Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 15



[Cây roi làm bằng dây thừng: dây thừng được làm từ bông kéo sợi, dùng vài sợi bông kéo sợi quấn lại với nhau, để lại tầm 10 cm làm cán, thuận tiện cho người dùng sử dụng, dây thừng làm từ bông kéo sợi càng ngắn, đánh càng đau nhức. Khi đánh vào người không đau, bởi vì rất mềm yếu, chỉ khi đánh vào bộ phận đặc biệt yếu ớt mới có thể đau đớn, chương trước làm cho mọi người cảm thấy phương pháp của Lôi với Trừng quá độc ác, không hợp lí, nên nói rõ.]

Lôi dừng việc quất lại, ôm lấy Trừng, tà khí nói: “Thế nào? Đằng trước đã thỏa mãn rồi, đằng sau thì sao? Có phải vẫn khát vọng bị phân thân của đàn ông cắm vào hay không? Muốn chứ? Cậu thích bị làm như vậy, nói! Cậu thích bị làm như vậy!”

Trừng thở hổn hển, không còn sức lực trả lời, Lôi lại dùng tay chơi đùa trong cơ thể, Trừng bị cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhanh chóng lan ra. Thân thể và ý thức của Trừng cũng bị dục vọng điên cuồng chiếm lấy, hắn liều chết ôm lấy thân thể cường tráng của Lôi, chủ động nhiệt tình dán đôi môi mình lên, cùng triền miên kết hợp với môi của Lôi, cắn mút lẫn nhau.

Thân thể Trừng càng khát vọng sự chà đạp mạnh mẽ. Hắn ôm cổ Lôi, tiếp tục hôn Lôi, mở rộng hai chân, nhắm cúc hoa của mình ngay vào phân thân của Lôi, sau một tiếng rên rỉ đẩy sâu vào trong. Dũng đạo đói khát bởi vì có vật thể to lớn tiến vào mà dâng lên đợt sóng vui thích, tràn ra khắp cơ thể, Trừng không ngừng kêu lên những tiếng rên *** đãng, toàn thân không còn sức lực ngã về phía sau.

Lôi vừa tiến vào thân thể Trừng, liền không phân biệt nặng nhẹ mà va chạm mãnh liệt cúc hoa non mềm co rút kia, phân thân cực đại của anh như dời núi lấp biển đánh sâu vào trong cơ thể Trừng. Trừng vì bị va chạm mà cao giọng kêu lên,không chịu đựng được loại mãnh liệt này, muốn lui thân thể về phía sau, để giảm bớt sự đau đớn và vui sướng mà sự mãnh liệt va chạm này đem lại. Nhưng Lôi lại ôm chặt lấy hắn, khiến thân thể hai người kề sát một chỗ, hôn chặt hắn, càng dùng sức kích thích mỗi chỗ mẫn cảm trong cơ thể Trừng, khiến Trừng chỉ có thể vô lực lắc lư cơ thể lên xuống, bị vui sướng mãnh liệt ăn mòn.

Trừng đến kêu cũng không kêu ra, toàn thân bị lắc lư vừa đau vừa tê dại, hắn thở không ra tiếng, khoái cảm mãnh liệt khiến hắn gần như muốn ngất đi. Giọng nói quyến rũ của Lôi thì thầm bên tai hắn: “Thích đúng không? Cậu thích bị tôi xuyên vào như vậy mà! Cậu thích bị đàn ông làm! Nói cho tôi nghe, Trừng! Nói cúc hoa của cậu thích bị phân thân của tôi xuyên vào, cậu thích người ta làm….” Lôi không chịu buông tha dẫn đường cho Trừng nói những lời nói *** đãng, khiến không khí *** càng thêm say đắm, kích thích!

