Dây Dưa Không Dứt

Chương 3: Đồng đồng mất tích



Sau khi tan làm Ngô Đồng liền nhanh chóng đến trường học đón con.

Vừa đến trường đã nghe cô giáo của Đồng Đồng nói lại Đồng Đồng đã được một nam nhân tự nhận là cha đứa bé đón về từ rất sớm. Đồng Đồng vốn không thân thiết với người lạ, có thể làm cho nó nhanh chóng đi theo, còn có thể là ai? Hình ảnh một người chợt hiện lên làm cho đầu óc cô cảm thấy trống rỗng và hoảng sợ.

Chợt nhớ đến trợ lí của hắn- Lâm Kiến Nhạc đã từng gọi điện cho mình. Cô nhanh chóng tìm điện thoại trong túi gọi cho Lâm Kiến Nhạc để tìm tung tích của Đồng Đồng. Tiếng điện thoại reo vang đã lâu mà chưa có người bắt máy. Ngô Đồng cảm thấy sốt ruột, mỗi giây đợi chờ ấy đối với cô tưởng như dài, rất dài,dài như mấy thế kỉ.

Ngay khi đầu dây bên kia vừa có người bắt máy, cô liền cất giọng nói:

“Các người đã đưa Đồng Đồng của tôi đi đâu? Các người định tính làm cái gì? Tòa án vẫn chưa phán quyết gì cả. Hắn ngay cả quyền thăm hỏi đứa trẻ cũng không có.” Sau đó cô không quên hừ một tiếng,Lâm Kiến Nhạc ở bên kia ôm đầu cười khổ.

Thấy nữ nhân này đột nhiên hung hãn như vậy, hắn đang nghĩ không cho giới truyền thông biết, không cho lão bản của hắn biết thì thật là lãng phí. Nhưng hắn nhớ rõ chức vụ trợ lí của mình nên chỉ đành oán thầm. Khôi phục hình tượng của một trợ lí đạt tiêu chuẩn, hắn cất giọng ôn nhu nói:

” Ngô tiểu thư, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương không có cách nào thay cô làm chủ. Chính ngài ấy đã nói muốn đi gặp đứa trẻ nên tôi cũng chỉ đành làm theo”.

Quả nhiên, Ngô tiểu thư đó không hé răng nói gì được nữa.

Lâm Kiến Nhạc cảm thấy mình cũng không phải lừa bịp gì. Thực ra, lịch trình của Lệ Trọng Mưu đêm nay đã được sắp xếp hết thảy, nhưng tự dưng hắn lại muốn bồi con, nên chỉ khổ cho cái thân trợ lí của anh lại phải thay lão bản thu xếp cục diện rối rắm này.

Đầu dây bên kia vẫn yên lặng, hắn đành nói:

” Hiện giờ tôi đang có rất nhiều việc cần xử lí, bằng không tôi nói địa chỉ của ngài ấy cho tiểu thư, hay là cho người qua đó đón cô đưa tới chỗ ngài ấy”.

Hắn nói năng một cách cẩn thận, Ngô Đồng căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Ngô Đồng lúc này cảm thấy chính mình giống như một mụ đàn bà chanh chua, còn anh ta thì lại một bộ dáng nho nhã lịch sự, cảm thấy vô cùng mất mặt nên cũng không dám ầm ỹ gì nữa.

Người qua đường nhìn bóng dáng cô gái đang đứng trước cổng trường học, hai tay siết chặt chiếc điện thoại. Một bộ dáng cô đơn, chơi vơi, không điểm tựa. Giống như một cơn gió lạ không biết lúc nào sẽ bay đi.

Ngô Đồng nghĩ đến Đồng Đồng. Nghĩ đến con trai sẽ đối Lệ Trọng Mưu gọi một tiếng baba….cô nhất thời không tiếp nhận được. Cô ngẩng đâu lập tức hướng sang bên đường bắt xe, đồng thời nói với Lâm Kiến Nhạc :

” Anh mau nói cho tôi địa chỉ của Lệ Trọng Mưu , tôi sẽ tự mình qua đó nói chuyện với anh ta “.

” Được, tôi lập tức đưa cho cô “. Lâm Kiến Nhạc ngữ khí không hề thay đổi, khách sáo nói.Trong lòng lại đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với cô gái này.

Lâm Kiến Nhạc ngắt điện thoại, tập trung suy nghĩ . Thanh âm của đồng nghiệp phía sau vang lên:

” Ngài trợ lý, chúng ta đang bận bù đầu như vậy, ngài như thế nào còn có thời gian rảnh mà đi nấu cháo điện thoại. Không biết ai mà lại có mị lực lớn như vậy khiến cho ngài Lâm trợ lý nổi tiếng cuồng công việc của chúng ta trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng thế này còn phải tiếp chuyện ?”

Lâm Kiến Nhạc không kiên nhẫn tránh né khuôn mặt đang dí sát gần mình của anh chàng cấp dưới. Tính tình tốt đẹp đã sớm tan tành thành mây khói, ngưng mi dò xét anh ta :

” Ai ? Mẹ của người thừa kế tương lai tập đoàn Lệ Thị “.

