Hoàng Nghiêu sau khi nghe được thanh âm thì vội đứng lên, nhìn Cố Tranh đang đi đến nói, “Chúng em đang nói chuyện phiếm, đúng không.”
Tả Ngôn trong lòng cười ha hả, nếu anh không dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ này nhìn tôi, tôi còn sẽ tin anh.
“Tôi kêu cậu đến làm gì ?”
Cố Tranh thản nhiên nói, bước lại, cũng nhìn thấy đoá hoa hồng trêи ngực Tả Ngôn.
Nhan sắc đỏ sậm như nhiễm máu.
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Hoàng Nghiêu lập tức nói, “Em nói muốn giúp cậu ta băng bó, nhưng cậu ta có vẻ không tin tưởng em, cho nên chúng em đang giới thiệu với nhau.”
Tả Ngôn nhìn hắn ta mặt không đỏ mà nói dối, đến đây, nói lại lần nữa, anh đến làm gì ?
Cố Tranh thật rõ ràng không tin tưởng lời hắn ta, quay đầu hỏi Tả Ngôn, “Cậu ta nói là thật ?”
Tả Ngôn nói, “Giả.”
Cố Tranh nói: “Hửm ? Cậu ta nói gì ?”
Tả Ngôn nhìn Hoàng Nghiêu đang ra sức nháy mắt với cậu, không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của hắn ta.
“Anh ta nói anh không ôn nhu, nên muốn tôi sau khi vết thương lành thì đi với anh ta, anh ta sẽ đối xử tốt với tôi, không để tôi bị thương, còn nói tôi giống mèo hoang, nhưng mà anh ta thích, bởi vì khi thuần phục…”
Cố Tranh nghe được hai chữ 'bị thương' thì đầu ngón tay giật một cái.
“Anh họ, anh đừng nghe cậu ta nói, em không hề nói như vậy !”
Hoàng Nghiêu không nghĩ cậu sẽ thật sự đem những lời lúc nãy nói ra, hắn ta sợ Cố Tranh tức giận.
Tả Ngôn không nghĩ đến tên này lại là em họ của Cố Tranh, nhìn qua chẳng giống chút nào.
Nhưng mà, những lời cậu vừa nói đều là nói thật.
Hiện tại có chút sốt ruột, cậu cũng không có chứng cớ rõ ràng.
Trong ánh mắt của Cố Tranh, Tả Ngôn run rẩy giơ tay lên, “Tôi không nói dối, anh ta còn đưa tôi…”
Nhìn thấy không, cáo trạng cũng phải có chứng cớ.
Mang theo hoa hồng đón ánh mắt trời, ở trêи cánh hoa vẫn còn vương vài giọt sương sớm.
Cố Tranh nhận lấy hoa hồng trong tay cậu, trầm giọng hỏi, “Cậu đồng ý với cậu ta ?”
Tả Ngôn lập tức chứng tỏ quyết tâm, “Không.”
Mau nhìn ánh mắt chân thành của tôi, bên trong đều là ảnh ngược của anh, lão đại, trước khi anh có suy nghĩ muốn vứt bỏ bản thân mình tôi nhất định sẽ không rời khỏi anh, anh yên tâm !
Cũng không biết Cố Tranh có hiểu ánh mắt của cậu hay không, nhưng hắn đối với câu trả lời này ngược lại rất vừa lòng.
Hoàng Nghiêu nhìn hai người một hỏi một đáp, dưới ánh mắt nguy hiểm của Cố Tranh, nuốt nước bọt, “Anh họ, em nói giỡn.”
Cố Tranh lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, “Lại băng bó !”
Hoàng Nghiêu mang theo tim, giúp Ngôn bôi thuốc, một bên cầm băng gạc, một bên nhìn đôi mắt trong suốt đầy vô tội của Tả Ngôn, mặt tối sầm.
Vì ý muốn trả thù nên động tác trong tay dùng lực một chút, Tả Ngôn đau đến hút khí, miệng vết thương được bôi thuốc lại có chút máu chảy ra.
Nhìn người bên cạnh trong mắt ánh lên tia vui sướиɠ khi người gặp hoạ, Tả Ngôn âm thầm cắn răng, tên nhóc, chờ đó cho ông.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn !
