Dạy Bảo Đại Tiểu Thư

Chương 31



Hàn Tâm Kỳ ra khỏi nhà từ sớm, cô ghé cửa hàng hoa mua hai bó diên vĩ rồi tự lái xe đến nghĩa trang thành phố. Diên vĩ là loài hoa mẹ cô thích nhất, cũng là loài hoa duy nhất mà Hàn Tâm Kỳ yêu thích. Diên vĩ màu xanh dương, loài hoa tượng trưng cho lòng chung thủy và niềm hy vọng.

Từ ngày mẹ mất Hàn Tâm Kỳ không còn mua hay ngắm hoa diên vĩ nữa vì nó sẽ làm cô nhớ tới mẹ. Nhưng từ lúc ba cũng rời bỏ cô đi đến nơi có mẹ, Hàn Tâm Kỳ mới bắt đầu mua hoa diên vĩ trở lại, mỗi lần đến viếng cô đều đem theo hai bó diên vĩ xanh dương cho cả ba và mẹ, cô biết ba cô sẽ thích diên vĩ vì ba yêu tất cả những gì mẹ liên quan đến mẹ cô.

Hôm nay là sinh nhật Hàn Tâm Kỳ, sinh nhật lần thứ 26, những năm qua đều là như vậy, cứ đến ngày này Hàn Tâm Kỳ lại đến thăm mộ ba mẹ, tâm sự với ba mẹ từ sáng đến tối.

"Ba, mẹ! Con gái hôm nay lại đến thăm ba mẹ" Hàn Tâm Kỳ ngồi trước mộ ba mẹ, lấy đồ ăn và rượu bày ra rồi rót cho ba mẹ.

"Con gái lại lớn thêm một tuổi nữa, thời gian xa ba mẹ lại dài hơn một chút, ba mẹ ở đó có khỏe không?"

"Đây là Tâm Tâm, con bé rất ngoan ngoãn, từ lúc hiểu chuyện chưa bao giờ than khóc đòi mẹ hay làm gì khiến con buồn, con bé đáng thương lắm phải không?" Lấy ra tấm ảnh Tâm Tâm để trước mộ, Hàn Tâm Kỳ như đang hàn huyên cùng ba mẹ.

"Ba mẹ đi bỏ lại một mình con và Tâm Tâm... Những năm qua con mệt mỏi lắm ba mẹ có biết không?" Hàn Tâm Kỳ nhớ tới quãng thời gian cô thay mẹ nuôi lớn Tâm Tâm, cô đơn, buồn tẻ, luôn chịu đựng một mình không biết san sẻ cùng ai. Những ngày tháng không niềm vui, chỉ lặp đi lặp lại cuộc sống máy móc nhàm chán, cô sống với một mục đích duy nhất là vì Tâm Tâm.

Hàn Tâm Kỳ tới tựa vào mộ mẹ bắt đầu khóc.

"Ba và mẹ ai cũng lừa con, ba mẹ nói muốn nhìn con trưởng thành rồi già đi mà, sao lại bỏ con đi chứ!" Hàn Tâm Kỳ đau khổ, cô rất nhớ ba mẹ, những năm qua luôn cố gắng không khóc, luôn mạnh mẽ, luôn dùng sự lạnh lùng để ngụy trang. Nhưng mà trước mặt ba mẹ cô vẫn là đứa con gái yếu đuối cần được yêu thương.

"Ba, mẹ! Con mệt lắm!" Hàn Tâm Kỳ tựa đầu vào mộ lẩm bẩm, chỉ có ở đây cô mới dám khóc, dám bộc lộ sự yếu đuối của bản thân.

*****

Gió tháng mười hai lạnh lẽo từng cơn thổi qua làm Hàn Tâm Kỳ cảm thấy cả người tê cứng. Cũng trễ rồi Hàn Tâm Kỳ đứng dậy chuẩn bị đi về.