Người cấp dưới kia nhất thời sửng sốt không nói được lời nào.

” Cậu nói có hay không đủ mị lực ?”

Cậu ta gật đầu như giã tỏi :

” Đủ a …đương nhiên đủ, nếu không phải cùng với tổng tài của chúng ta có………” Có một chân a, tuy nhiên lời này cậu ta cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng không dám nói ra miệng không thì cái chức vụ nhỏ bé này của cậu ta sẽ không cánh mà bay. Làm cấp dưới thật là số khổ.

Ngô Đồng ngồi trên xe tắc xi, quan sát bộ dáng của chính mình qua chiếc gương chiếu hậu. Trong gương là hình ảnh một cô gái 27 tuổi, trên người một bộ quần áo mỏng manh, môi hồng răng trắng, làn da tinh tế, một thân trang nhã cho dù có đứng giữa một đám sinh viên cũng không ai nghi ngờ cô đã làm mẹ của một đứa con 6 tuổi. Nhưng là ánh mắt của cô lại vô cùng tiều tụy.

Ngô Đồng bỗng dưng nhớ lại bộ dạng của mình năm đó khi đến thực tập ở Lệ Thị. Cô cơ hồ đã muốn quên đi quá khứ của chính mình khi đó. Nhưng lúc này nhớ lại mọi chuyện giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Cô của khi đó là một thiếu nữ chưa hiểu rõ sự đời, mái tóc ngang vai túm thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn, thon gầy , nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng thường trực bên môi.

Cô của bây giờ, biến thành một người không cha không mẹ, giữa đường lại còn xuất hiện người đàn ông đến tranh quyền nuôi con. Muốn bao nhiêu bi thảm thì có bấy nhiêu.

Này có thể trách ai?

Cô chỉ có thể trách chính bản thân mình trong lòng thế nhưng vẫn còn một chút tham luyến. Tham luyến không muốn đoạn tình duyên của mình còn chưa bắt đầu đã cứ như vậy chấm dứt, tham luyến muốn lưu lại một sợi kết nối giữa hai người…

Đáng tiếc ý nghĩ này của Ngô Đồng lại bị Lệ Trọng mưu xem thành một kẻ ham danh hư vinh, muốn trèo cao. Một người phụ nữ như vậy bên người còn mang theo đứa nhỏ sẽ có thể có bao nhiêu mị lực ? Ai có thể muốn cô? Con trai, công việc, phòng ở , xe. Đó là tất cả những gì cô có, Lệ Trọng Mưu đã có hết thảy sao còn muốn tranh với cô?”

Biệt thư của Lệ gia nằm ở lưng chừng quả núi. Thời điểm cô tới đã là chạng vạng. Mặt trời đang lặn phía sau lưng cô, bao phủ khắp mọi nơi thứ ánh sáng nhạt nhòa, làm cho dãy núi ở phía xa càng trở nên thẫm hơn.Tất cả tạo nên một bức tranh thủy mặc khổng lồ, Ngô Đồng đứng trước bức tranh ấy lại chỉ như một chấm nhỏ, mất hút.

Người hầu mở cửa dẫn cô vào trong. Còn chưa có đi đến vườn hoa, đã nghe thấy thanh âm hưng phấn của Đồng Đồng thét chói tai :

“Woa! Ba ba thật là lợi hại.Mau đánh mau đánh, chúng ta sắp qua cửa rồi.”

Ngô Đồng nhớ rõ đứa trẻ cho tới bây giờ đều kêu là “thúc thúc” không gọi “baba” bởi lẽ cô chỉ cho phép nó gọi Lệ Trọng Mưu một tiếng ‘thúc thúc’. Mặc dù vẻ mặt của nó là không cam lòng nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không hề trái lời cô.Ngô Đồng tiến vào phòng khách, bắt gặp hình ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc thảm lông tơ thượng hạng màu trắng, trên tay hai người đều cầm chiếc PSP kết hợp chơi game cực kỳ ăn ý.

Ngô Đồng chưa từng thấy qua một Lệ Trọng Mưu như vậy.

Tư thế thoải mái có chút tùy tiện , bộ mặt hưng phấn cùng Đồng Đồng giống nhau đang tìm kiếm sự khoái hoạt trong thế giới ảo kia.Đồng dạng mi, đồng dạng mắt, ngay cả thói quen khi trầm mặc thì mân môi, còn có khi thoải mái thì cằm giơ lên cao. Chính là không hề khác biệt. Con trai không có một điểm giống cô. Ý thức được điểm này trong lòng Ngô Đồng một trận chua xót.

