Lúc đi có bảy người sống, lúc về chỉ còn sáu người.
Một kết cục hoàn toàn tương phản với năm đó, nguyền rủa bởi vì quốc sư chết mà dựng nên lại bởi vì Hà Chi Dứu chết mà chấm dứt.
Hoặc là, vẫn chưa chấm dứt.
Ngày đó, bọn họ ai cũng không thể quên, khi bọn họ bước lên đài cao.
Nắp quan tài được mở ra, máu đỏ đặc sệt nhiễm lên quan tài màu đen, trong quan tài của chỉ còn lại mấy miếng xương cốt.
Bên ngoài, thi thể của cốt trùng rải rác trêи đất, chỉ duy độc né tránh người đang nằm trêи đất.
Như nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, đối phương cũng là ở cùng một vị trí, hung hăng hạ xuống một dao, sau đó lại vẫn vui vẻ như trước.
Nhưng hiện tại, trêи cổ tay kia, huyết nhục mơ hồ, vết dao không chỉ có một vết.
Khiến người trầm mặc, còn có một cái bát ngọc đặt bên cạnh cầu, chất lỏng màu đỏ đổ đầy nửa bát, mùi máu tươi kϊƈɦ thích thần kinh của con người.
————
Trong phòng khách, vài người đang ngồi hoặc đang đứng.
“… Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi.”
Dương Tử đối mặt với câu hỏi của vài người, trầm trọng nói.
Trước khi xuất phát, Hà Chi Dứu đột nhiên tìm đến hắn ta, bảo hắn ta phải đáp ứng cậu hai chuyện, một là khi đứng trêи đài cao, lúc mang người đi xuống dò xét thì không cần quay lại.
Hai là nói cho hắn ta biết tác dụng của bát máu kia.
Hoàng Nghiêu trầm mặc một lát, hỏi: “Anh họ không chịu uống à ?”
Giờ phút này trêи bàn trà trước mặt bọn họ là cái bát máu kia, chất lỏng màu đỏ bên trong vẫn tiên diễm như trước.
Dương Tử gãi đầu một cái, “Lão đại ngay cả liếc mắt cũng không liếc một cái.”
Từ hai ngày trước sau khi trở về, trạng huống của Cố Tranh vẫn luôn khiến bọn họ lo lắng.
Ở mặt ngoài, Cố Tranh như vấn đề gì cũng không có, chỉ trừ bỏ càng ngày càng toát ra vẻ lạnh lùng, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Nhưng chỉ có vài người bọn họ biết, trong phòng của hắn vẫn luôn đặt một khối thi thể.
Bên trong gian phòng hắc ám, dương quang gạt ra một khe hở chui vào.
Bên cạnh chiếc quan tài đen nhánh, đứng một người nam nhân, hắn vẫn luôn không nhúc nhích, tựa như một bức điêu khắc.
Cố Tranh cúi đầu nhìn người đang nằm ở bên trong, ánh mắt tối đen.
Vươn một bàn tay ra vuốt ve mái tóc dài của người trong quan tài, “Em đây là đang muốn tôi phải lựa chọn ư ?”
Nhưng mà, không có ai trả lời hắn.
Thanh niên sắc mặt trắng bệch lần này sẽ không bao giờ có thể mở mắt ra được nữa.
Qua một tuần, Hoàng Nghiêu cũng chưa hề đặt chân vào phòng của Cố Tranh dù chỉ một lần, không biết cỗ thi thể bên trong kia có hư thối hay chưa.
Chỉ là có một lần hắn ta vô ý nhìn đến, quần áo của Hà Chi Dứu đặt trêи móc treo ở cửa phòng tắm.
Chất lỏng sền sệt trong chén ngọc cũng không hề đọng lại, thật giống như vẫn luôn đợi một người cầm nó lên uống một hơi cạn sạch.
Theo con đường đi đến buổi đấu giá lần trước, Cố Tranh đang lái xe đột nhiên lại dừng xe ở ven đường, quay kiếng xe xuống, thấy được một cửa hàng quần áo ngay đó.
Nửa ngày, hắn đẩy cửa xe ra, bước vào cửa hàng quần áo, trong chốc lát sau liền đi ra, trong tay cầm theo một cái túi to.
Nhìn báo văn trong tay, nhớ đến ánh mắt lưu luyến của cậu ngày đó, trong mắt Cố Tranh hiện lên một ý cười.
Rất nhanh, lại biến mất vô tung vô ảnh.
Ven đường, một nữ nhân dẫn một đứa trẻ đi ngang qua.
“Tiểu Bảo sau khi lớn lên muốn làm gì nè ?”
“Con muốn làm chồng của bạn Tiểu Nguyệt nhà bên cạnh.”
Thanh âm của nữ nhân mang theo ý cười, “Tại sao vậy ? Con không phải thích làm phi công nhất à ?”
Đứa trẻ lắc đầu, “Tiểu Nguyệt làm vợ của cậu, sau này cả đời vẫn có thể luôn ở bên con, phi công lại không thể.”
Nữ nhân vì đồng ngôn đồng ngữ của cậu bé mà cười, “Vậy Tiểu Nguyệt có đồng ý với con chưa ?”
