Ngày hôm sau sau khi Tả Ngôn tỉnh lại, ánh mắt cậu dại ra.
Cậu là ai, cậu đang ở đâu, cậu đang bị gì vậy ?
Hệ thống: “Ngươi là Hứa Dương, ngươi đang nằm trêи giường của Tạ Hào, ngươi bị thượng.”
Tả Ngôn: Ta không cần ngươi thành thật như vậy, cám ơn.
Ngồi xếp bằng lại, gãi gãi đầu, cả người có chút trầm mặc.
Hệ thống có chút lo lắng.
Hệ thống: “Những bệnh nhân có chứng mê ngủ này giống mục tiêu, nhập mộng sư đều sẽ chọn biệp pháp tình cảm kϊƈɦ thích để làm nhiệm vụ, hiện tại mục tiêu cảm thấy hứng thú đối với ngươi, kết quả này còn tốt hơn nhiều so với kết quả ta muốn trước kia.”
Từ hai lần thân phận của mục tiêu liền có thể đoán được tâm tính của hắn.
Muốn cậu khiến người như vậy chọn việc tự sát là cực kỳ khó khăn.
Thật ra từ lúc đầu nó cũng không quá xem trọng Tả Ngôn, người này rất đơn thuần, rất đơn giản, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu nội tâm.
Nhưng một người như cậu lại có thể hoàn thành nhiệm vụ ở giấc mơ thứ nhất, muốn khiến cho một người từ lúc được sinh ra đã theo đuổi sự sống lựa chọn buông tha sinh mệnh của hắn, đó không hề là một chuyện đơn giản.
Tả Ngôn cúi đầu hỏi: “Ngươi muốn ta đi đến một bước đó à ?”
Hệ thống loạn chuyển đôi mắt vừa được đổi, ngược lại lại thực thành thật, “Từ cái ngày cùng mục tiêu gặp mặt.”
Tả Ngôn a một tiếng: “Trách không được ngươi vẫn làm việc lười biếng như vậy.”
Hệ thống: “… Ta luôn luôn cẩn thận.”
Mắt thấy tâm tình của cậu vẫn không tốt như trước, hệ thống lấy hết những từ ngữ mà nó có được, khen vài câu.
Mãi đến khi câu khen ngợi cuối cùng kết thúc, nó thật cẩn thận hỏi: “Sao ngươi không nói chuyện ?”
Tả Ngôn lúc này mới chậm rãi nói: “ʍôиɠ đau, không muốn nói chuyện. Nhưng mà, không ngờ trong lòng ngươi ta là hình tượng như vậy, về sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi vô dụng nữa.”
Hệ thống: Nó có thể thu lại mới câu khen ngợi vừa rồi không ?
Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, đến trước cửa phòng.
Tạ Hào nhẹ giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi ? Tôi có mua bữa sáng đây, chờ cậu rửa mặt xong, chúng ta cùng…”
Tả Ngôn dựa theo tính cách của Hứa Dương, trong khoảng thời gian này cúi đầu không nói một lời.
Thật ra cậu đã sớm ngửi được mùi đồ ăn, bụng cũng thật sự đói sắp chết/.
Nhưng, cả người cậu vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, muốn cầm chăn lên che lại, nhưng chăn trêи giường đều bị cậu nhàu dưới ʍôиɠ, xung quanh không còn thứ gì có thể che.
Hệ thống thấy cậu nhìn nhìn xung quanh một vòng, sau đó kéo cái gối đầu, che lại thân thể.
Trong mắt Tạ Hào hiện lên một tia mỉm cười, đến gần cậu, xin lỗi nói: “Tối hôm qua tôi uống rượu, thật xin lỗi cậu.”
Tả Ngôn vì bản thân mình mà bi ai, uống rượu là anh có thể chơi hít thở không thông play à ?
Đừng tưởng ông đây hôm qua không thấy được nụ cười đầy biến thái của anh !
Cậu bây giờ còn có cảm giác như đang ở trong nước thở không ra hơi.
Tạ Hào khom lưng xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào thân thể cậu, Tả Ngôn liền lùi ra sau né một chút.
Đụng đụng chạm chạm cái gì, ông đây có bóng ma với tay của anh rồi.
Tả Ngôn mắt thấy hắn đang vuốt ve đầu ngón tay, biểu tình trêи mặt có chút không đúng, vội vàng hỏi: “Quần áo của tôi đâu ?”
Ánh mắt Tạ Hào dạo quanh một vòng trêи người cậu, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đặt bên cạnh cậu.
“Tôi ở bên ngoài chờ cậu, đúng rồi, thuốc nè, cậu nhớ phải thoa đó, nếu cậu không tiện thoa vậy nói tôi, tôi có thể…”
“Tự tôi có thể làm !”
Tạ Hào nhìn bộ dạng sắc mặt phiếm hồng của cậu, không ép buộc nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”
Chờ người đi rồi, Tả Ngôn nhìn thoáng qua chai thuốc bên cạnh, ánh mắt do dự, cuối cùng cũng vẫn không động.
Hệ thống: “Bôi thuốc nhanh lắm.”
Tả Ngôn: “Để tiện cho lần sau à ?”
Hệ thống: … Nó thậm chí có chút không còn gì để nói.
Tả Ngôn thật sự không thể hạ thủ với chính mình, loại cảm giác này rất không được tự nhiên.
Cầm lấy quần áo bên cạnh, ở trêи vậy mà vẫn còn chưa gỡ mác.
Ở trong có bao lấy một cái qυầи ɭót, rõ ràng là lớn hơn một size. ( Ý ẻm chê lựa quần lớn hơn 1 size so với size thật :V)
Mặc quần áo xong, Tả Ngôn nhìn nhìn gương.
