Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 85: C85: Ngoại truyện 7vụng trộm chạy ra ngoài



Im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

Bản thân Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới, cô không lạnh lòng vì ở trong cục cảnh sát, vậy mà lại lạnh vì giấy kiểm điểm.

Rõ ràng là cô chỉ viết một tờ, ở đâu ra ba tờ?

Chăm chú nhìn chữ viết trên hai tờ kiểm điểm còn lại, suy nghĩ xem bạn cùng lớp nào nguyện ý giúp cô viết giấy kiểm điểm, chữ còn đẹp như vậy thì cũng chỉ có Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần.

Bây giờ phổ biến chuyện làm việc tốt không để lại tên như vậy sao?

“Ba giấy kiểm điểm, hối lỗi từ góc độ khác nhau? Tốt.”Hoắc Tùy Thành rút ba tờ giấy kiểm điểm từ trong tay cô, tùy ý nhìn qua: “Bố chỉ bảo con viết hai ngàn chữ, con viết ba tờ, xem ra là thật sự từ trong nội tâm biết được mình sai rồi?”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vã gật đầu.

“Được, nếu đều là do con viết, vậy thì thuật lại một lần đi.”

“Cái gì?”

“Thuật lại nội dung trên ba tờ kiểm điểm này một lần.”

“...” Vừa rồi cô cũng chỉ nhìn qua, nội dung trong hai tờ kiểm điểm còn lại cô nào có biết trong đó viết cái gì.

Đối với chữ viết của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành vẫn nhận ra được.

“Ba tờ giấy kiểm điểm hối lỗi từ góc độ khác nhau, nét chữ cũng không giống nhau, Hoắc Tiểu Tiểu, bố bảo con viết kiểm điểm, con liền đầu cơ trục lợi với bố”, anh lấy ra một tờ giấy trong đó: “Hai tờ còn lại là do người khác viết giúp con nhỉ? Con tự kiểm điểm rồi sao?”

“Con tự kiểm điểm rồi!” Hoắc Tiểu Tiểu biết rõ không lừa gạt được bố cô, cô tới gần chỉ vào nội dung trên giấy kiểm điểm của mình: “Những chữ này là do con biết, nếu như con không nhận ra được sai lầm của mình thì con có thể viết ra được nhiều như vậy sao? Hai tờ còn lại con thừa nhận không phải do con biết, có lẽ là Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần biết, nhân lúc con không chú ý mà bỏ vào tập tài liệu của con, có điều… bố, bố ngẫm lại xem, nếu như con biết hai người bọn họ cũng giúp con viết kiểm điểm, còn nhét vào trong tập tài liệu của con thì con sẽ sơ ý đưa tập tài liệu cho bố, làm con bại lộ như vậy sao?”

Hoắc Tùy Thành không lên tiếng, trầm mặc nhìn cô.

Ánh mắt kia giống như đang trả lời Hoắc Tiểu Tiểu.

Phải, con chính là sơ ý như thế.

Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt, nhìn qua hai tờ giấy kiểm điểm khác: “Hoắc Tiểu Tiểu, hôm qua con trốn học đi quán bar, hôm nay lại bởi vì đám nhóc kéo nhau đánh lộn làm liên lụy mà bị vào cục cảnh sát, bây giờ lại lấy ra ba tờ kiểm điểm từ trong cặp sách của con, trong khoảng thời gian này con rất bận rộn, con nói xem bố có nên tin tưởng con hay không?”

“Bố ơi, con là con gái của bố, bố nhìn con lớn lên, con là loại người gì chẳng lẽ bố còn không rõ ràng sao? Bố ơi, sao bố có thể nghi ngờ con một cách tr@n trụi trắng trợn như thế, sẽ làm tổn hại đến tình cảm bố con của chúng ta.”

“Nói chuyện cẩn thận.”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt chân thành tha thiết mà nhìn bố mình, còn suýt chút nữa ch ảy nước mắt nước mũi chỉ lên trời thề: “Thật, tờ kiểm điểm này thật sự là do con biết từng chữ một sau khi thật lòng, thật ý tự kiểm điểm, sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, bố đừng thấy hai người Dịch Khiêm và Lục Tinh Tinh viết chữ đẹp, đều là chủ nghĩa hình thức, lừa gạt bố, nào có viết chân thành như con.”

“Quan hệ của con và bọn nó không tệ, giúp con viết kiểm điểm, còn cùng con đi vào cục cảnh sát.”