“Con vẫn còn chưa hỏi mà, nhưng bạn ấy nhất định sẽ đồng ý…”
Cố Tranh châm một điếu thuốc, bật cửa kính trêи xe lên.
Sau khi về nhà, Hoàng Nghiêu đưa cho hắn một tập văn kiện.
Cố Tranh cởi áo khoác ném lên ghế sa lông, “Thứ này là gì ?”
Hoàng Nghiêu nói, “Đâu là bản ký lục lúc trước Hà Chi Dứu làm tâm lý trị liệu.”
Cố Tranh tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt sắc bén lên, “Ai cho phép các cậu cho em ấy làm khôi phục ký ức !”
Từ sau lần đầu tiên xuống mộ, Cố Tranh liền ngưng việc cho bác sĩ tâm lý lần thứ hai làm những trị liệu có liên quan đến khôi phục ký ức.
Mà ngày cuối cùng trêи văn kiện này lại dừng ở nửa tháng trước !
Trước lần cuối cùng xuất phát của bọn họ hai ngày !
Hoàng Nghiêu không dám nhìn thẳng vào mắt của anh họ hắn ta, “Là cậu ta nhất định đòi làm, không để em cho anh biết.”
Hiện tại xem ra, cậu đều đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, sau khi khôi phục ký ức liền biết mình sẽ phải chết, nhưng cậu vẫn đi.
Cố Tranh nắm chặt tập văn kiện trong tay càng ngày càng chặt, từ trêи cao nhìn xuống Hoàng Nghiêu.
“Ngày mai tôi sẽ an bài cho cậu về nước.”
Hoàng Nghiêu hung hăng cắn chặt răng, “Anh họ, đây là lựa chọn của cậu ấy…”
“Câm miệng !”
Cố Tranh lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, xoay người lên lầu.
Sau khi tắm xong, Cố Tranh cầm tập văn kiện, ngồi bên cạnh quan tài màu đen.
Lật xem nội dung ở bên trong.
Phần lớn là một ít ký ức hỗn độn của cậu, ở mặt sau lại viết vài cái nhật ký của bản thân.
“Thích ăn chân gà nhưng Cố Tranh không cho, vậy nên đến tối tôi liền ăn sạch món nấm mà anh ta thích.”
“Cố Tranh vừa mua một cái quan tài, tôi vẫn thích cái tôi ngủ lúc trước hơn.”
“Nhịp tim đập của Cố Tranh không giống với tôi, tôi từng tra qua, tốc độ nhịp tim đập của hắn nhanh hơn tôi gấp bốn, nhưng mà đôi khi tôi cảm thấy tim mình sẽ đập nhanh hơn anh ta một chút, chỉ là tôi thật không muốn thừa nhận điểm đó.”
“Thật sự có thiên lôi điện mẫu à, chuyện cầu mưa không phải để quốc sư đến làm ư ?”
“Cố Tranh sắp qua hai mươi chín tuổi rồi.”
“Tôi sắp rời đi rồi.”
“Quốc sư thật ra cũng biết sợ hãi thứ gì đó, chỉ là mọi người không ai biết.”
Lật xem đến tờ cuối cùng, tay của Cố Tranh dừng lại, nửa ngày, có chút run rẩy mà nắm chặt nắm tay.
“Cô đơn.” ( Ý là sợ cô đơn đó :((( )
————
Một tháng sau, Hoàng gia nhận được một phần di chúc.
Cố Tranh mất tích.
Cảnh sát đã tra qua những chỗ mà hắn có thể đến, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Trêи bàn trà trong nhà, thứ chất lỏng trong chén ngọc đã sạch sẽ.
Dương Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, ẩn ẩn biết Cố Tranh có thể đang ở đâu.
Võ Lăng Sơn, cửa mộ thất quen thuộc lại mở ra lần thứ hai.
Một người nam nhân trong ngực ôm một thanh niên một mình bước vào, nhìn từ đằng xa, chỉ có thể nhìn người trong ngực có một đầu tóc dài theo bước chân mà lay động.
Bước qua bức điêu khắc trêи đất, nam nhân bước đến trước ngọc quan (quan tài bằng ngọc).
Mở nắp quan tài ra, đặt người trong ngực vào.
Một tháng đi qua, thi thể của Hà Chi Dứu vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, mỗi ngày Cố Tranh tỉnh lại nhìn cậu, đều có một loại ảo giác ngay sau đó cậu có thể mở to mắt, cùng hắn nói một câu 'Buổi sáng tối lành'.
Nắp quan tài được đậy lại lần nữa, trong quan tài là một mảnh hắc ám.
Sau khi trầm mặc thật lâu, thanh âm của nam nhân vang lên bên trong.
“Em quên nói nhà của em không nằm được hai người.
Có để ý tôi đến chen chen chúc chúc hay không ?
Không nói lời nào vậy chính là đồng ý.
Ngủ ngon.”
.
Hoàn giấc mơ thứ nhất
.
HLTT: Chương này buồn quá :(( Vậy hết thế giới đầu rồi, tạm biệt anh Cố Tranh ;__;