Thanh âm dịu nhẹ mang theo vài phần sốt ruột của nữ nhân vừa mới vang lên, Lệ Trọng Mưu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay mềm mại của cô đã đưa lại đây.
Những ngón tay trắng trẻo, trơn mịn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cánh tay của hắn. Mỗi một chỗ mà đầu ngón tay cô lướt qua là mỗi lúc trái tim của hắn lỡ nhịp. Lệ Trọng Mưu bỗng chốc toàn thân cứng đờ. Hắn quét mắt nhìn đến Ngô Đồng đang cẩn thận xem xét vết thương của mình.
Khuôn mặt thoáng chút tái nhợt, biểu tình nhìn qua…… giống như là đau lòng?
Cảm giác cổ quái khi nãy lại xuất hiện.
Khó chịu với cảm giác này Lệ Trọng Mưu khẽ nhíu mày, khéo léo tách cánh tay của cô ra.
Sau đó đi lướt qua Ngô Đồng, hạ tầm mắt nghiên cứu kỹ thủ phạm gây ra vụ hỏa hoạn kia, tựa hồ có chút không hờn giận, mi tâm nhíu lại, quay đầu: “Cái bếp gas này dùng được bao lâu rồi?”
*******************
Ngô Đồng thật sự chán ghét ngữ khí xem thường đó của hắn, thanh âm vang lên trong không trung mang theo ý tứ bài trừ: “….. 6 năm”. Đồng dạng tức giận.
Không muốn lại tiếp tục tốn nhiều nước bọt cùng hắn, Ngô Đồng quay lại nhìn hai đứa nhỏ từ nãy đến giờ vẫn khiếp sợ đứng ở trong góc:” Vì sao nghịch lửa?”
Hai đứa bé tựa hồ là bị ngữ khí tức giận của Ngô Đồng làm cho sợ hãi, thân thể rõ ràng hơi run lên. Sau đó hết đưa mắt nhìn cô rồi lại quay ra nhìn nhau.
Người nhìn ta, ta nhìn người.
Đồng dạng im lặng không nói lời nào.
Tình cảnh như vậy, Lê Trọng Mưu đột nhiên liên tưởng đến giữa trưa Đồng Đồng hỏi hắn một câu kia: “Con, là ba cùng mẹ……..nghịch lửa mà có?” Hừ,Lâm Kiến Nhạc,nhìn xem người đã làm được chuyện tốt gì! Cách đó không xa, Lâm Kiến Nhạc đang ngồi trong xe không biết vì sao đột nhiên hắt hơi một cái.
Lệ Trọng Mưu thong thả bình ổn cơn tức giận trong lòng. Hắn đi qua, tự nhiên theo thói quen, muốn an ủi người nào đó, trước tiên vỗ nhẹ bả vai. Thẳng đến khi cánh tay chạm đến bả vai mềm mại của nữ nhân, hắn liền cảm thấy hối hận.
Ngô Đồng ngoái đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.Cũng nhìn đến cánh tay hắn đang đặt trên bả vai của mình. Ánh mắt khiếp sợ giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy.
Lệ Trọng Mưu yên lặng buông tay, ngược lại đối với Đồng Đồng là lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ khác hẳn với ngữ khí xem thường khi nãy: “Làm như vậy rất nguy hiểm, lần sau không được tái phạm”. Bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp chiếc mũi của Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhăn mặt nhăn mũi nhìn hắn, biểu tình giống như là không cam lòng.
“Đã biết chưa?”
Lệ Trọng Mưu vừa nói vừa xoa đầu Hàn Khả. Cô bé khẽ lui ra sau, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Hắn sắm vai từ phụ, so sánh với nhau, cô ngược lại trở thành ác mẫu. Ngô Đồng nhìn một màn này, răng nanh “ken két” khai hỏa.
Thu mua lòng người? Hừ, hắn quả nhiên là làm tốt lắm!
Có phải hay không nên đem hắn đuổi ra khỏi phòng mình?
Ngô Đồng tự nhận làm không được, cô xem mu bàn tay hắn đỏ rát, trong lòng vẫn là không nỡ.
Đuổi hắn đi ra ngoài?
Cô như thế nào bỏ được?
Muốn trách, chỉ có thể tự trách chính mình, trái tim này thế nhưng quá thua kém, gặp phải hắn dẫu biết là không thể vẫn kìm lòng không được mà trầm luân. Lí trí luôn mách bảo cô phải cách xa hắn, Ngô Đồng cũng muốn giãy dụa nhưng lại không tìm được lối thoát.