“Đương nhiên, từ nhà trẻ đã bắt đầu học cùng lớp, nhiều năm như vậy rồi, ở cùng với bọn họ còn nhiều hơn ở với bố, quan hệ có thể không tốt sao?”


Hoắc Tùy Thành cúi đầu tiếp tục nhìn giấy kiểm điểm của cô: “Nếu như con không yêu cầu thì bọn nó sẽ giúp con viết kiểm điểm sao?” Anh nhìn một nửa rồi lại tiếp tục ngẩng đầu lên: “Hoắc Tiểu Tiểu, không phải con yêu sớm chứ?”

“???” Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn bố mình.

“Bố cảnh cáo con, bây giờ con mới mười ba tuổi, không được yêu sớm nghe không, nếu để bố biết được con yêu sớm, bố đánh gãy chân con!”

Yêu sớm? Ai? Yêu sớm với ai?

Không phải bố cô cho rằng cô yêu sớm với Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bố cô: “Bố, con mắt nào của bố nhìn thấy con yêu sớm? Yêu sớm với ai? Dịch Khiêm sao? Hay là Lục Tinh Thần? Bố ơi, bố nói nghe có lý chút được không, tụi con chỉ là bạn bè mà thôi, làm sao đến chỗ bố lại biến thành yêu sớm rồi?”

Hoắc Tùy Thành không hề chớp mắt mà nhìn qua cô.

Hoắc Tiểu Tiểu đối với chuyện này nói năng vô cùng hùng hồn: “Thật sự không có, nếu như con yêu sớm thì bố cứ đánh gãy chân con.”

Có lẽ là Hoắc Tiểu Tiểu nói đến mức quá chân thực, khiến Hoắc Tùy Thành không bắt được chỗ sơ hở, anh cũng không dây dưa trong chuyện này nữa, chỉ nói: “Được, con nói đó.”

“Con nói!”

“Ngày mai là cuối tuần, ở nhà kiểm điểm cho tốt, không được ra ngoài, chuyện ở quán bar coi như bỏ qua, có ý kiến gì không?”

Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Một mặt, cô đã đồng ý với đám Dịch Khiêm, sẽ đi xem bọn họ thi đấu.

Một mặt khác, dáng vẻ của bố cô không giống như có thể thương lượng, nhiều lần khiêu khích ranh giới cuối cùng của bố cô, đối với sự bình thường về thể xác và tinh thần của cô thì không tốt.

Trong lòng cô có hai người giao chiến.

“Bố, ngày mai con có việc, có thể trì hoãn một ngày không? Con nguyện ý dùng thời gian hai ngày cuối tuần để đổi lấy ngày mai, được không?”

“Hoắc Tiểu Tiểu, con đã làm sai còn muốn cò kè mặc cả với bố?”

“Nhưng mà con đã đồng ý với Dịch Khiêm…”

“Cho dù ngày mai có chuyện to bằng trời thì con cũng ở nhà cho bố.”

“...” Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu đắn đo suy nghĩ thì vẫn cho rằng bây giờ không nên tùy tiện đổ thêm dầu vào lửa.

“Con biết rồi, ngày mai con sẽ ở nhà.”

Buổi tối, Hoắc Tiểu Tiểu nhắn tin vào trong nhóm chat sáu người bọn họ.

Hoắc Tiểu Tiểu: Anh em, ngày mai các anh thi đấu em không đi được, các anh cố lên! [Cố gắng.jpg]

Lục Tĩnh Nhất:?


Hướng Sâm:?

Tưởng Duyệt:?

Dịch Khiêm: Ừ, biết rồi, chuyện ngày hôm nay chú Hoắc không trách em chứ?

Lục Tĩnh Nhất: Xếp hàng đi người anh em, đừng phá hỏng đội hình.

Lục Tinh Thần: Có chuyện gì vậy? Vì sao không thể tới?

Hoắc Tiểu Tiểu thở dài: Bởi vì chuyện tối hôm qua trốn học đi quán bar, bố em bảo em ngày mai ở nhà đóng cửa tự kiểm điểm.

Lục Tĩnh Nhất: Thảm.

Hướng Sâm: Thảm.

Tưởng Duyệt: Thảm.

Dịch Khiêm: Vậy em ở nhà cố gắng nghỉ ngơi.

Lục Tinh Thần: Không sao, lần sau vẫn còn cơ hội.

Hoắc Tiểu Tiểu: Lục Tĩnh Nhất, nếu như anh còn có chút lương tâm thì cuối tuần mang cho em chút đồ ăn ngon, an ủi em đi.