Men theo những bậc thềm Hàn Tâm Kỳ ra tới bãi đỗ xe, nhìn đồng hồ cũng gần 8h tối, vậy là sắp hết một ngày, sinh nhật cô vẫn như mọi năm, cô đơn lạnh lẽo như cái không khí nơi này vậy. Tra chìa khóa vào xe Hàn Tâm Kỳ chậm rãi lái xe về nhà.

Từ xa Hàn Tâm Kỳ thấy đèn nhà mình đã tắt, Hàn Tâm Kỳ nghĩ rằng Tâm Tâm đã ngủ, lái xe vào ga ra cất xong Hàn Tâm Kỳ mở cửa vào nhà. Vừa mở cửa ra thì...

"Bốp!" Tiếng pháo giấy nổ làm Hàn Tâm Kỳ giật mình.

"Hạp pì bơ đề tú du! Hạp pì bơ đề tú du! Hạp bì bớt đê hap pí bơ đề! Háp bí bơ đề tú du!" (Phiên âm by Bluee =)))

Trong bóng tối Hạ Minh Lam và Hàn Tâm Tâm đầu đội nón giấy lấp lánh hát chúc mừng sinh nhật Hàn Tâm Kỳ, tay Hạ Minh Lam bưng chiếc bánh chocolate có chữ "Chúc mừng sinh nhật Tâm Kỳ", bên trên là những cây nến lung linh lấp lánh, Hàn Tâm Tâm thì cầm những cây pháo đốt nhỏ vẫy vẫy, trong bóng tối ánh sáng từ nến và những cây pháo làm hiện lên khuôn mặt rạng rỡ của Minh Lam và Tâm Tâm. Hàn Tâm Kỳ rất vui và hạnh phúc, lần đầu tiên có người chờ đợi cô về nhà, cho cô bất ngờ vào ngày sinh nhật.

"Chị ơi mau ước đi nến sắp tắt rồi đó!" Hàn Tâm Tâm hối thúc chị nó.

Hàn Tâm Kỳ hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, mắt nhắm lại ước. Điều ước ngày sinh nhật, Hàn Tâm Kỳ bỏ quên nó từ lâu lắm rồi, cô không còn nhớ lần cuối cô ước là khi nào nữa. Ước xong Hàn Tâm Kỳ mở mắt, đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc.

"Thổi nến đi!" Hạ Minh Lam đưa chiếc bánh tới gần Hàn Tâm Kỳ, giọng nói vô cùng ôn nhu.

Hàn Tâm Kỳ mỉm cười thổi tắt những cây nến, cùng lúc đó thì đèn sáng. Là vú Ngô bật lên.

"Mau lên chị Tâm Kỳ, mau tới ăn sủi cảo Tâm Tâm với chị Minh Lam làm nè" Hàn Tâm Tâm nắm tay Hàn Tâm Kỳ đi vào bếp, ở đó sớm bày ra bốn tô sủi cảo nóng hổi.

Hàn Tâm Kỳ ngồi xuống, Hạ Minh Lam và Hàn Tâm Tâm phục vụ tận tình, Hàn Tâm Kỳ gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, vị sủi cảo có hơi ba chấm một chút, Hàn Tâm Kỳ vẫn vui vẻ nuốt xuống, còn khen "Ngon lắm!".

"Thật sao em cũng muốn thử" Hàn Tâm Tâm phấn khởi ăn một miếng, nó vừa nhai đã bắt đầu nhăn nhó, quay sang nhìn chị Minh Lam của nó cầu cứu.

"Chị Minh Lam ơi vị có hơi lạ!"

Hạ Minh Lam cũng nếm thử, trời ơi thật sự là thảm họa, mặn khủng khiếp luôn. Hạ Minh Lam còn không thể nuốt trôi nổi mà không hiểu tại sao Hàn Tâm Kỳ còn khen ngon được. Hơn nữa miếng sủi cảo còn rất xấu xí.

"Mặn lắm cô đừng ăn nữa!" Hạ Minh Lam đứng dậy định giành lấy tô sủi cảo không cho Hàn Tâm Kỳ tiếp tục ăn nữa nhưng mà Hàn Tâm Kỳ ngăn cản.