Giơ tay lên, che lại miệng vết thương không cho hắn ta băng bó.
“Cố Tranh…”
Cố Tranh ném hoa hồng vào thùng rác, chợt nghe thấy thanh âm suy yếu của cậu.
Cước bộ không tự giác có chút dồn dập, “Sao vậy ?”
Ngay lúc này liền nhìn thấy sắc mặt tráng bệch của thanh niên, Cố Tranh cảm thấy như khi cậu nhìn chính mình, sẽ biểu hiện ra vẻ ỷ lại cùng uỷ khuất,
Cố Tranh thả lỏng thâm âm hỏi, “Sao vậy ?”
Tả Ngôn dời đi bàn tay đang che ngực, “Đau…”
Cố Tranh vừa nhìn, chỉ thấy chỗ ngực của cậu, miệng vết thương bị đạn lưu lại đang chảy máu ra ngoài, chất lỏng sềnh sệch trêи làn da trắng nõn, cực kì chói mắt.
“Hoàng Nghiêu !”
Hoàng Nghiêu nghe được thâm âm này của anh hắn ta thì theo bản năng run một cái, quay đầu lại chỉ thấy Cố Tranh không vui nhìn hắn ta.
“Không biết băng bó thì đi ra ngoài !”
“Anh họ, em…”
“Đi ra ngoài !”
Trêи mặt Tả Ngôn là vẻ mặt như sắp chết, suy yếu chịu không được, trong lòng lại là, mười năm quá lâu, cậu không chờ được lâu như vậy, có cừu thì hiện tại báo đi.
Hoàng Nghiêu tức giận bỏ xuống băng gạc trong tay đi đến cửa, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Tả Ngôn với biểu tình vui sướиɠ khi người gặp hoạ.
Đợi đã, ánh mắt này của anh có ý gì !
Trong lòng Tả Ngôn đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.
Mà dự cảm này, rất nhanh liền linh nghiệm.
Hoàng Nghiêu vừa đi, trọng trách băng bó miệng vết thương được giao lại cho Cố Tranh.
Cổ tay của Cố Tranh thật xinh đẹp, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, phiếm móng khoẻ mạnh sạch bóng, khi hai tay này đặt trêи lồng ngực trắng nõn của Tả Ngôn, khi đầu ngón tay tiếp xúc với làn da, hai người đều không khỏi cảm giác có chút khác thường.
Cố Tranh cầm lấy băng gạc, nhẹ nhàng nâng lên thân thể cậu, Tả Ngôn liền tựa đầu lên bờ vai của hắn, chóp mũi đều là mùi hương cỏ cây trêи người hắn.
Băng gạc vòng quanh ngực của Tả Ngôn một vòng, sau đó… dùng sức một chút…
Tả Ngôn “Ngao” một tiếng, nước mắt triệt để tràn ra khỏi bờ mi, ngón tay gắt gao bắt lấy hai vai của hắn, đâu đến không thể nổi.
Cố Tranh nhíu mày, “Cậu làm sao vậy ?”
Tả Ngôn khó khăn nói: “Anh có thể…nhẹ một chút không ?”
Cố Tranh nhìn hắn, phun ra hai chữ, “Yếu ớt.”
Rốt cuộc là tôi yếu ớt hay anh khủng bố hả, tôi đây là muốn được băng bó miệng vết thương ! Chứ không phải muốn được đóng gói, thật đó, nhẹ xíu, xin anh !
Cố Tranh tuy nói như vậy, nhưng lực tay vẫn theo bản năng mà nhẹ nhàng một chút.
Vòng băng gạc thứ hai không tới đầu, Tả Ngôn cầm lại cánh tay của hắn, nhãn lệ uông uông nói: “Có bác sĩ không ?”
Tôi có thể đổi thành bác sĩ tới không, chút việc nhỏ này không muốn làm phiền ngài.
Cố Tranh không kiên nhẫn nói: “Muốn bác sĩ ?”
Tả Ngôn gật gật đầu như gà mổ thóc, muốn, muốn ngay bây giờ luôn ! Cậu sợ chỉ cần cậu chờ thêm một chút, sẽ sống không nổi nữa.
Cố Tranh nói, “Tên vừa đi là bác sĩ.”
Tả Ngôn tự hỏi trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: “Chúng ta tiếp tục.”