật đó! Ngủ một giấc là tốt rồi, nghe nói buổi tối ở đây có pháo hoa, chúng ta cùng nhau xem bắn pháo hoa được không?”

“Thật sự sẽ tốt hơn sao?”

“Chắc chắn!”

Dịch Khiêm do dự gật đầu: “Vậy… được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Cuối cùng cũng dỗ được Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt nhìn trần nhà.

Chẳng lẽ thật sự phải chờ nó tự tiêu hóa trong dạ dày, lãng phí một buổi chiều, buổi tối xem pháo hoa sao?

Không được, thật không dễ gì mới ra ngoài chơi một lần, cô phải nghĩ cách.

Lúc trước cũng không phải là chưa từng ăn quá no, hoặc là dùng thuốc tiêu hóa, hoặc là thúc nôn.

Thuốc tiêu hóa là không thể nào lấy được, chỉ có cách này thôi.

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, không có ai.

Cô đi chân trần lặng lẽ xuống giường, lén lút đi vào nhà vệ sinh, đối diện với bồn cầu lên công tác chuẩn bị hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định đưa tay vào trong miệng.

Nôn đồ trong dạ dày ra rồi thì có lẽ là sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Ngón trỏ đi vào trong móc.

Lại móc.


Rồi lại móc.

“...?”

Không đến nỗi chứ?

Tay cô ngắn như vậy sao? Vậy mà lại không móc được?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn năm ngón tay nhỏ ngắn của mình, muốn nói lại thôi.

Không được, suy nghĩ thêm biện pháp.

Cô ôm bụng về phòng, tìm từ trên xuống dưới một lần rồi đặt ánh mắt lên cái muỗng ở trên bàn.

Ba giây sau, Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát từ bỏ quyết định này.

Lỡ như đâm mình bị thương thì làm sao bây giờ.

Được một mất mười.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách gì, cô ôm dạ dày lăn lên giường.

Đoán chừng ngủ một lúc là có thể tiêu hóa rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu cực kỳ lạc quan mà nghĩ.

Nhưng nửa tiếng sau, đồ ăn trong dạ dày không chỉ có không bị tiêu hóa mà ngược lại càng ngày càng khó chịu.

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ đi xuống giường.

Không giả vờ nữa, gà rán là do cô ăn, cô đi ngả bài đây!

Cô chỉ là trẻ con, tham ăn thì sao? Có đứa con nít nào mà không tham ăn?

Bây giờ cô rất khó chịu, chẳng lẽ bố có thể trơ mắt nhìn cô khó chịu hay sao?

Trong phòng khách lầu hai không có ai, mùi khói như có như không từ ban công theo gió bay vào, trước cửa sổ sát đất mở rộng là màn cửa tung bay theo gió, mơ hồ vẽ ra bóng người trên ban công.

Hoắc Tùy Thành đứng trên ban công, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, một luồng khói màu trắng chậm chậm bay lên, nhưng rất nhanh lại bị gió thổi tan đi.

Tất cả những người làm cha làm mẹ đều không muốn con của mình trải qua tuổi thơ giống mình.

Hoắc Tùy Thành cũng không ngoại lệ.

Đến nay anh còn nhớ rõ ngày mẹ anh rời đi, cũng còn nhớ từ sau ngày đó, anh mang cảm giác căm ghét sâu sắc đối với bố, đối với những người mang ý tốt hoặc mang ý xấu mà hỏi anh mẹ đi đâu.

Bây giờ Tiểu Tiểu vẫn chưa hiểu chuyện, chờ đến lúc nó ba tuổi, bốn tuổi, hoặc là năm sáu bảy tám tuổi, ở nơi không có anh, sẽ có người trong lòng mang ác ý mà hỏi con bé vì sao nó không có mẹ.

Nếu như Tiểu Tiểu hỏi, anh nên giải thích với con bé như thế nào, sự ra đời của con bé chỉ là một lần ngoài ý muốn, một lần ngoài ý muốn chẳng hề tốt đẹp.


Anh lại nên nói thế nào, tại sao mẹ của con bé lại muốn bỏ lại con bé mà rời đi.

Những câu hỏi mà Hoắc lão tiên sinh không trả lời, chẳng lẽ cũng phải giữ im lặng với Tiểu Tiểu?

Hoắc Tùy Thành rất tỉnh táo, anh biết tâm tình của mình lúc đối mặt với sự im lặng của bố.

Cảm xúc của trẻ con là nhạy cảm nhất, ở công viên trò chơi nhìn thấy nhiều người mẹ mang theo con gái như vậy, chẳng lẽ con bé không có chút cảm xúc nào sao?