Lục Tĩnh Nhất: Nhất định, cho dù em muốn ăn thịt Đường Tăng anh cũng sẽ bắt tới cho em!

Hoắc Tiểu Tiểu: Đừng có ăn nói lém lỉnh, đúng rồi, bên trong tập tài liệu của em có thêm hai tờ giấy kiểm điểm, các anh, ai nhét vào trong tập tài liệu của em?

Lục Tĩnh Nhất:?

Hướng Sâm:?

Tưởng Duyệt:?

Trong nhóm yên tĩnh một hồi.

Lục Tĩnh Nhất phân tích có lý có chứng: Năm phút rồi, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần cũng chưa xuất hiện, phá án rồi, chính là hai người họ.

Quả nhiên, Hoắc Tiểu Tiểu nhận được tin nhắn của Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần.

Dịch Khiêm: Em nhìn thấy rồi?

Hoắc Tiểu Tiểu vừa cắn răng vừa gõ chữ: Không chỉ có em nhìn thấy, bố em cũng nhìn thấy, em cảm ơn anh nha!

Lục Tinh Thần: Anh tùy tiện viết hai ngàn chứ, em cứ xem xem, tham khảo một chút.


Hoắc Tiểu Tiểu: Cảm ơn anh đã viết giấy kiểm điểm giúp em, lần sao làm phiền anh nói cho em biết một tiếng, tránh cho lại bị bố em nhìn thấy.

Trả lời tin nhắn xong, Hoắc Tiểu Tiểu ném điện thoại qua một bên, lười quan tâm tin nhắn không ngừng gửi tới trong điện thoại.

Có lòng tốt làm chuyện xấu, chính là nói hai người Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần.

Sáng cuối tuần, Hoắc Tiểu Tiểu sẽ ngủ nướng, tám giờ mới mơ màng mở mắt ra, tay tìm kiếm điện thoại ở dưới gối, mở ra nhìn thấy 99+ tin nhắn, không muốn mở ra chút nào, cô ném điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ngủ.

Bố cô gần như không có ngày nghỉ, cho dù là cuối tuần thì bây giờ có lẽ cũng không ở nhà.

Ông nội cũng mặc kệ cô, ông cụ đau lòng cho cháu gái mỗi ngày học đến hơn mười giờ tối, cuối tuần ngủ thêm một lát lại không phải là chuyện gì lớn.

Ngủ thêm một giấc đến chín giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng ngủ đủ rồi.

Hoắc Tiểu Tiểu vén chăn lên ngồi dậy, thay quần áo xong vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa đánh răng vừa tiện tay mở tin nhắn Wechat chưa xem, phần lớn là cuộc gọi và tin nhắn mà Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần gửi tới hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng có lẽ là đã đoán được có chuyện gì xảy ra nên ra sức xin lỗi.

Mấy tin nhắn mới nhất trong nhóm chat là ảnh chụp bọn họ đến sân bóng, năm phút trước.

Trong tấm hình, năm người đều đã thay quần áo xong, Lục Tĩnh Nhất ôm một quả bóng, mấy người xếp thành một hàng, không quá cao hứng mà chụp một tấm, xung quanh sân bóng mơ hồ có thể nhìn thấy có không ít người đứng.

Cuối cùng còn gửi tin nhắn: Đáng tiếc là không có em ~

Bàn tay đánh răng dừng lại, để miệng đầy bọt kem ghi âm trả lời: Đừng nhiều lời, cố gắng thi đấu, không thấy được hạng nhất thì đừng về gặp em.

Để điện thoại xuống, Hoắc Tiểu Tiểu chuyên tâm đánh răng, ánh mắt lại hung hăng liếc nhìn về phía màn hình điện thoại.

Không ai trả lời cô, đoán chừng bắt đầu thi đấu rồi.

Đây hình như là trận bóng đầu tiên của đám Dịch Khiêm.

Bàn tay đánh răng dừng lại, lần đầu tiên quan trọng như vậy, sao cô có thể không ở đó chứ?

Dù sao thì đoán chừng hôm nay bố cô không ở nhà, ra ngoài một hai tiếng bố cô cũng sẽ không biết.

Hoắc Tiểu Tiểu nổi lên tâm tư, nói làm là làm, súc miệng rửa mặt xong thì xuống lầu.

Trong phòng khách chỉ có Hoắc lão tiên sinh ở đó.

