Phương Kỳ Nhiên bị điện thoại gọi dậy lúc còn chưa tỉnh hẳn, màn cửa bị nhóc lông vàng cậu nuôi kéo ra. Trong chốc lát, ánh mặt trời óng ánh chiếu rọi cả phòng, cậu nhóc lông vàng kia lại đến bên mép giường liếm mặt cậu.
“Được rồi. Bí Ngô đừng nghịch nữa.” Phương Kỳ Nhiên trở mình, trốn sang bên kia giường nhận điện thoại.
“Alo?”
Đầu bên kia là giọng nói khá lớn của một người, “Quào! Là Phương Kỳ Nhiên đúng không?”
“A…” Phương Kỳ Nhiên khó hiểu nhìn sang số điện thoại đang gọi đến, phát hiện ra rằng đây là số lạ, “Xin hỏi ngài là ai?”
“Tao là Bành Tráng nè, mày không nhận ra tao nữa à?”
Đầu Phương Kỳ Nhiên ong ong, cậu bị âm lượng của giọng nói kia làm choáng váng. Đến chừng mười giây sau mới phản ứng được Bành Tráng là ai.
Đó là lớp trưởng năm cấp ba của cậu.
“Đại Tráng ư, sao có thời gian rảnh để liên lạc với tao vậy?” Phương Kỳ Nhiên đã tỉnh hẳn ngồi dậy xếp bằng, nhóc Bí Ngô nhảy lên giường chiếm lấy vị trí trước ngực cậu.
Bành Tráng nghe được cái tên gọi quen thuộc kia thì cười ha ha hai tiếng, “Không phải tụi mình được nghỉ lễ Quốc khánh sao? Tao đang định hẹn cả lớp cùng tụ hội, cũng đã mấy năm không gặp rồi!”
Phương Kỳ Nhiên dừng động tác vuốt ve trên lưng Bí Ngô. Nhóc Bí Ngô kia thoải mái đến mức híp hai mắt lại thì bỗng nhiên sự âu yếm biến mất khiến nó khó hiểu, thế là nó quay đầu nhìn sang chủ nhân của mình.
“Bạn cùng lớp của tụi mình ư?”
“Đúng thế! Thật ra đã thảo luận trong nhóm hết rồi. Mọi người ai cũng đồng ý cả, tao thấy mày không lên tiếng, ra là không ở trong nhóm.”
Phương Kỳ Nhiên nở nụ cười, cậu xoa xoa đầu Bí Ngô, “Tài khoản kia lâu rồi tao không vào, hèn chi mày không tìm ra là đúng rồi.” Nói xong cậu dừng một lúc hỏi, “Khi nào thì gặp mặt vậy?”
“Tối mai đó. Ở quán ăn khuya sau trường học!”
“Được rồi, đến lúc đó tao sẽ gọi cho mày.” Phương Kỳ Nhiên đáp ứng một cách dứt khoát. Trước khi cúp máy còn chế nhạo Bành Tráng một câu, “Đại Tráng, mày đã giảm béo chưa đó?”
Giọng Bành Tráng cười mắng cậu bị tắt mất. Phương Kỳ Nhiên đặt di động xuống, cúi người ôm lấy Bí Ngô rồi vùi mặt mình vào bộ lông mềm mại của nó.
Nhà Phương Kỳ Nhiên trong một tiểu khu cũ. Cậu có thể nghe thấy tiếng radio bác gái lầu dưới mở, tiếng dắt cún đi dạo, tiếng chim hót trong lồng, mùi hương ngào ngạt từ tiệm ăn sáng dưới lầu tiến vào theo đường cửa sổ.
Bí Ngô ngoan ngoãn cho cậu ôm, nhóc quay đầu sang liếm lên mu bàn tay của Phương Kỳ Nhiên. Một lát sau, cậu khẽ cất tiếng:
“Bí Ngô, con nghĩ rằng cha cũ của con có đến không?”
“…”
“Con còn nhớ tên đó không hả? Cún ngốc?” Phương Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, đớp phải một mồm lông chó, cậu le lưỡi bước xuống giường, “Con nhớ thì cũng vô dụng thôi, ba không nhớ gì cả đâu.”
Bí Ngô thong thả nhấc hai chân trước lên ngước nhìn vị chủ nhân bị thiểu năng của mình bước ra khỏi cửa, nhóc không để ý đến sự biến hóa kỳ lạ đang diễn ra từ nãy đến giờ.