Cố Tư Kì đại diện cho công ty ra đàm phán, quá trình có vẻ không suôn sẻ gì. Hai bên co kéo hồi lâu, cô ấy vẫn nhất quyết đòi gặp mặt trực tiếp Lệ Trọng Mưu.
Tất nhiên là vị trợ lí tài giỏi nào đó phải nhường cô ấy một bước, mời Cố Tư Kì vào chờ ở phòng làm việc của Lệ Trọng Mưu.
Thanh danh Lệ Trọng Mưu như sấm bên tai, trong nước phải nói là không ai không biết. Trước đó mấy ngày, cô thường ra vào Lệ trạch, gặp qua anh vài lần. Nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này là lần đầu tiên. Cố Tư Kì ngẩn người.
Thanh âm của anh kéo lại suy nghĩ của cô: “Cô Cố?”
Mái tóc ngắn thể hiện cá tính mạnh mẽ, mặc âu phục thẳng thớm, cô cười khẽ: “Tổng giám đốc Lệ, chào anh.”
Cô đưa cho anh tập hợp đồng, Lệ Trọng Mưu tùy ý lật lật vài tờ xem qua, sau đó đưa cho Lâm Kiến Nhạc. Lâm Kiến Nhạc biết ý lặng lẽ lui khỏi phòng tổng giám đốc, nhường lại không gian cho Lệ Trọng Mưu.
Cố Tư Kì biết, tâm tư Lệ Trọng Mưu không để ở đây, một khi đã như vậy, vì sao anh ta còn muốn cô ở lại?
Rất nhanh, Lệ Trọng Mưu trả lời: “Cô Cố, tôi khá hứng thú với hợp đồng này, xin hỏi, là ai “sáng tác” ra nó vậy?”
Cố Tư Kì hơi giật mình, cô suy nghĩ một lát rồi nói thằng: “Người đó Tổng giám đốc Lệ cũng biết đấy.”
Anh không tiếp lời, im lặng chờ cô tiếp tục.
“Lúc chúng tôi còn là thực tập sinh đi nghiên cứu đề tài, chúng tôi đã chọn vấn đề kinh doanh của tập đoàn Lệ thị. Có thể cùng Lệ thị hợp tác, đối với chúng tôi chính là giấc mộng nhiều năm.”
Trong mắt Lệ Trọng Mưu hiện vẻ kinh ngạc.
Cố Tư Kì cười, thừa nhận: “Tổng giám đốc Lệ từng là mục tiêu phấn đấu của chúng tôi.”
Nói đến đây, Lệ Trọng Mưu chợt phát hiện, cô gái này nói chuyện khá khéo léo, không giống với “cô Cố” ngày thường.
Cùng một người xinh đẹp mĩ miều thế này đàm đạo, quả thực là cảnh đẹp ý vui, tiếc thay, anh không có ý ở lại.
“Xem ra thì người đó là bạn tốt của cô Cố nhỉ?”
Anh ta dẫn chuyện cho người khác nói, Cố Tư Kì tự nhiên cũng nói nhiều hơn.
Ngoài miệng vẫn cứ giả vờ không có chút đau khổ nào, nhưng trong đầu Cố Tư Kì đang hoài niệm về mùa hè năm ấy, năm họ tốt nghiệp đại học ––––––
*********************************
Khi đó đang là chính hạ, khí nóng bốc lên ngùn ngụt, cô và Ngô Đồng đến bệnh viện phụ sản định phá cái thai đang thành hình.
Ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm khảm Cố Tư Kì là hình ảnh những người phụ nữ đi ngược hành lang, tiếng khóc, tiếng gào thét chói tai bật lên từng hồi thê thiết: “Aaaaaaaaa –––––– …”
Ngày hôm đó dường như vẫn còn mới mẻ.
Cô ngồi ngoài phòng tiểu phẫu thấp thỏm chờ đợi. Ngay lúc thấy bác sĩ mặc áo giải phẫu đi vào, Ngô Đồng đột nhiên đẩy cửa chạy ra ngoài. Cô còn nhớ rất rõ cô đã đuổi theo Ngô Đồng. Ngô Đồng nép vào ngực cô, nước mắt thấm đẫm hai vạt áo.