Đồng Đồng rất biết quan sát sắc mặt mẹ làm việc, thấy Ngô Đồng không còn tức giận như vừa rồi liền vui vẻ chạy tới ngăn tủ tìm thuốc trị bỏng. Lệ Trọng Mưu nhìn con đưa thuốc mỡ tới trước mặt, hiểu ý cười, âu yếm hôn lên hai má hồng nhuận của đứa nhỏ.
Đồng Đồng quay đầu liếc mắt nhìn mẹ một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ . Đồng Đồng an tâm đi đến, một tay vì ba ba bôi thuốc.
**************
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, xuống tay không biết nặng nhẹ. Ngô Đồng nhìn đến Lệ Trọng Mưu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hai bên má, nhưng người đàn ông này một tiếng cũng không có kêu. Đồng Đồng hỏi hắn: “Ba đau không?” Hắn còn thẳng thừng lắc đầu.
“Tự làm bậy không thể sống”, Đồng Đồng trên cánh tay tăng thêm vài phần lực, Lệ Trọng Mưu rốt cục hít phải một ngụm khí lạnh “Uhm”.
Một tiếng này của hắn, Đồng Đồng sợ tới mức lập tức buông lỏng cánh tay, không dám tiếp tục.
Đầu óc non nớt suy nghĩ một lát, đột nhiên quay đầu vẫy tay: “Mẹ, người tới!”
Đứa nhỏ lấy một dáng vóc tiều tụy như một bác sĩ vừa tận tâm chăm sóc người bệnh, vẻ mặt giống như dâng hiến vật quý : “Mẹ mau giúp ba ba thổi “vù vù” đi!” Nói xong còn không quên hướng Lệ Trọng Mưu “Ba ba yên tâm thổi xong nhất định sẽ hết đau, thực linh”.
Ngữ khí rất chi khẳng định, ngay cả Ngô Đồng nghe xong thiếu chút nữa còn muốn tin là thật.
******************
Không thay đổi được quyết tâm của đứa trẻ, Ngô Đồng đành thay thế vị trí của Đồng Đồng, ngồi xuống bên cạnh Lệ Trọng Mưu.
Lệ Trọng Mưu thế nhưng lại không có phản đối, chỉ than nhiên quan sát, như là đợi cô tiếp tục.
Cảm xúc trong mắt hắn có chút phức tạp, vừa như muốn kháng cự lại vừa như muốn thân cận hơn.
Còn Ngô Đồng bên cạnh cũng là bộ dạng khẩn trương, căng thẳng không kém.
Hai người lớn vẻ mặt nghiêm túc, hai đứa nhỏ lại trốn ở một bên cười trộm.
Ngô Đồng tính cầm lấy cánh tay Lệ Trọng Mưu rồi tượng trưng thổi một chút. Nhưng cô không ngờ được khi tay hai người vừa mới tiếp xúc thì như có một dòng điện lan tỏa khắp người, theo phản xạ cô lập tức buông tay.
Buông tay để thoát khỏi cảm giác tê người ấy.
Buông tay để tự nhắc nhở trái tim mình và cũng để tạo ra khoảng cách.
Bởi cô biết rằng cuối cùng cũng chẳng đi được đến đâu.
Cô lập tức cố tìm ra việc để làm, tóm lại….. chỉ cần không phải đứng trước mặt người nam nhân này là tốt rồi.
Cô không hề ngĩ ngợi nói: “Khả Khả, dì đưa con về nhà”.
Hàn Khả bất ngờ chớp chớp mắt, nhà nó ngay tại cách vách nha! Nhưng là cô bé còn chưa kịp mở lời phản đối, bàn tay nhỏ bé đã muốn bị người lớn khăng khăng giữ chặt hướng cửa đi đến.
*****************
Đồng Đồng đem lọ thuốc mỡ cất vào tủ,quay trở lại phòng khách đã không một bóng người: Mẹ? Ba ba ? Hai người đi đâu rồi.
Đôi mắt long lanh to tròn chớp mắt tìm kiếm chung quanh, lúc này, Lệ Trọng Mưu từ phòng bếp đi ra.
Thằng bé nhìn thấy, vui vẻ chạy lại ôm lấy ba. Cái đầu nhỏ nhắn còn vòng quá thân thể Lệ Trọng Mưu hướng phòng bếp xem, khuôn mặt hiện lên nghi hoặc. Không biết ba ba vì sao lại muốn đi phòng bếp nha?