Đều là đồ mới, còn vừa lúc vừa người, nếu đây chỉ là trùng hợp cậu liền uống hết nước tắm tối qua !
Thừa dịp Tạ Hào còn đang cho rắn ăn, Tả Ngôn lén từ nhà hắn chạy ra ngoài.
Cậu vốn định về nhà, nhưng khi đi ngang qua siêu thị lại bị ông chủ trực tiếp lôi vào.
Bị mắng không ít còn bị trừ tiền lương một ngày.
Cả người Tả Ngôn đều tản ra cảm giác suy sút, khiến người đến tính tiền đều không thể tự giác mà nhìn cậu một cái.
Hứa Dương của trước kia vẫn luôn cúi đầu nên cả người mang vẻ có chút âm trầm, nhưng sau khi Tả Ngôn đến, cắt ngắn mái tóc có chút dài khiến cả người cậu suất khí không ít.
Lúc ít khách, Tô Tử đưa cho cậu một chai Nutri Express (*), “Dạo gần đây anh sao vậy ?”
Vừa bỏ bê công việc vừa đến trễ, cũng liên tục ba ngày rồi.
Tả Ngôn cũng không thể nói là mấy ngày gần đây cậu đang giao tiếp với tên bệnh tâm thần, chút đầu óc này không đủ dùng.
“Tối hôm qua tôi ra ngoài, có người đi đằng sau theo dõi tôi.”
Tô Tử kinh ngạc, “Anh không nhìn lầm chứ ?”
Hứa Dương tiền thì không có vậy theo dõi cậu có điểm gì tốt ?
Tả Ngôn lắc đầu, vặn nắp chai, nhìn chữ cám ơn đã uống ở trêи, “Không đâu, tôi còn thấy tên đó cầm dao theo.”
Tô Tử lo lắng nói: “Anh đi báo cảnh sát chưa ?”
“Vẫn chưa.”
Tô Tử trừng lớn mắt, “Đầu óc anh ngốc rớt rồi phải không, chuyện lớn như vậy mà sao anh lại không đi báo cảnh sát !”
“Báo cảnh sát gì vậy ?”
Tạ Hào đứng trước mặt hai người, ý cười trêи mặt mang theo vẻ quan tâm.
Tả Ngôn cảm thán, giải Oscar thiếu một chiếc cúp của anh.
Tô Tử nói: “Tạ tiên sinh, hôm nay anh tới sớm quá.”
“Là Hứa Dương đó, anh ấy nói tối hôm qua bị người xấu theo dõi, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu đi báo cảnh sát.”
Tạ Hào khẽ cau mày, “Hôm qua sao cậu lại không nói với tôi ?”
Tôi lúc ấy vẫn chưa thể xác nhận được có phải anh là người theo dõi tôi hay không, nói với anh, tôi ngại mình chết quá chậm à ?
Tô Tử phát hiện giữa hai người như có chuyện gì đang xảy ra, Tạ Hào thứ gì cũng không mua, sau đó rời đi.
Tô Tử không hiểu ra sao, quay đầu lại chỉ thấy cậu đang ngưỡng cổ uống nước, ở trêи cổ rõ ràng có một ấn ký.
“Trêи cổ anh, là bị ai cắn à ?”
“Khụ khụ…”
Tả Ngôn theo bản năng che lại cổ, cô bé à cô có thể hàm súc chút không ?
Hệ thống: “Tối hôm qua có người dùng răng giúp ngươi gãi ngứa à ?”
Tả Ngôn: …
Hệ thống: “Đủ hàm súc chưa ?”
Tô Tử thấy phản ứng này của cậu liền trực tiếp xác nhận, chưa đợi cô kịp hỏi gì, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn cầm một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau cằm cho Hứa Dương, còn lau luôn vệt nước đang chảy xuống cái cổ trắng ngần.
“Sao lại không biết cẩn thận chút nào hết.”
Tạ Hào cẩn thận giúp cậu lau đồ uống, ngay cả xương quai xanh cũng không bỏ qua.
Tả Ngôn muốn nói tự cậu làm được rồi, nhưng Tạ Hào lại nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, Tả Ngôn liền cương mặt không động.
“Tôi đã giúp cậu xin nghỉ rồi, lúc sáng cậu đi gấp quá, ngay cả thuốc cũng không bôi, quá không để ý thân thể của mình rồi.”
Tả Ngôn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, người anh em sao cái gì anh cũng nói ra vậy, bên cạnh vẫn còn có người mà !
Tô Tử cảm thấy cô hình như vừa nghe được một chuyện không tưởng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Dương đang nghiêng đầu mà Tạ Hào thì đang cúi đầu nhìn vào mắt của cậu.
Loại này, thật là ánh mắt khiến người không còn biện pháp nào.
Sau đó, nam nhân cười ôn nhu liền lôi Hứa Dương không được tự nhiên đi.
Trước khi còn chào hỏi cô một cái, Tô Tử xoa xoa hai mắt, cảm thấy mình như đã bị đả kϊƈɦ một vạn lần.
.
(*) Nutri Express / Wahaha Nutri Express: Là một loại nước bổ sung dinh dưỡng của bên Trung.
.
HLTT: Giải thích một chút, lúc bé Tả hỏi hệ thống “Ngươi muốn ta đi đến một bước đó à ?”, bước đó mà bé Tả nói chính là lăn giường với anh Tạ, hệ thống trả lời là “Từ cái ngày cùng mục tiêu gặp mặt.”, ý của hệ thống là nó biết anh Tạ có ý đồ với bé Tả từ lần đầu gặp mặt và nó muốn hai người lăn giường với nhau. Còn lý do thì cũng có đoạn giải thích ngay đoạn đó luôn.