“Ông nội, chào buổi sáng.”

“Không còn sáng nữa, con xem mặt trời bên ngoài xem, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì ngồi bên cạnh ông, thân mật kéo tay ông: “Hôm nay là cuối tuần nha. Bố đâu ông?”

“Tìm bố có việc?” Hoắc Tùy Thành mặc trang phục thoải mái từ phòng tập thể thao dưới lầu đi lên.

“... Không có việc gì.” Hoắc Tiểu Tiểu cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Bố, sao hôm nay bố lại ở nhà?”

Hoắc Tùy Thành cầm ly nước uống một ngụm lớn, chỉ nhìn cô một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô, anh hỏi ngược lại: “Cuối tuần mà bố không thể ở nhà à.”

Hoắc lão tiên sinh trừng mắt nhìn Hoắc Tùy Thành: “Sáng sớm, có phải con kiếm chuyện không?”

Hoắc Tùy Thành không nói thêm nữa, chỉ nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái: “Ở nhà làm việc, có việc gì thì đến thư phòng tìm bố.”


“...”

Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng nhìn bóng lưng bố cô đi lên lầu.

Cố ý! Tuyệt đối là cố ý!

Nhiều hôm cuối tuần trước kia cũng không thấy bố có ngày nào ở nhà làm việc, vừa cấm cửa cô liền ở nhà làm việc, không phải cố ý thì là gì?

Cô biết ngay, bố cô hoàn toàn không tín nhiệm cô!

Hoắc lão tiên sinh vỗ vỗ lưng mu bàn tay cô: “Sao vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu mất hết cả hứng mà lắc đầu: “Không có việc gì đâu ông nội.”

“Không sao, nói ông nội nghe một chút, có việc gì ông nội giúp con.”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, thân thể ông nội không tốt, cô đánh cược bố cô không nói cho ông nội biết chuyện cô trốn học đi quán bar.

“Hôm qua con làm sai, bố bảo con hai ngày này ở nhà đóng cửa tự kiểm điểm, con biết sai rồi, còn viết kiểm điểm hai ngàn chữ nữa…”

“Sau đó thì sao?”

“Hôm nay con có chút việc muốn đi ra ngoài một chuyến, nhưng mà bố không cho.”

Hoắc lão tiên sinh cười: “Còn tưởng là chuyện gì chứ, chỉ như vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu dùng ánh mắt cầu xin nhìn ông: “Ông nội có thể nói với bố giúp con không? Con thật sự biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa.”

“Nói giúp cái gì, có gì mà nói, con cứ nghênh ngang ra ngoài, có chuyện gì ông nội chịu trách nhiệm cho con!”

Trong lúc nhất thời Hoắc Tiểu Tiểu không nghĩ tới ông nội lại nói dứt khoát như vậy, cô không khỏi mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ông nội, thật sao?”

“Ông nội còn có thể gạt con sao, đi đi, bố con làm việc thì ít nhất một tiếng sẽ không ra khỏi phòng, nếu như không muốn để bố con biết con từng đi ra ngoài thì về trước mười hai giờ là được, ông nội đánh yểm trợ cho con.”

Hoắc Tiểu Tiểu sinh ôm chặt ông cụ: “Cảm ơn ông nội! Ông nội ông thật là tốt!”

Hoắc lão tiên sinh nhìn trên lầu: “Nói nhỏ một chút!”

“Được! Con nói nhỏ, vậy con… đi trước?”

“Đi nhanh!”

Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ ra mặt mà thay giày rồi ra ngoài, trước khi đi cô nhìn lên lầu, cửa sổ sát đất ở thư phòng không hề có động tĩnh gì.

Trên đời chỉ có ông nội tốt!

Cô chạy chậm ra vườn hoa, vô cùng kích động.

Ở cổng có một chiếc xe thể thao màu đen sáng bóng đậu lại, có người mở cửa xe nhanh chân đi vào trong, Hoắc Tiểu Tiểu trực tiếp đụng vào anh ta.

“Ô, cục cưng, lén lút đi đâu đây? Anh đưa em đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn động tĩnh ở thư phòng trên lầu: “Suỵt! Anh Tiểu Vũ, anh nó nhỏ một chút!”

“Thế nào?” Tiểu Vũ nhìn về phía trên lầu, một tay ôm cô, thấp giọng cười cười: “To gan đó, vụng trộm chạy ra ngoài chơi? Không sợ bố em đánh mông em?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.