Cô thầm nhủ, cái cảm giác lạnh buốt đó, cô không bao giờ nguyện trải qua lần thứ hai.
Cũng vì thế, Cố Tư Kì từng nguyền rủa thằng cha vô trách nhiệm kia cả trăm lần.
Nhưng không ngờ, thằng cha đó, lại là Lệ Trọng Mưu…
*********************************
“Tuy là bạn tốt đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ, dường như tôi vẫn chưa hiểu nổi cô ấy đang nghĩ cái gì.” Cố Tư Kì cân nhắc từng câu chữ.
Không biết trên mặt anh có biểu hiện gì nhỉ?
Đáng tiếc, một chút biểu cảm cũng không có. Cố Tư Kì thất vọng.
“Ồ, hợp đồng rất có triển vọng, có tầm nhìn, chứng tỏ người này rất cao tay.” Anh điềm nhiên nói.
Cô lặng yên nắm chặt hai tay, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Mặc dù cô ấy luôn mắc sai lầm trong tình yêu, nhưng trong phương diện công tác cực kì tài giỏi. Chỉ tiếc, cô ấy đã dây dưa trúng người không nên dây dưa, cả đời phải chịu ấm ức –––”
Cố Tư Kì chọn lựa nói đúng thời điểm.
Cẩn thận quan sát phản ứng của anh.
Hình như có biến hóa! Phấn khích, nhưng hơi bí ẩn. Cố Tư Kì im lặng chăm chú nhìn.
Lệ Trọng Mưu lại lật mở bản kế hoạch: “Cô Cố,” – thanh âm vẫn phẳng như mặt nước – “phần kế hoạch trong hợp đồng có yêu cầu tài chính rất cao, nói thật, với quy mô của TC, không đủ tư cách làm đối tác của Lệ thị.”
Mỗi từ trong miệng anh đều là sát phạt quyết đoán, phân rõ phần thắng bại của Cố Tư Kì.
Nói bóng nói gió nhiều như vậy, chẳng lẽ không có hiệu quả chút nào sao???
Ngay sau đó Lệ Trọng Mưu chuyển hướng: “Có điều…”
Điều gì? Cố Tư Kì nín thở.
“…Phần hợp tác này tôi thích, nhưng nếu cô có thể mời một người tham gia cùng, tôi sẽ cân nhắc lại.”
Đúng là đồ hồ ly! Cố Tư Kì oán thầm trong lòng, trên mặt giả bộ: “Không biết là nhân tài nơi nào?”
“Người này cô cũng biết – Ngô Đồng.”
Cố Tư Kì cứng đơ.
Lời nói của anh như sét đánh giữa trời quang, Cố Tư Kì nháy mắt bị đánh trúng, mặc dù… Ánh sáng toát ra trong mắt anh là nhu hòa, chỉ lướt qua không dễ phát hiện.
Thần kinh căng thẳng nới lỏng, Cố Tư Kì buông bàn tay đang nắm chặt.
Lệ Trọng Mưu trả bản kế hoạch lại cho cô.
Hai người đứng dậy bắt tay, Cố Tư Kì có phần đắc ý rời đi. Lệ Trọng Mưu xoay người nhìn ra cửa sổ.
Nắng trời tươi sáng.
Ra khỏi phòng Tổng giám đốc, Cố Tư Kì quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Cô chợt hiểu nguyên nhân hành động ban nãy.
Cố Tư Kì dậm chân, vọt vào phòng nói một tràng: “Tổng giám đốc Lệ, ờ, cái cô bạn tốt của tôi yêu một người rất nhiều năm rồi. Trước kia tôi cảm thấy đó là sai lầm. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, lựa chọn của cô ấy khi đó, có lẽ là hoàn toàn đúng đắn… Cảm ơn anh.”
Lệ Trọng Mưu thông minh như thế, có thể nào nghe không hiểu dụ ý của cô?
Nhìn gương mặt cô gái không chút dè dặt xuất hiện, Lệ Trọng Mưu kinh ngạc.