“Em có biết hai ngày hôm nay em vui vẻ bên người khác, anh đang làm gì không?” Lệ Trọng Mưu chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, “Anh phải phân loại, xử lí dữ liệu cho em đấy.”
Coi như Ngô Đồng được “lĩnh giáo” thêm một lần, giọng nói anh dễ nghe đến mức cứ ngỡ anh làm tất cả chỉ vì cô…
“Anh biết đấy, tôi không đủ khả năng…”
“Anh sẽ dạy em.”
Ngô Đồng nghẹn lời, Lệ Trọng Mưu rời mắt khỏi máy tính chuyển sang cô: “Cùng anh làm dự án này, anh sẽ dạy em tất cả. Đây từng là mục tiêu của em, anh hy vọng em có thể tự mình hoàn thành nó.” Lời nói của anh càng lúc càng êm tai.
“…Vì sao?”
Lệ Trọng Mưu tức giận, lại còn hỏi vì sao nữa? Chẳng nhẽ cô thật sự không biết vì sao?
*******************************
Thường ngày Đồng Đồng linh động đáng yêu, từ già đến trẻ đều thích thằng bé, đặc biệt là Tư Kì, cô cực kì chiều chuộng thằng nhóc này.
Lúc ở với Tư Kì, Đồng Đồng chỉ nhõng nhẽo là giỏi. Ngô Đồng vào phòng khách, thấy Đồng Đồng bắt chước quái vật trong TV làm bá chủ thế giới, Cố Tư Kì cười như nắc nẻ, bẹo má thằng bé.
Đồng Đồng vừa phát hiện ra mẹ liền nhảy tới kéo tay cô: “Mẹ đến đây xem đi, đoạn này hay lắm.”
Cố Tư Kì ngồi thẳng người quay sang nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng không xem phim cùng con, cả Tư Kì cũng đứng dậy, đi tới chỗ khác cùng Ngô Đồng. Đồng Đồng ngoan ngoãn chỉnh nhỏ tiếng TV.
Cố Tư Kì liếc mắt ra phía sau Ngô Đồng, không thấy Lệ Trọng Mưu, “Đàm phán thế nào?”
“Mình không chắc, muốn tập cho quen nghiệp vụ trước, sau mới quyết định.”
Cố Tư Kì cúi đầu nghĩ, “Có anh ta dạy cậu, cậu sẽ tiến xa nhanh thôi, đừng lo gì cả.”
Lời nói của cô bạn tốt nhất này khiến Ngô Đồng trợn trừng mắt: “Sao cậu biết?”
Tư Kì biết mình nói hớ, cô vội im lặng, “…Hôm trước anh ta gọi cho mình, đưa mình tới New York, còn hỏi mình vài chuyện của cậu…”
Ngừng một lát, Tư Kì chờ phản ứng của Ngô Đồng.
Hôm đó thật kì lạ, Cố Tư Kì đang ở HongKong, xe chưa kịp về đến công ty thì nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương nói: “Tôi là Lệ Trọng Mưu.” Cố Tư Kì giật mình.
Cuộc điện thoại này chỉ có hai người, Lệ Trọng Mưu hỏi rất nhiều chuyện về Ngô Đồng, làm thế nào Ngô Đồng đang mang thai mà có thể tốt nghiệp đại học, nhà cửa Ngô Đồng ra sao, cuộc sống của Ngô Đồng và con trai thế nào…
Lúc ấy, Cố Tư Kì đỗ xe ở bên đường, kể hết mọi thứ cho anh nghe.
Ngày ấy trời HongKong đổ mưa, Cố Tư Kì tìm chỗ trú, ánh đèn từ những chiếc xe chạy ngang qua chìm trong làn mưa bụi, tràn vào trái tim cô, gợi nên nỗi buồn được giấu kín.
Ở đầu dây bên kia, Lệ Trọng Mưu không nói gì, chỉ đánh bàn phím, tiếng lật giấy sột soạt, truyền đến tai Cố Tư Kì.
Nhớ lại, có lẽ lúc đó Lệ Trọng Mưu đang nghiên cứu kế hoạch. Eric Li nổi tiếng là động vật máu lạnh, quyết tâm của anh ta cực kì cao, Cố Tư Kì không thể khẳng định liệu anh ta có nghe lọt những gì cô nói hay không.
Ngô Đồng trầm mặc nhìn Cố Tư Kì.
Có thể cùng Lệ Trọng Mưu có một bí mật, liệu cảm giác là thế nào? Có lẽ chuyện này không thể tính là bí mật được, có lẽ cô… Tư Kì chuyển đề tài khác: “Đúng rồi, khi nào thì cho mình gặp bạn-trai-mới của cậu đây?”
Ngô Đồng đang định hỏi Tư Kì thì cô bạn đã lảng sang việc khác, hồn Ngô Đồng còn chưa nhập đủ vào xác, “Bạn trai mới?”
“Đồng Đồng khoe với mình đấy nhá.” Tư Kì nháy mắt với Đồng Đồng.
Thằng bé xem TV có vẻ vui lắm, cười gập cả bụng, một tay ôm bụng một tay che miệng, sợ làm phiến hai người.
“Cuộc gọi vừa nãy cũng là người-đó phải không?”
“…”
“Ấy, ngọt ngào quá nhỉ.”
Ngọt ngào? Thật không?
Ngô Đồng nghĩ, cô cười khẽ, lắc đầu.
Nhắc tới Hướng Tá, Ngô Đồng sực nhớ điện thoại của cô vẫn nằm trong tay Lệ Trọng Mưu.
