Lúc Cố Tranh trở lại liền cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, hắn nhìn lướt qua Tả Ngôn một cái, cái nhìn này của hắn khiến cái tay đặt trêи bàn của Mục Úy run lên.
Buổi đấu giá ở phía dưới vẫn đang tiếp tục, Mục Úy nhẹ giọng hỏi: “Tớ vừa nghe vị Hà tiên sinh này nói hai người ở chung ? Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, chuẩn bị xác định rồi hả ?”
Cố Tranh nghe xong nhìn thoáng qua Tả Ngôn, Tả Ngôn trả lại hắn một nụ cười thuần lương.
Hai người bọn họ đúng là đang dưới một mái nhà, không tính là sống chung à ?
Quan trọng là, liên quan đến chuyện tình cảm của mục tiêu đều phải bóp chết từ trong trứng nước, nếu hắn tương thân tương ái với tên trước mặt này, cậu lại muốn tiếp tục ở bên cạnh Cố Tranh vậy thì chưa kịp đến gần liền sẽ bị xử lí.
Mục Úy đợi một hồi vẫn chưa nghe được câu trả lời, ngẩng đầu lên lại thấy bộ dáng hai người nhìn nhau.
Hắn ta cũng không thể kìm lòng được nữa, tuỳ tiện tìm một cái lý do rồi vội vàng rời đi.
Cố Tranh chờ người đi xong mới nhìn Tả Ngôn, “Sau này đừng nên nói lung tung.”
Tả Ngôn thử thăm dò nói, “Vậy tôi đi giải thích với Mục tiên sinh ?”
Vừa nói xong liền muốn đuổi theo, đi ngang qua người Cố Tranh lại bị giữ chặt, cằm bị nắm giơ lên, Tả Ngôn cách mặt của đối phương chỉ có vài cen-ti-mét.
Từ góc đố đó nhìn Cố Tranh, liếc mắt một cái cũng thấy được đôi mắt sâu không lường được của hắn.
Nhớ lại lúc trong mộ huyệt, khi người này bóp chặt cổ của cậu, cũng mang ánh mắt này.
Tả Ngôn: Anh đừng có dùng loại ánh mắt xem không hiểu này nhìn tôi, nếu không tôi sẽ không lễ phép mà cứng một chút.
Hệ thống: “… Không nghĩ tới, ngươi là như vậy nha Tả Ngôn.”
Tả Ngôn tang thương nói: “Cuộc đời có biết bao đắng cay, phải biết tận hưởng thú vui trước mắt.”
Hệ thống: “…”
Hô hấp của đối phương phả vào mặt cậu của, lạnh lạnh, còn mang theo hương trái cây, ánh mắt của Cố Tranh thâm thêm một chút.
Cằm của Tả Ngôn tê rần, đây là muốn làm gì, tự nhiên lại nắm cằm người ta, khiến Tả Ngôn hận không thể bắt lấy vai của hắn, hét thẳng vào mặt hắn, anh mẹ nó mau nói chuyện đi !
Nhưng mà cậu không dám.
Cố Tranh chầm chậm quan sát cậu, thanh âm trầm thấp vang lên: “Sau này cách cậu ta xa một chút.”
Phản ứng đầu tiên của Tả Ngôn là, “Ai ?”
Cổ tay của Tả Ngôn bị mạnh mẽ bắt lấy, Tả Ngôn hít mạnh một hơi.
Đại ca, anh đừng ngược đãi cổ tay của tôi nữa được không ?
Nếu muốn thì chặt xuống làm chân gà cho anh luôn đi, dám không ?
Cố Tranh cảm giác lòng bàn tay hơi ẩm ướt, buông tay ra, ở chỗ vết dao có một vệt màu đỏ từ cổ tay trắng nõn chảy vào cổ tay áo, sau đó biến mất.
Cố Tranh vội vàng đứng lên, từ ngăn kéo phía sau lấy ra một hòm dụng cụ y tế.
Nước thuốc đổ lên miệng vết thương, cảm giác đau đớn truyền đến.
Tả Ngôn theo bản năng muốn rụt lại tay, lại bị Cố Tranh nắm được.
“Đừng động.”
“Đau…”
Cố Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, “Lúc cắt cổ tay sao lại không nghe cậu bảo đau.”
Tả Ngôn nghĩ thầm, còn không phải do anh muốn tôi cắt à !
Nhưng mà, ánh mắt Tả Ngôn nhìn về hướng bàn tay khác.
Cố Tranh buông tay, bình tĩnh xoa thuốc cho cậu, sau đó băng lên một tầng băng gạc.
“Đừng chạm nước.”
“Ừm.”
Tả Ngôn nhìn cổ tay bị băng kín, vô cùng đau lòng, “Hệ thống, ngươi mau nói ta nghe, có phải thân thể của ta có vấn đề hay không ?”
Năng lực tự lành vết thương của cơ thể cậu cực kì chậm, nhưng kỳ quái là không thể chết được.
Hôm qua lúc tắm rửa cậu và Cố Tranh đều không để ý miệng vết thương bị dính nước, buổi tối trước khi đi ngủ cậu cũng không băng bó, miệng vết thương có vẻ dữ tợn muốn chết không muốn sống này không hề được cậu để mắt đến.
Trừ lúc đau.
Hệ thống: “… Ách.”
Trong lòng Tả Ngôn có dự cảm xấu, “Ngươi nói đi, hiện tại chuyện kinh khủng gì ta cũng có thể tiếp thu được.
Không có việc gì, so với có đồng đội như lợn còn muốn chết người hơn.
Làm gì cũng không làm được, xem náo nhiệt cũng không đủ, chính là cái hệ thống này.
Hệ thống: “… Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ gì.”
Tả Ngôn: “Mau đến đây, cho ta một cái thống kɧօáϊ.”
Hệ thống: “Theo bước đầu giám định, thân thể của ngươi hẳn là rất khó chết đi, năng lực tự lành vết thương cũng khá chậm.”
Vừa nghe có vẻ là một chuyện tốt, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận mới hiểu được đây là một thủ đoạn mềm dẻo tra tấn người.
Không chết được là một chuyện, năng lực tự lành vết thương chậm không phải đại biểu cậu mọi lúc đều có thể chịu đau đớn à ?
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đến với món đấu giá cuối cùng !”
Người chủ trì dùng một câu kéo suy nghĩ của hai người trở về, trêи đài đang trưng bày món đấu giá cuối cùng.