Hàn Tâm Kỳ đứng dậy vào bếp lấy phần sủi cảo vú Ngô làm trong tủ lạnh ra nấu, chẳng mấy chốc Hàn Tâm Kỳ bưng ra ba tô sủi cảo ngon lành đưa cho Tâm Tâm, Minh Lam và vú Ngô còn bản thân tiếp tục ăn món ăn thảm họa kia.

Hạ Minh Lam ăn thử sủi cảo Hàn Tâm Kỳ làm, thật sự rất ngon, khác xa món ăn cô làm.

"Nè cái đó dở lắm cô không cần phải ăn đâu!" Thấy Hàn Tâm Kỳ ăn sủi cảo mình làm Hạ Minh Lam có hơi xót.

"Không sao đâu dạo gần đây tôi có cảm giác mình hơi thiếu Iot" Hàn Tâm Kỳ trêu đùa Hạ Minh Lam.

Không khí lúc này vô cùng ấm cúng. Ăn xong thì mọi người cùng cắt bánh ga tô, ai cũng cười nói vui vẻ. Hàn Tâm Tâm đưa cho Hàn Tâm Kỳ một bức tranh tự tay con bé vẽ làm quà sinh nhật.

Hàn Tâm Kỳ nhận lấy, nhìn bức tranh cười cười.

"Sao lại có hai cô gái và một đứa trẻ a~"

"Chị nhìn nè, cô gái tóc đen là chị Tâm Kỳ, tóc nâu là chị Minh Lam, còn đứa trẻ là em nè, cả ba chúng ta cùng nắm tay nhau, là một gia đình hạnh phúc", Tâm Tâm ngây thơ nói, nó xem Hạ Minh Lam như người thân trong gia đình.

Hàn Tâm Kỳ hơi nhíu mày, Hạ Minh Lam thì làm sao có thể là gia đình với chúng ta....

Thấy Hàn Tâm Kỳ khó xử Hạ Minh Lam lên tiếng.

"Phải rồi chị cũng là chị của Tâm Tâm nên chúng ta cùng là một gia đình mà" vừa nhìn Tâm Tâm Hạ Minh Lam vừa ngó sang Hàn Tâm Kỳ.

"Được rồi. Cũng khuya rồi Tâm Tâm theo vú ngô về phòng ngủ nha" Hàn Tâm Kỳ xoa đầu Tâm Tâm.

"Dạ!" Tâm Tâm ngoan ngoãn theo vú Ngô về phòng, lúc này chỉ còn mình Hàn Tâm Kỳ và Hạ Minh Lam.

Đột nhiên Hạ Minh Lam nắm lấy tay Hàn Tâm Kỳ.

"Tôi cũng có quà cho cô!"

Hàn Tâm Kỳ kinh ngạc bị Hạ Minh Lam kéo đi, Hạ Minh Lam kéo Hàn Tâm Kỳ đến một gian phòng đã lâu ngày không ai tới ở tầng 3, chân Hàn Tâm Kỳ thoáng khựng lại.

"Không sao đâu!" Hạ Minh Lam tay vẫn nắm chặt tay Hàn Tâm Kỳ, mở cửa gian phòng ấy.

Hạ Minh Lam bật công tắc, những đèn nhỏ li ti bỗng sáng lên, cả gian phòng lấp lánh lấp lánh bởi những dây đèn mini, giữa phòng là là một chiếc đàn Piano màu đen quen thuộc. Đó là cây đàn lúc còn sống mẹ Hàn Tâm Kỳ hay dùng.

Nắm tay dắt Hàn Tâm Kỳ ngồi lên ghế trước cây đàn rồi Hạ Minh Lam cũng ngồi xuống bên cạnh. Ngón tay đặt lên phím đàn, Hạ Minh Lam bắt đầu đàn.

Tiếng nhạc êm đềm vang lên, nhẹ nhàng êm ái rồi từ từ du dương lên cao, tiếng đàn từng đợt từng đợt như đi thẳng vào lòng Hàn Tâm Kỳ, chậm chậm rồi từ từ vút nhanh, Hạ Minh Lam đem tất cả tình cảm của mình hòa vào tiếng đàn, cô nhắm mắt cảm nhận âm thanh, bàn tay thanh thoát đặt trên từng phím đàn, âm thanh hoàn hảo không một sai sót.