Trừng trong lúc nửa tỉnh nửa mê không ngừng nói theo lời Lôi: “Tôi thích! Tôi thích bị làm! Tôi thích phía sau của mình bị phân thân cắm vào! Tôi thích bị làm!” Lôi phấn khích tiến sâu một cái, khiến Trừng cao giọng thét lên: “A…. Anh đâm chết tôi càng tốt! Đâm chết tôi! Cầu xin anh, đâm chết tôi đi….” Cuối cùng Trừng không thể duy trì được nữa té xỉu ở rong lòng Lôi. Lôi phát ra một tiếng hừ khẽ hưng phấn cực điểm, lên đỉnh trong lời nói *** đãng kích thích của Trừng.

Phương Hòa Kính đứng bên xem trận hoan ái kịch liệt này, phân thân bị kích thích to lên dữ tợn, cậu cũng không để ý việc Trừng còn đang hôn mê, trực tiếp đút phân thân của mình vào cơ thể Trừng. Dựa vào dịch thể lúc trước đã để lại bôi trơn, cậu mạnh mẽ thuận lợi tiến thẳng vào sâu trong Trừng, kịch liệt xỏ xuyên qua thân thể Trừng. Phương Hòa Kính không có tiết tấu quấy đảo ở trong cơ thể của hắn, giống như muốn lôi ruột của Trừng ra vậy. Trừng hôn mê cũng cảm thấy bụng đau như xoắn lại, ruột giống như muốn đứt đoạn, hắn bị sự đau đớn vô cùng làm cho giật mình tỉnh dậy, hắn yếu ớt bất lực khẽ khóc, chịu đựng một lần lại một lần tàn phá.

Phương Hòa Kính vừa làm kịch liệt với khàn giọng nói: “Em muốn thân thể anh từ trong ra ngoài đều có mùi vị của em, vĩnh viễn sẽ không trốn thoát, cho anh đời đời kiếp kiếp phải ở cùng chung một chỗ với em….” Cậu đột nhiên rút phân thân đã gần bắn ra khỏi phía sau của Trừng, nhét mạnh vào miệng hắn, dùng sức đẩy sâu vào trong yết hầu, càng mạnh mẽ giữ chặt lấy Trừng. Phương Hòa Kính đẩy mạnh một phát, dịch thể bắn ra phun mạnh vào miệng và yết hầu của Trừng, để Trừng phải nuốt vào tất cả tinh túy của cậu.

Phương Hòa Kính mệt đến nỗi ngồi ngay trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển. Nhưng cậu vẫn không rời đi thân thể của Trừng, cậu mở rộng hai chân, để Trừng cúi người vào giữa hai chân cậu, dùng miệng ngậm lấy phân thân đã mềm nhũn, cậu vuốt ve sợi tóc mềm mại của Trừng, mệt mỏi tựa vào sôpha để nghỉ ngơi.

Tinh lực Lôi hơn người, lại cảm thấy phân thân của mình bắt đầu rục rịch, anh ngồi ở giữa hai chân của Trừng mở rộng, kề sát cái mông của Trừng, đút phân thân ngẩng đầu được một nửa vào phía sau Trừng, lại ắt đầu quấy động trong cơ thể Trừng.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong gian phòng tràn đầy sắc dục chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc. Trừng nằm giữa Lôi và Phương Hòa Kính, miệng nuốt trọn phân thân của Phương Hòa Kính, chân dang rộng, phía sau bị phân thânt của Lôi cắm vào, không còn sức lực di chuyển. Lôi và Phương Hòa Kính dịu dàng vuốt ve Trừng, bọn họ rất yêu loại cảm giác như vậy, thả lỏng toàn thân để hưởng thụ cảm giác tuyệt vời, ngọt ngào thoải mái này.

Sau đó, mỗi lần Lôi và Phương Hòa Kính làm tình với Trừng xong, đều để phân thân nghỉ ngơi ở trong cơ thể Trừng, không lúc nào là ngừng sử dụng hai cửa động cao thấp của Trừng, từng giờ từng phút gắn kết mình và Trừngcùng một chỗ.