Thấy cô đứng ở bên ngoài một lúc lâu, người hầu sốt ruột đi vào thông báo : “Thiếu gia, Ngô tiểu thư đến”

Lệ Trọng Mưu vốn đang ôm Đồng Đồng vui vẻ cười nghe người hầu báo lại , trong nháy mắt chuyển biến quá nhanh, khôi phục một bộ dáng thường ngày, nhìn về phía Ngô Đồng. Là Lệ Trọng Mưu mà Ngô Đồng quen thuộc, trong mắt không có một độ ấm.

Hắn yêu đứa nhỏ, hắn có thể đem lại niềm vui cho đứa nhỏ.

Có lẽ hắn cũng sẽ tìm cho nó một người mẹ.

Ngô Đồng cảm nhận được một giây đau đớn, một giây mà thôi.

Cô siết chặt tay bước vào, hắn nói: “Chào”

Cô đáp lại : “Xin …. chào”. Sau đó trầm mặc quay qua nói với con trai :

“Đồng Đồng, cùng mẹ về nhà.”

Cậu bé không muốn theo mẹ về nhà , tuy rằng là hướng Ngô Đồng đi tới nhưng mà bước đi rất chậm, vừa đi vừa ngừng. Đến nửa đường thậm chí còn dừng lại, không bước nửa bước.

“Con còn có bài tập toán chưa làm, văn chưa viết rồi làm thủ công gì đó. Nếu ngày mai không giao ra bài tập về nhà khẳng định sẽ bị cô giáo mắng”.

“…..”

“Con ngày mai có muốn ăn cơm trưa mẹ làm không? Nếu chúng ta về trễ mẹ sẽ không có thời gian rảnh làm cơm trưa cho con.”

Ngô Đồng liên tiếp hỏi con thẳng đến khi Đồng Đồng sợ hãi bước tiếp. Lệ Trọng Mưu nhíu mày, lên tiếng ngăn cản : ” Ngô tiểu thư”.

Cô theo phản xạ dừng lại một chút bởi vì ngữ khí của Lệ Trọng Mưu lúc này nghe qua giống như là lãnh đạo của cô. Chính xác là thanh âm ra lệnh đối với cấp dưới.

Ngô Đồng phải đem đầu óc suy nghĩ một chút mới đem Lệ Trọng Mưu cùng lão bản của mình tách ra hai người riêng biệt. Cô không có nghĩa vụ phải nghe lời hắn. Cô đang muốn kéo con trai đi lại bị hắn ta chắn ở trước mặt. Đồng Đồng thấy có Lệ Trọng Mưu che chở liền chạy qua kéo vạt áo hắn, trốn ở phía sau.

Dáng người Lệ Trọng Mưu vốn cao, Ngô Đồng vươn tay định bắt lấy con thiếu chút nữa là đánh vào người hắn. Tầm mắt lập tức có chút bối rối, cô không dám nhìn trực tiếp vào người hắn. Ánh mắt Ngô Đồng nhất thời xẹt qua. Tay hắn đang cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, lộ ra sợi dây chuyền trên cổ hắn. Mặt dây chuyền hình vuông có khắc chữ E-đó là tên tiếng anh của hắn….

Người đàn ông này mỗi một chi tiết đều được điêu khắc tinh xảo như thế. Đứng cùng một chỗ với hắn cô quả nhiên là không thích hợp. Ngô Đồng trong lòng thoáng qua một trận chua xót cùng mỉa mai.

Lệ Trọng Mưu chắn ở trước người Đồng Đồng. Hắn vuốt ve đỉnh đầu con, nói với cô :” Chúng ta trước đến thư phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Ngô Đồng nhìn đến cuống họng của hắn lên xuống mới biết hóa ra hắn đang nói chuyện với mình, cô từ trong vô thức trở về. Cô ngẩng đầu lên, ngữ khí kiên quyết:

” Chúng ta không có gì để nói “.

Hắn không nói lời nào chỉ lặng lặng nhìn cô.

Có một loại người, từ khi sinh ra đã có khí thế bức người. Không cần nói lời nào, chỉ là im lặng đứng đó cũng khiến cho người xung quanh cảm thấy bị áp bức. Lệ Trọng Mưu chính là người như vậy. Còn Ngô Đồng hoàn toàn thuộc loại trái ngược. Giống như lúc này đây, hắn chỉ đứng im ở đó cùng làm cho cô cảm thấy khó thở. Cô đành theo hắn đi vào thư phòng.

Ngô Đồng bước sau lưng hắn, nội tâm giãy giụa không thôi. Cô cảm thấy ngay cả tiếng bước chân của hắn đối với mình cũng là một loại cực hình. Cô bước vào thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thư phòng này được thiết kế rộng rãi, trần cao, bốn bên tường đều có giá sách. Đầu mỗi giá sách lại có một cái thang thuận tiện cho chủ nhân lấy sách. Mới bước vào khiến cho người ta nảy sinh ảo giác như là ở trong thư viện quốc gia.

Ngô Đồng chưa kịp xem nhiều , Lệ Trọng Mưu đã quay qua nói với cô. Ngữ khí như đang bàn chuyện làm ăn:

” Ngô tiểu thư, cô muốn bao nhiêu, ra giá đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.