Huống chi hôm nay con bé còn nhìn thấy Quý Văn Tâm.

Nhớ tới vẻ mặt rầu rĩ không vui của Hoắc Tiểu Tiểu lúc rời khỏi nhà hàng, Hoắc Tùy Thành có chút tâm phiền ý loạn.

“Bố ơi…” Giọng nói yếu đuối từ phía sau truyền đến.

Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, anh quay người nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, đồng thời tắt điếu thuốc đi.

“Không phải con ngủ trong phòng sao? Sao lại ra đây làm gì?”

Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi: “Con ngủ không được.”

Ban công gió lớn, Hoắc Tùy Thành ôm cô quay về phòng khách.

Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu đoán xem vì sao vừa rồi bố cô đứng ở ban công một mình hút thuốc.

Đàn ông hút thuốc thì phần nhiều là vì cô đơn tịch mịch, hoặc là bởi vì chuyện phiền lòng, dù sao thì mặc kệ là chuyện nào, bây giờ tâm tình của bố cô không tốt.

Tâm tình không tốt, có phải là không nên đụng vào sự xui xẻo này không?

… Nhưng mà dạ dày thật sự rất khó chịu.

Sau khi đắn đo nhiều lần, Hoắc Tiểu Tiểu lấy can đảm nói: “Bố, vì sao bố hút thuốc? Là bởi vì tâm tình không tốt sao?”

“Ừ.”

“Vì sao tâm tình không tốt? Là bởi vì công việc không thuận lợi sao?”

Hoắc Tùy Thành khẽ run: “Sao con biết công việc của bố không thuận lợi?”

“Con nghe ông nội nói,” Hoắc Tiểu Tiểu cố gắng an ủi bố cô: “Bố đừng gấp, sẽ tốt thôi, sẽ tốt ngay thôi, đừng phiền lòng.”

Hoắc Tùy Thành nhéo má cô: “Được rồi, không nói đến bố nữa, vì sao con không ngủ được?”

Hoắc Tiểu Tiểu méo miệng, nước mắt đầm đìa mà nhìn Hoắc Tùy Thành, hy vọng có thể sử dụng sự khó chịu của mình để đối lấy sự thương tiếc của bố đối với cô.

“Con khó chịu.”


Trái tim Hoắc Tùy Thành trầm xuống.

Quả nhiên.

Không có đứa trẻ nào là không muốn có mẹ.

Hoắc Tùy Thành không muốn nhắc tới mẹ của cô nhóc là bởi vì trong lúc nhất thời, anh thực sự không biết nên nói thế nào với Hoắc Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, bố biết hôm nay vì sao con khó chịu, nhưng bố muốn nói cho con biết là…”

“Bố, bố biết?”

“Đương nhiên là bố biết, con có chuyện gì còn có thể thoát khỏi mắt bố sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, nghĩ lại thì thấy cũng phải, bố cô rõ ràng đã thấy gà rán x2 trên hóa đơn, đoán chừng lúc ấy không tìm cô tính sổ là bởi vì sĩ diện trước mặt mọi người.

“Vậy… bố có trách con không?”

“Bố trách con làm gì? Không phải là lỗi của con.”

Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Dịu dàng thế? Bố cô đổi tính rồi?

Vừa rồi lúc ở nhà hàng còn làm ra dáng vẻ muốn dạy dỗ cô, bây giờ lại khoan dung độ lượng như thế.

Bố cô thật sự biết làm bố rồi!

“Bố ơi bố thật tốt!” Hoắc Tiểu Tiểu có chút cảm động, cô ghé vào trong ngực Hoắc Tùy Thành, bắt đầu líu lo không ngừng mà nhận lỗi: “Bố ơi con xin lỗi, con thật sự không cố ý, con chưa từng ăn gà rán ngon như vậy, cho nên nhân lúc bố ra ngoài đã một mình ăn hết một đ ĩa gà rán, vì không để bố phát hiện ra mà con gọi thêm một phần, con chỉ thèm ăn, không phải cố ý lừa gạt bố.”

“...”

“Cũng là con nhờ dì giúp con nói dối, bố đừng trách dì ấy.”

“... Cho nên, con khó chịu là bởi vì…”

Hoắc Tiểu Tiểu che lấy vị trí dạ dày: “Con ăn nhiều gà rán, không tiêu hóa được, chỗ dạ dày trướng trướng, không thoải mái, khó chịu.”

“...”

Không phải là bởi vì nhìn thấy mẹ của người ta?