Sau một đợt tình ái mãnh liệt, Trừng mở rộng thân thể nằm ngửa ở trên mặt đất, miệng vẫn ngậm lấy phân thân vừa phun trào của đàn ông, một phân thân khác vẫn đang cắm trong cúc hoa tràn đầy dịch thể của cậu, trên người trên mặt cũng dính đầy dịch thể đàn ông tanh nồng, chờ đợi những tên đàn ông *** tà tiếp theo luân phiên lăng nhục.

Lúc này thậm chí Lôi và Phương Hòa Kính còn đang bàn luận công việc công ty, chủ đề thiết kế, sắp xếp công việc cho nhân viên, hoặc hút thuốc, uống nước, vuốt cơ thể trần trụi bóng loáng của Trừng, giống như đang thưởng thức một buổi trà chiều, chờ phân thân lại ngẩng cao lên, tiếp tục đùa giỡn bừa bãiở trong thân thể của Trừng.

Khi công việc bận rộn, Lôi và Phương Hòa Kính không thể không vội vàng ngồi ở trước máy tính thiết kế, lúc này bọn họ vẫn không buông tha cho Trừng. Bọn họ để cho Trừng không mặc quần áo quỳ gối trên sàn, dùng miệng thay phiên làm cho bọn họ, bọn họ vừa làm việc, vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng như trên mây này.

Doãn Tử Trừng mờ mịt đứng trước cửa công ty, ngoại trừ hai cái chữ Phong Lôi to đùng bên ngoài kia, tất cả đều xa lạ như vậy. Nơi làm việc đổi mới hiện đại hóa, rộng rãi sáng sủa, thiết bị lắp đặt vừa tao nhã lại đẳng cấp, trong phòng thiết kế có mười mấy chiếc Laptop Apple, trên tường dán những tác phẩm được nhận giải thưởng, mỗi người đều đang vùi đầu vào trong công việc, một khung cảnh vội vàng bận rộn.

Hắn lẳng lặng đứng ở lối vào công ty, nhìn tình cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt, nhíu mày lại, như có chút suy nghĩ. Lôi và Phương Hòa Kính chăm chú đi theo hắn, nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên mặt hắn, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Doãn Tử Trừng không giống như một người tinh thần có vấn đề, hắn chỉ hơi hoang mang khó hiểu nhìn tất cả mọi thứ.

Nhân viên trong công ty cũng nhìn Doãn Tử Trừng bằng ánh mắt tò mò, nhỏ giọng hỏi thăm anh chàng soái ca là ai, sao Hứa tổng và Phương tổng lại đi tham quan công ty cùng anh ta, còn nhìn hắn với vẻ mặt hết sức khẩn trương. Bọn họ chỉ nghe nói, người này là bạn tốt của Hứa tổng và Phương tổng, Công ty Phong Lôi do anh ta và Hứa tổng cùng nhau phát triển đi lên, là một cao thủ về thiết kế, nhưng mà không biết vì lí do gì bỗng nhiên biến mất từ ba năm trước.

“Đẹp trai quá!” Nhân viên nữ trong công ty hưng phấn nhỏ giọng nói, người đẹp trai như vậy thật đúng là hiếm thấy, Hứa tổng và Phương tổng đã đẹp trai, nhưng hanh ta còn xuất sắc hơn.

Hắn rất cao, một đầu tóc ngắn trơn bóng mềm mại, áo Jacket màu đen, quần dài ôm sát càng lộ ra thân hình thon dài của hắn, cả người mặc quần áo màu đen càng khiến hắn tăng thêm cái khí chất lạnh lùng. Hắn tùy ý dựa vào cạnh cửa, chỉ đơn giản như vậy là đã vô cùng đẹp trai, nhưng vẻ mặt hắn rất trắng, đôi môi nhạt đến nỗi gần như không có chút máu, ánh mắt trong suốt lộ ra sự hoang mang và bất an, sự yếu ớt này hoàn toàn trái ngược với khí chất toàn thân của hắn, nhưng cũng càng mê người, khơi dậy lòng yêu thương trong lòng người khác.

