Cố Tranh cười như không cười nhìn cậu, “Không cần bác sĩ nữa ?”
Tả Ngôn nói, “Không cần.”
Cố Tranh nói: “Tôi rất mạnh tay ?”
Tả Ngôn lắc đầu, “Không mạnh tay.”
Tôi muốn nói tuyệt không mạnh tay, anh tin không ?
Dù sao tôi cũng không tin.
Cố Tranh thấy cậu nghĩ một đằng nói một nẻo liền hỏi: “Vậy sao cậu khóc ?”
Tả Ngôn hốc mắt ướt át, “Tôi đang cảm động.”
Đi, tổ tông, đừng nói nữa, cho tôi thống kɧօáϊ đi.
Tả Ngôn tựa trán lên vai của hắn, một tay nắm chặt tóc của mình, một tay khác đặt trêи cánh tay của Cố Tranh.
Đợi đến sau khi băng gạc được buộc lại, Tả Ngôn cả người vô lực ngã xuống giường.
Do đau đớn, nên làn da có chút ướt át, mồ hôi trêи mặt khiến tóc ướt ép lại bên mặt.
Tóc dài đen tuyền trải trêи giường, sắc mặt trắng bệch, tạo cảm giác thật mạnh, cả người vô lực lại bị đổ mồ hôi, Tả Ngôn lúc này, không thể không nói mang lại cảm giác hoạt sắc sinh hương.
Mâu sắc của Cố Tranh như dày thêm, con ngươi đen hơn trước một chút.
Chỉ vài động tác, đã ép hết sức lực của Tả Ngôn, cũng khiến hơi nước trong thân thể cậu bức ra ngoài.
Một chút nước vừa uống kia đã sớm từ lỗ chân lông toát ra ngoài.
“Tôi muốn uống nước.”
Cố Tranh thuận tay đưa ly nước đến bên môi cậu, lại đột nhiên dừng lại.
Tả Ngôn mở mắt trừng trừng nhìn ly nước đưa đến trước mặt rồi lại bị lấy đi.
Ý gì đây ? Rốt cuộc có muốn cho uống hay không !
“Uống chậm chút.”
Tả Ngôn nghe Cố Tranh nói, dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Được.”
Cố Tranh lần nữa đem ly nước đưa đến bên môi cậu, miệng Tả Ngôn khô khốc, nhưng vẫn kiềm chế bản thân muốn uống một ngụm lớn, mà uống chầm chậm từng chút từng chút nuốt xuống.
“Anh họ !”
“Phụt ! … Khụ khụ.”
Tôi có cừu oán gì với anh hả !
Hoàng Nghiêu vừa đẩy cửa ra liền nhận được một ánh mắt lãnh lệ của anh họ, đại bóng ma từ nhỏ đã bị ăn hϊế͙p͙ khiến ngón tay hắn ta run lên.
“Có chuyện gì ?”
Hoàng Nghiêu lập tức nghe hiểu ý tứ của hắn, “Không có gì !”
Sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, đóng lại cửa, ngăn cách tiếng ho khan suy yếu của Tả Ngôn, nhớ lại tư thế ôm nhau của hai người lúc nãy, còn có ánh mắt đó của anh họ, Hoàng Nghiêu vuốt cằm, không lẽ, anh họ thật sự thích tên tóc dài này ?
Tả Ngôn lại bị sặc nước, nhưng lần này cậu không dám ho khan kịch liệt, mà dùng sức nghẹn lại, lấy tay che miệng, muốn áp chế sự khổ sở này.
Nước mắt tích lại trêи khoé mắt cậu, bàn tay nhu nhược nắm chặt drap giường.
Cố Tranh híp mắt, đột nhiên đẩy tay cậu ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Tả Ngôn, khoảng cách của hai người ngày càng gần.
Cho đến khi môi hắn đặt trêи môi cậu.
Cách môi bị tách ra, trong khoang miệng truyền đến hơi thở xa lạ.
.
HLTT: Hình như là first kiss~ Cố lão đại chủ động ghê gớm luôn╰('︶')╯♡