Hiện tại Hoắc Tùy Thành chỉ cảm thấy mình bị người ta nhét trứng gà, lời nói đầy bụng mà mình vắt hết óc để nghĩ ra bị chặn về ngay trước mắt.

Đứng ở ban công hút nhiều thuốc, hứng gió lâu như vậy, suy nghĩ cặn kẽ như vậy, chỉ vì mình nghĩ sai mà thôi?

Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết sự thay đổi trong cảm xúc của bố cô, cô nói tiếp: “Bố ơi, có thể giúp con mua chút thuốc tiêu hóa không? Chút nữa con còn muốn ra ngoài chơi.”

Cô đắc ý chờ bố cô nói được, nhưng đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng của bố cô.

Ngẩng đầu nhìn lên, nào còn có người bố dịu dàng gì nữa.

Mặt mày bố cô xanh lét, răng hàm cắn chặt, đường cong hàm dưới căng lên, dáng vẻ muốn ăn thịt người, cực kỳ đáng sợ.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ lại lời mình vừa nói, hình như không nói sai cái gì mà?

Sao bố cô lại đột nhiên có biểu cảm này?


“... Bố”

Hoắc Tùy Thành mím chặt môi, hồi lâu với nặn ra một câu: “Từ lúc ra khỏi nhà hàng vẫn luôn không nói gì, chỉ bởi vì ăn nhiều gà rán dạ dày khó chịu?”

Hoắc Tiểu Tiểu do dự mà gật đầu.

“Không phải bởi vì nguyên nhân khác?”

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận hỏi: “Có nguyên nhân gì khác sao?”

“Hôm nay con đụng vào cô bé kia, cùng với mẹ của cô bé…”

Hoắc Tiểu Tiểu cuống lên: “Con xin lỗi rồi, không phải cố ý, lần sau con không chạy lung tung nữa còn không được sao!”

Hoắc Tùy Thành nhìn thẳng vào cô, hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, anh có loại cảm giác bị lừa dối vì như gặp kỳ phùng địch thủ nhưng lúc giao đấu thì phát hiện ra đối phương chỉ là mấy đứa con nít.

Anh giận quá mà cười: “Hoắc Tiểu Tiểu! Không cho con ăn kem thì con nhất định phải ăn, không cho con ăn gà rán là con ăn nguyên đ ĩa, con chính là công khai đối đầu với bố đúng không? Còn muốn ra ngoài chơi?”

Hoắc Tiểu Tiểu mang vẻ mặt đưa đám mà nhìn bố mình.

Ông bố quen thuộc quay về rồi.

Vì sao?

Vừa rồi rõ ràng còn dịu dàng nói với cô là ‘Bố không trách con, không phải lỗi của con’, sau khi cô nhận lỗi thì chớp mắt liền trở mặt không nhận người nữa.

Chẳng lẽ sự dịu dàng chỉ là hình tượng để lừa cô nhận lỗi sao?

Cũng quá tâm cơ đi!

Hoắc Tiểu Tiểu rời khỏi ngực bố cô, yên lặng lui về sau mấy bước: “Bố… bố đã nói là không trách con, bố không thể nói mà không giữ lời, bố là bố của con, con là con gái của bố, hôm nay bố nói không giữ lời, ngày mai con sẽ học theo bố.

Hoắc Tùy Thành bị chọc giận mà cười.

Đây là không hiểu chuyện?

Không hiểu chuyện mà trong đầu có thể đi lòng vòng nhiều như vậy?

“Hoắc Tiểu Tiểu, con làm chuyện xấu còn ít sao? Có lần nào sửa không? Còn nhớ lần trước sau khi con làm bẩn văn kiện của bố, bố đã nói gì với con không?”

“Ông nội nói…”

“Ông nội con không ở đây.”

“...”

Lại bị bố cô gài bẫy rồi.

Bình tĩnh, đừng hốt hoảng, vấn đề này rất lớn, hoảng cũng vô dụng.

Cô xẹp miệng, nước mắt không cần tiền mà rơi xuống, cô uất ức nức nở nói: “Các bạn khác đều có gà rán ăn, chỉ có con không có, các bạn khác đều có kem ăn, chỉ có con không có, bố của các bạn khác sẽ không mắng các bạn ấy, chỉ có con! Bố, có phải là bố muốn đánh con từ lâu rồi không, bố muốn đánh thì đánh, con sẽ không nói cho ông nội biết để ông đánh bố.”

“Nhưng mà bây giờ con thật sự rất rất khó chịu, bố có thể mua chút thuốc cho con rồi đánh con sau không?”

Hoắc Tùy Thành: “...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.