Chiếc đèn lồng đỏ thắm được treo lên phía trước, chùm tua tiên diễm nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung. Lúc chữ “hỉ” đỏ thẫm được dán lên cánh cửa, màu đỏ ở mặt trên có cảm giác như máu tươi, còn toả ra hơi ấm. Trong không khí tràn ngập tư vị vui mừng, chuẩn bị nghênh đón người mới, mà người cũ lại ở trong khu vườn đã vắng bóng sắc hoa, lẳng lặng nhìn những chiếc lá rụng nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt hồ, tuỳ ý bị làn nước đưa đi khắp ngõ ngách.
“Phu nhân, thật quá đáng mà, lão gia không báo cho người trước đã cưới ả kỹ nữ kia……”
“Đủ rồi, Thanh Y không phải vậy.” Vũ Lâm nhẹ giọng mắng Tiểu Điệp. Khí thế uy nghiêm của chủ nhân ép tới khiến nàng không dám hé miệng nữa.
“Tướng công cưới tiểu thiếp, vốn là việc thê tử ta phải làm, có lẽ tướng công sợ ta mệt nhọc.” Khoé môi Vũ Lâm khẽ cong lên rất nhỏ, nụ cười chua sót trên gương mặt tiều tuỵ. Hồng nhan tiều tuỵ, nhưng lại giống như đoá hải đường kia, không chịu nổi một đêm gió mưa tàn phá.
“Phu nhân.” Tiểu Điệp nhẹ giọng gọi.
“Không có việc gì, là đêm nay sao?”
“Vâng. Lão gia muốn lấy lễ tiết chính thức cưới ả tiện…Thanh Y vào cửa.” Tiểu Điệp cúi đầu nói.
“Lui xuống đi.” Vũ Lâm phất tay, ý bảo Tiểu Điệp đi xuống. Thấy nét không cam lòng khó che dấu nổi trên khuôn mặt trẻ tuổi của nàng, Vũ Lâm cười khổ.
Ai cũng đều tranh đấu cho bản thân phân lợi ích kia, có ai nghĩ tới nàng đâu? Vũ Lâm nhìn chiếc lá rụng dần dần chìm xuống làn nước, liền giống như vận mệnh của mình, không nắm chắc được. Còn ai tới đây nói với mình những lời ấy, dịu dàng ủ ấm bàn tay lạnh như băng của mình?
“Đêm lạnh như nước, đừng quên mặc thêm xiêm y!” Còn có thể có người như vậy sao, cúi đầu thổi hơi ấm.
Vũ Lâm cúi đầu nhìn bàn tay mình, các đốt ngón tay tinh tế rõ ràng, những ngón tay thon dài, còn nhuốm sắc hoa mùa hạ chưa phai tàn. Một đôi tay xinh đẹp như vậy, ai sẽ tới nắm lấy cả đời này?
Đêm, cảm giác lạnh như băng đã thấm nhập tận xương, khiến người ta run lên. Cắn răng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia, Vũ Lâm phát hiện lòng bàn tay mình thế nhưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đứng trước cửa sổ, xuyên thấu qua khung cửa trạm trổ vân hoa, tiếng nhạc mừng nơi tiền đường loáng thoáng vọng lại nơi này, ánh đèn đuốc đằng kia như thể những ngọn lửa thiêu đốt không ngừng. Tiếng cười chúc mừng, tiếng người náo nhiệt.
Căn phòng tối đen phía sau, không một ngọn nến, tựa một cái miệng lớn vô cùng muốn cắn nuốt lấy nàng.
Một đêm, Vũ Lâm cứ như vậy nhìn căn phòng kia, bóng dáng thẳng tắp không di động dù nửa phần.
“Thanh Y.” Vũ Lâm nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên này dưới đáy lòng, cảm giác nói không nên lời hết lần này tới lần khác trộn lẫn. Lồng ngực đau đớn như bị thiêu đốt, một cỗ vị tanh ngọt dâng lên, hé miệng phun ra một búng máu tươi, hắt lên nền đất, sắc đỏ tựa như chiếc đèn lồng treo cao cao kia.
***
Đèn đuốc đã cháy hết, ánh nắng nhợt nhạt hơi chiếu sáng trước mặt, thế giới lại vẫn hai màu đen trắng. Chữ “hỉ” tối qua dưới ánh dương thoạt nhìn cơ hồ hắc ám.
“Đại phu, tỷ tỷ làm sao vậy?” Bên tai truyền đến một thanh âm trôi nổi, trong trẻo tươi đẹp lại không chút trọng lượng.
“Không sao cả, phu nhân là quá mệt nhọc thôi, nghỉ ngơi xong sẽ ổn.” Đại phu nhẹ giọng nói.
“Vậy đa tạ đại phu.”
Lúc hai mắt hoàn toàn mở ra, xuyên qua rèm trướng có thể trông thấy bóng dáng thanh sắc kia đang cúi người. Mái tóc dài nhẹ nhàng trượt xuống, chiếc trâm trân châu cài trên đó loé lên quang mang dịu dàng không chói mắt.
“Thanh Y!” Vũ Lâm mở miệng muốn gọi tên nàng, lại phát hiện cổ họng khô khốc chỉ đủ để phát ra một tiếng.
“Tỷ tỷ!” Thanh Y vừa nghe thấy liền xoay người ngồi bên giường, đỡ nàng dậy, bàn tay vén mái tóc hỗn độn của nàng, thân thiết nhìn.
“Ta……hận……ngươi!” Một chiếc trâm trân châu đâm vào tay Thanh Y, đầu bén nhọn phá vỡ da thịt trắng nõn, đâm sâu vào huyết nhục, máu tươi chảy ra, uốn lượn như một con rắn màu đỏ. Vũ Lâm vốn bệnh không nhẹ, nhưng dĩ nhiên lại trong khoảnh khắc cướp được cây trâm trên đầu Thanh Y, dùng hết sức bình sinh đâm vào huyết nhục người kia, nỗi hận đã nhấn chìm nàng.
“Vũ Lâm, tỷ mệt mỏi rồi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn. Ngủ đi!” Thanh Y như thể không trông thấy vết thương đang chảy máu trên tay mình, dùng bàn tay lành lặn còn lại vuốt ve đôi mi đang nhíu lại của Vũ Lâm, dịu dàng trấn an.
Dưới thanh âm của nàng, Vũ Lâm vốn thở dốc không thôi dần bình ổn hô hấp, đôi mày giãn ra, như thể lần đầu tiên khi hai người gặp gỡ, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay kia vẫn còn chảy máu, từng giọt cực đại như những hạt trân châu rơi xuống, đỏ tươi như thể vốn đã có sẵn ở nơi này.
“Nhị phu nhân, tay người?” Đại phu chần chừ nói.
“Không sao cả, băng bó một chút là được.” Thanh Y ôn nhu cười, dung nhan tuyệt mỹ khiến người ta nhìn mà say mê.
“Vậy……”
“Phiền đại phu.” Thanh Y đứng dậy, hơi kéo chăn, bao lấy đôi tay Vũ Lâm. “Nàng sợ lạnh.” Thanh Y nhẹ nhàng nói.
Đại phu đi phía trước, bỏ lại một tiếng thở dài khó có thể nghe thấy.