Lệ Trọng Mưu đem cái đầu vẫn còn đang quay quay nhìn xung quanh của Đồng Đồng ôm lấy, yêu thương hôn lên trán nó: “Đã khuya, ba ba phải về”.
Đồng Đồng lập tức chu mỏ, hai cái má phụng phịu rất đáng yêu Lệ Trọng Mưu nhìn mà chỉ muốn véo một cái: Mẹ còn chưa có trờ về mà!
Tròng mắt đảo qua, Đồng Đồng đột nhiên xán đến bên người Lệ Trong Mưu ghé vào tai hắn thì thầm: “Trong nhà con có ảnh chụp của ba ba nha! Ba ba có muốn xem không?” Nói xong còn nháy mắt mấy cái, giống như là đang cái chia sẻ một cái bí mật kinh thiên động trời.
Lệ Trọng Mưu bị khuôn mặt tươi cười của đứa nhỏ cuốn hút, học hắn trừng mắt nhìn, âm điệu như vĩ cầm giương lên: “Nga, phải không?”
*******************
Lệ Trọng Mưu không có tỏ vẻ phản đối, liền bị con cưỡng chế kéo vào phòng ngủ của Ngô Đồng.
Căn phòng không lớn, nhưng những vật dụng cần thiết đều đủ cả: bàn làm việc, bàn máy tính, tủ quần áo, bàn trang điểm và một chiếc giường đơn.
Lệ Trọng Mưu lúc này ý thức được, căn phòng này cực kỳ đơn giản, mấy thứ đồ này nhìn qua cũng biết là đã dùng nhiều năm. Thật không nghĩ tới cô ăn nói cũng có khẩu khí như vậy lại thuộc kiểu người tằn tiện.
*Tằn tiện: ý nói Ngô Đồng là người chi tiêu tiết kiệm
Theo chỉ dẫn của Đồng Đồng, Lệ Trọng Mưu từ trên nóc tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp.
Đây là vấn đề riêng tư của người khác, Lệ Trọng Mưu không muốn tìm hiểu, nhưng là Đồng Đồng lại khăng khăng không thuận theo, Lệ Trọng đành bất đắc dĩ, ở trước ánh mắt chăm chú của Đồng Đồng mở nắp hộp ra.
Bên trong giấy tờ có chút hỗn độn, trên cùng là một quyển sổ giống như là tuyển tập những bài báo được cắt ra từ các tạp chí khác nhau. Trang thứ nhất vừa được mở ra, Lệ Trọng Mưu liền giật mình.
Trên trang báo là một bài viết dài có kèm hình ảnh. Tiêu đề ở trên bức ảnh được in đậm rõ nét:
“TẬP ĐOÀN LỆ THỊ CHÍNH THỨC ĐI VÀO THỊ TRƯỜNG HỒNG KÔNG- TỔNG TÀI LỆ TRỌNG MƯU”
Tin tức vẫn là từ tám -chín năm trước, Lệ Trọng Mưu nhìn hình ảnh của chính mình trên đó- một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn bừng bừng sức sống của tuổi trẻ, so với bây giờ bộ dáng không có thay đổi nhưng là đã bớt đi một phần nhiệt huyết lại thêm vài phần trầm ổn càng làm cho hắn tăng thêm sức quyến rũ thôi thúc người khác đi tìm hiểu, rồi vô thức bị hãm sâu vào đó.
Cánh tay Lệ Trọng Mưu có chút máy móc lật đến trang thưa hai.
Là hắn.
Trang thứ ba, trang thứ tư, trang thứ năm……….
Vẫn là hắn.
Không biết là lật đến trang thứ mấy, bên dưới hình ảnh của hắn có một dòng ghi chú xinh đẹp. Bút tích không quá cứng cáp nhưng từng nét viết xuống lại thể hiện được quyết tâm mãnh liệt muốn thực hiện khát vọng của một cô gái trẻ:
“Một ngày nào đó, mình nhất định sẽ thành công giống anh ta.
Eric Li is my goal!!”
Lệ Trọng Mưu mạnh tay khép lại tờ báo, nghiêng đầu nhìn Đồng Đồng từ nãy đến giờ vẫn đứng xem ở bên cạnh. Lệ Trọng Mưu cũng không biết trên mặt mình là loại biểu tình gì, nhưng lại làm cho Đồng Đồng sợ tới mức không tự giác kìm hãm được rụt hai vai lại.
Đồng Đồng sợ hãi kêu một tiếng: “Ba ba….”