Doãn Tử Trừng đối với việc hốn loạn mà mình tạo ra dường như không thấy, tự mình đánh giá xung quanh, đến gần một nhân viên đang ngồi thiết kế, nhìn bản thiết kế vẽ và thứ tự sử dụng.

Hình như rất lâu lúc trước mình cũng làm công việc này, phần mềm thiết kế cũng nhìn rất quen mắt, nhưng vừa mở ra xem, dường như lại không giống, dã nâng cấp từ rất lâu rồi sao, lúc trước mình dùng cái kia là 4.0 đúng không? Hiện tại thì sao, đã là 6.0 rồi! Thêm nhiều biểu tượng như vậy, bản thân cũng đã không biết cách sử dùng.

Vì sao lại như vậy? Mình đã xảy ra chuyện gì sao? Tai sao giống như đã tách rời với xã hội này vậy? Doãn Tử Trừng nhìn màn hình máy tính, đau khổ suy nghĩ.

Máu! Đúng rồi, máu chảy đầy đất, tẩm đầy gạch men sứ màu trắng,…. Khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Kính, khuôn mặt nổi giận của Lôi, mẹ,…. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ lại khóc? Người đã cười chảy nước miếng với mình là ai? Hắn làm sao vậy? Rất sợ hãi, hắn sợ hãi! Hắn đang sợ hãi cái gì? Nhưng mà, hăn rất sợ mà! Hắn không muốn đi vào, không muốn đi vào! Các người đừng rời xa tôi, đừng để tôi ở lại nơi đó một mình!

Doãn Tử Trừng càng nghĩ càng cảm thấy hỗn loạn, hắn dùng tay ôm đầu, muốn cho những hình ảnh lung tung hỗn loạn trong đầu yên tĩnh lại, nhưng mà, nhưng mà,…

Lôi và Phương Hòa Kính lập tức phát hiện vẻ mặt của Doãn Tử Trừng có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đi tới, kéo hai tay đang ôm đầu của cậu xuống, hai người đứng hai bên trái phải, thật cẩn thận dẫn cậu đến văn phòng Tổng giám đốc của Lôi. Doãn Tử Trừng mệt mỏi tựa vào ghế sô pha trong văn phòng, đau khổ nhìn Lôi và Phương Hòa Kính ngồi ở bên cạnh, hơn nửa ngày, hắn mới khàn khàn nhỏ giọng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy? Tôi điên rồi phải không? Mẹ tôi đâu?” Lôi và Phương Hòa Kính nhanh chóng nhìn thoáng qua đối phương, không biết trả lời câu hỏi của Doãn Tử Trừng như thế nào. Lôi do dự một chút nói: “Trừng, em là do tinh thần không được tốt lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian nữa là hết thôi. Bác Doãn trở về quê rồi, khi sức khỏe của cậu tốt hơn, chúng ta sẽ mang cậu đi thăm bác. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”

Doãn Tử Trừng nghe xong thản nhiên cười khổ một chút, nhắm mắt lại, nói: Anh đừng nói dối tôi, nhất định là tôi đã phát bệnh giống ba, tôi là người điên vô dụng,…” Phương Hòa Kính không thể chịu được cắt ngang lời nói của Doãn Tử Trừng, vội vàng nói: “Trừng, anh không có việc gì, đừng nói bừa! CHỉ là sức khỏe anh không tốt, bác sĩ nói rất nhanh có thể khỏe lại.” Doãn Tử Trừng mở mắt nhìn thoáng qua Phương Hòa Kính, khẽ cười, không hề nói điều gì. Trong lòng Phương Hòa Kính rất khó chịu, nhưng không nói được lời nào an ủi Doãn Tử Trừng, cậu vươn tay ôm Doãn Tử Trừng và trong ngực, hôn môi Trừng, cùng dưa triền miên với lưỡi của hắn.