Trò chuyện một lát, Cố Tư Kì nghe điện thoại của cấp trên, nói phải đi ngay. Ngô Đồng cùng cô ấy trở về lấy di động.
Đồng Đồng thấy hai người đi, hăm hở chạy tới.
“Dì phải tăng ca rồi, lần sau dì đưa con đi chơi, ok?”
Mặt Đồng Đồng viết hai chữ THẤT VỌNG to đùng, Ngô Đồng cắn răng, hỏi: “Chú Hướng đang chờ dưới lầu, không thì chúng ta đi nhờ xe chú Hướng nhé?”
Đồng Đồng nhớ rõ nhiệm vụ của mình, thằng bé lắc đầu từ chối ngay lập tức, hai mắt đảo quanh, khẳng định: “…Chúng ta đi cùng ba mà.”
Đối mặt với đôi mắt trong suốt của Đồng Đồng, Ngô Đồng không thể nói từ “Không”. Cô oán thầm, Hướng Tá ở đây thì tốt biết mấy, bằng cái lưỡi dẻo quẹo của mình, nhất định anh ấy sẽ dỗ được Đồng Đồng.
Hướng Tá, Lệ Trọng Mưu…
Đau hết cả đầu.
********************************
Cũng không biết có phải cãi nhau quen rồi hay không mà bây giờ Ngô Đồng không còn sợ phải đối mặt với Lệ Trọng Mưu nữa. Cô bước vào phòng họp, gõ cửa, thấy Lâm Kiến Nhạc cất tài liệu vào cặp.
Ngô Đồng suy nghĩ, nên xưng hô thế nào, “Lệ… Tổng giám đốc Lệ ở đâu?”
Lâm Kiến Nhạc do dự, “Cô Ngô… Hôm trước, tôi nói với cô mấy lời đó, có thể hơi tiêu cực, cô đừng để ý.”
Anh ta nói khách sáo nên Ngô Đồng cũng dùng giọng điệu y hệt: “Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh nhắc nhở, nếu không bây giờ tôi vẫn chưa định hình được tình trạng của mình.”
Ngô Đồng không muốn chậm trễ thêm một giây nào, hỏi lại Lâm Kiến Nhạc lần nữa, anh ta lại giải thích với Ngô Đồng: “Không không không, tổng giám đốc đối xử với cô rất đặc biệt, người không hiểu chuyện là tôi. Trương Mạn Địch, cô ấy…”
Cô không muốn nghe!
Cuối cùng Lâm Kiến Nhạc cũng phát hiện: “Ồ, tôi lại nhiều chuyện rồi.”. Nhiều lời thì nhiều sai, Lâm Kiến Nhạc anh không hy vọng “được” sang Châu Phi công tác, “Tổng giám đốc Lệ nghỉ ở phòng bên cạnh.”
Anh đưa cô đến đó, giọng nói khôi phục sự khách khí.
********************************
Ngô Đồng đẩy cửa, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Suýt nữa cô bị sặc, vội vàng bịt mũi, không phát ra âm thanh nào.
Phòng ngủ ở bên trong, cửa phòng khép hờ, Ngô Đồng đặt tay trên nắm cửa, đang định gõ, từ bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: “Giới truyền thông đang săn tin? Đừng quấy rầy cô ấy… Nói cho cô ấy… Cổ phần công ty điện ảnh và truyền hình…”
Động tác của cô đông cứng, không đẩy cửa bước vào nữa, cô đóng luôn. Quay đầu rời xa căn phòng đó.
Mặt bàn làm việc hỗn độn, Ngô Đồng nghĩ có khi nào anh vứt mọi thứ lên bàn luôn không?
Anh đang nói chuyện điện thoại với ai?
…
Tìm điện thoại quan trọng hơn chứ!
Mấy tờ giấy nhớ dán chi chít lên tập tài liệu, đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc, vài chén cà phê… Cái gì cũng có, bày hết lên bàn. Chỉ thiếu mỗi di động của cô.
Ngô Đồng nhìn nét chữ cứng cáp, trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh.
Người đàn ông dựa vào bàn, nhấp môi uống cà phê, tay không ngừng viết lên giấy.
Chắc anh đã thức trắng một đêm. Khó trách sao trông anh mệt mỏi như thế, nghe anh nói chuyện với Trương Mạn Địch, âm thanh cũng mệt mỏi quá.
Vất vả như thế để làm gì? Ngô Đồng thở dài. Không gian im lặng, cô nên tìm việc gì để phân tán sự chú ý thôi.
Cô sắp xếp lại văn kiện, tập trung nhìn từng tờ giấy, mỗi hạng mục anh đều chú thích rất tỉ mỉ, xem ra dự án mày thu hút anh nhiều lắm.
“Em đang làm gì thế?” Âm thanh trầm tĩnh truyền đến, Ngô Đồng buông tập tài liệu, ngẩng đầu.
Lệ Trọng Mưu đứng trước cửa phòng ngủ, Ngô Đồng dừng mắt trên người anh.
Ồ, chiếc khăn tắm quấn hờ hững trên hông, hai tay khoanh trước ngực để lộ ra cơ bụng rắn chắc, đi chân trần, trên người còn vương hơi nước…
Lệ Trọng Mưu bị ánh mắt chăm chú của cô xuyên vào da thịt, anh định nói chuyện thì cô liền dời mắt đi. Ngô Đồng nâng cổ tay xem đồng hồ, hóa ra cô đã ở đây lâu đến vậy.