Đó là bản "River Flows in you", bản nhạc Hàn Tâm Kỳ đã nghe từ bé, bản nhạc ru ngủ mà mẹ dành cho cô. Hình ảnh một người phụ nữ hiền lạnh nở nụ cười áp áp ngồi trên chiếc đàn piano màu đen cùng với một bé gái với mái tóc đen huyền hiện ra, trong khung cảnh đó đứa bé vô cùng hanh phúc, nụ cười trên môi cũng rất rực rỡ. Hà Tâm Kỳ nghe tiếng đàn của Hạ Minh Lam nhưng lại có cảm giác mẹ cô đang ở đây, tiếng đàn hệt như tiếng đàn năm đó. Nước mắt Hàn Tâm Kỳ lặng lẽ rơi, những giọt nước mắt hạnh phúc từ sâu trong lòng, đến nỗi Hàn Tâm Kỳ cũng không nhận ra sự hiện diện của nó.

Tiếng nhạc nhẹ dần rồi tắt hẳn. Hạ Minh Lam đã đàn xong nhìn sang Hàn Tâm Kỳ thì thấy Hàn Tâm Kỳ đang khóc, bỗng dưng có cảm giác đau lòng, Hạ Minh Lam vươn tay lau nước mắt trên mặt Hàn Tâm Kỳ.

"Đừng khóc! Sinh nhật vui vẻ!"

Chợt Hàn Tâm Kỳ vươn người tới đặt lên môi Hạ Minh Lam một nụ hôn, Hạ Minh Lam ngạc nhiên mở to mắt, Hàn Tâm Kỳ đưa tay giữ lấy đầu Hạ Minh Lam môi bắt đầu mân mê môi Hạ Minh Lam, đầu tiên chỉ là môi chạm môi sau đó Hàn Tâm Kỳ ra sức, từng đợt từng đợt gặm lấy cánh môi mỏng của Hạ Minh Lam. Hạ Minh Lam lúc này lí trí bay đi mất, chỉ cảm thấy môi Hàn Tâm Kỳ rất mềm, còn có hương vị rất ngọt, cô muốn nhiều hơn nữa. Hàn Tâm Kỳ được đáp lại thì bắt đầu cuồng nhiệt hôn sâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò môi Hạ Minh Lam sau đó tham lam tiến vào cùng lưỡi Hạ Minh Lam dây dưa, sự mềm mại và ôn nhu của Hàn Tâm Kỳ hoàn toàn làm mờ tâm trí Hạ Minh Lam, lúc này toàn thân Hạ Minh cảm thấy tê dại, cảm giác rất chân thật và mãnh liệt.

Hôn đến khi không còn khí lực Hàn Tâm Kỳ mới buông Hạ Minh Lam ra, mặt hai người lúc này là một tầng ửng đỏ, không khí có phần ngượng ngập.

"Đi ngủ thôi!" Hàn Tâm Kỳ bình thãn như chưa có chuyện gì xảy ra nói với Hạ Minh Lam.

"Khuya rồi...tôi.. tôi phải về nhà" nói rồi Hạ Minh Lam đứng dậy lao nhanh ra ngoài, Hạ Minh Lam thật sự bối rối, chuyện vừa phát sinh cô cần thời gian tiêu hóa, thế là Hạ Minh Lam ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà Hàn Tâm Kỳ.

Hàn Tâm Kỳ tuy vờ bình tĩnh nhưng bản thân cũng đầy rối loạn, thật sự không hiểu bản thân vì sao lại kích động hôn Hạ Minh Lam, lại còn cuồng nhiệt như vậy.

Hàn Tâm Kỳ là một đêm không ngủ, bên kia cũng có người hai mắt gấu trúc không tài nào chợp mắt được, đêm nay là một đêm khó quên của cả hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.