Doãn Tử Trừng không ngăn cản nụ hôn của Phương Hòa Kính, từ từ nhắm hai mắt lại để mặc cho cậu hôn, nhưng Lôi nhìn thấy, khóe mắt Doãn Tử Trừng chảy ra một giọt nước mắt, một chút đọng lại trên bờ mi dài của hắn. Anh vươn đầu lưỡi, đau lòng hôn khóe mắt chảy lệ của Trừng, bắt lấy tay Trừng, khổ sở gọi:

“Trừng…”

“Anh yêu em mà, Trừng…”

Lôi đột nhiên ôm lấy Doãn Tử Trừng, đặt hắn lên trên bàn làm việc, lấy tay bắt đầu cởi quần của hắn. Doãn Tử Trừng kinh hãi nói: “Anh điên rồi, nơi này là văn phòng!” Lôi yên lặng nhìn ánh mắt hắn, tay cũng không dừng lại, bóp nhẹ lấy phân thân của Trừng. Doãn Tử Trừng hít mạnh một hơi, tức giận muốn lấy tay của Lôi ra, nhưng Lôi lại không thuận theo, tiếp tục xoa nắn phân thân của Trừng, còn xoay tròn ở trên đầu. Doãn Tử Trừng cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, tức giận đến khó thở, hắn mạnh tay đẩy Lôi ra, nén giọng kêu:

“Lôi….” Vừa mở miệng một cái, miệng đã bị Phương Hòa Kính ngăn chặn, thân thể cũng bị hắn ôm chặt, không thể nhúc nhích.

Phương Hòa Kính đặt Doãn Tử Trừng trên bàn làm việc, cho Trừng một nụ hôn nồng nhiệt, khiến Trừng bị hôn toàn thân nhũn ra. Lôi cũng trong lúc này cởi quần của Trừng, khiến thân dưới của hắn hoàn toàn trần truồng, cúi người ngậm lấy phân thân bắt đầu hơi đứng của Trừng.

Lôi dùng động tác dịu dàng nhất ngậm lấy phân thân của Trừng, khiến cho nó hoàn ngẩng cao. Anh liếm lấy đỉnh phân thân, rồi liếm dọc theo phân thân, rồi ngậm hai viên bi của Trừng trong miệng đảo quanh, cho đến khi khiến cả người Trừng run lên, tất cả tinh thần lại bị kéo vào trong bể ***, không còn năng lực suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Hai người cởi hết quần áo của Trừng, khiến đường cong duyên dáng cơ thể phơi bày ở trong không khí, đây là thân thể nam tính luôn khơi dậy dục vọng trong cơ thể của bọn họ, lúc này lại bày ra rõ ràng trước mặt bọn họ, làm cho Lôi và Phương Hòa Kính bắt đầu say mê, chìm vào trong tình yêu khôn cùng, thầm nghĩ có thể cùng hắn hòa vào một thể, một lúc cũng không muốn tách ra,….

Chờ bọn họ buông Trừng ra, giúp hắn mặc quần áo, trời cũng đã đen kịt. Trừng bị hai người làm khiến cho chân đứng không vững, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trong mật huyệt, hắn chỉ có thể tê liệt ngã xuống sô pha, hai mắt Trừng không có tiêu cự nhìn lên trần nhà thở dốc. Hai cái sắc quỷ này, ở văn phòng làm việc mà làm tình mãnh liệt vậy, còn đặt hắn ở trên cửa sổ, mãnh liệt từ phía sau xỏ xuyên qua hắn. Tuy biết tiếng người ầm ĩ ngoài cửa, tuy rằng biết là không có người nhìn thấy, nhưng vẫn khiến cho hắn sợ mặt biến sắc.

Cảm giác làm tình thật tốt, được che chở như vậy, cũng có cảm giác thật hạnh phúc… Chỉ là dường như, dường như có cái gì không đúng…. Tất cả không phải đều rất tốt sao? Rốt cuộc thì có điều gì không đúng cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.