Lệ Trọng Mưu hô hấp đình trệ, miễn cưỡng tươi cười xoa đầu con. Bài báo trên tay này giống như sức nặng ngàn cân, chứa đựng cái bí mật của nữ nhân kia.
Hắn đang muốn đem bài báo thả lại trong hộp, chấm dứt tất cả hoang đường đêm nay. Nhưng là trong hộp lại hé ra tấm chi phiếu hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Mà tấm chi phiếu này, ở vào bảy năm trước sớm đã nên thực hiện.
*****************
Lệ Trọng Mưu cầm lấy tấm chi phiếu bên trên có bút tích của chính mình. Đây là sáng sớm khi hắn tỉnh lại sau một đêm kia, sử dụng lý trí tự tay kí hạ đưa cho cô. Tấm chi phiếu ở nguyên trong hộp không được dùng đến, là do cô quá tằn tiện hay vẫn là………
Ở trong trí nhớ của hắn, một đêm kia là cỡ nào hoang đường, còn có thái độ khác thường của cô khi nhận tấm chi phiếu, ở trong cuộc sống của hắn cô bất quá chỉ là một người qua đường.
Này hết thảy, sớm nên ở bảy năm trước kết thúc tất cả.
Không phải sao?
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến thanh âm mở cửa.
Khóa cửa” răng rắc” mở ra, nháy mắt cắt đứt các dây thần kinh trong đầu Lệ Trong Mưu đang buộc chặt, hắn rất nhanh đem tất cả trở lại vị trí cũ, ôm Đồng Đồng ra khỏi phòng.
“Không nói cho mẹ con, được không?” Lệ Trọng Mưu ở bên tai Đồng Đồng nhẹ giọng nói.
Đồng Đồng trộm liếc ngắm sắc mặt Lệ Trọng Mưu một cái, đứa nhỏ ý thức được chính mình đã làm sai chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Ngô Đồng mới tiến vào cửa, liền vừa vặn đối diện tầm mắt Lệ Trọng Mưu.
Hai ánh mắt xoáy sâu vào nhau như muốn đọc được điều gì đó trong mắt đối phương. Nhưng là chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh, hai người song song dời tầm mắt.
“Thời gian đã muộn, tôi không quấy rầy nữa” Hắn nói.
“…Ân, Tái kiến”. Đáp xong, Ngô Đồng mới biết mình lỡ lời, còn muốn tái kiến gì chứ không nên gặp nữa mới là tốt nhất.
Cửa còn rộng mở, Ngô Đồng tránh ở một bên nhường đường cho hắn, Lệ Trọng Mưu đi sát qua bả vai cô rồi đi ra ngoài.
Cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hơn nửa ngày, đầu óc Ngô Đồng còn mông lung trống rỗng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cảm giác được Đồng Đồng lắc nhẹ cánh tay mình, Ngô Đồng mới từ trong vô thức tỉnh lại.
“Mẹ…” Thanh âm nhu thuận của đứa nhỏ vang lên bên tai Ngô Đồng.
Đứa nhỏ thấy mẹ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, dường như là muốn ở trên mặt hắn tìm kiếm bóng dáng của người nào, có chút hoảng sợ, cuống quýt buông cánh tay mẹ ra, chạy về phòng mình: “Mẹ, con đi ngủ”.
Trong nháy mắt Đồng Đồng đã trở lại phòng của chính mình “phanh” một tiếng đóng cửa lại. Phòng khách lúc này chỉ còn trơ trọi một người là Ngô Đồng. Ý thức được chính mình đã phát ngốc một hồi lâu, Ngô Đồng thản nhiên cười rộ một tiếng. Sau đó, đối chính mình nói: Ngô Đồng, ngươi thật sự là không có thuốc cứu chữa!
……….
………
Ngồi ở trong xe trở về, Lệ Trọng Mưu không nói một lời, hắn mở di động, phát ra một đoạn video, hình ảnh ở trên màn hình di động cùng suy nghĩ trong đầu hắn lúc này giống nhau đều là hỗn loạn.
Cái video này là khi nãy Lệ Trọng Mưu ở trong phòng bếp quay lại vụ hỏa hoạn kia.
Đây là một bằng chứng vô cùng có lợi, đủ để chứng minh Ngô Đồng không biết quan tâm chiếu cố đứa nhỏ. Nhưng là……..
Lệ Trọng Mưu hiện tại không biết nên xử trí đoạn video này như thế nào.