Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 11: Chương 11




Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tô Mẫn đã không thể nào khống chế được nhịp tim càng ngày càng nhanh của mình.
Rõ ràng đêm nay nàng muốn xác định có phải là do vì cô đơn quá lâu cho nên mỗi khi gặp được Lâm Tiêu Tiêu thì trong lòng nàng mới luôn dậy sóng như vậy, nhưng mà nàng chẳng những không tìm được đáp án mà ngược lại còn trúng độc càng nặng thêm.
"Đúng là em rồi."
Âm thanh trầm thấp bình thản khiến người ta không thể nào liên hệ với nữ chủ nhân quán bar gợi cảm câu nhân có mị lực bắn ra bốn phía ở trên sân khấu ban nãy.
Tô Mẫn quay người lại, giả vờ bình tĩnh: "Đàn chị."
Ban đêm, gió ở trên hồ có hơi lớn, thổi loạn mái tóc dài của Lâm Tiêu Tiêu, trong mắt cô dường như có chứa ánh sáng, bình tĩnh nhìn Tô Mẫn: "Trùng hợp quá."
Mặt của Tô Mẫn hơi nóng lên: "Hóa ra đàn chị làm việc ở nơi này."
Lâm Tiêu Tiêu cong môi mỉm cười: "Chỉ là lúc nào rảnh rỗi mới đến xem thôi."
Rốt cuộc thì người cô cần chờ cũng đã chờ được rồi, giờ chỉ chờ Tô Mẫn và cô ở bên nhau, cùng nhau nhìn ngắm ước mơ thuở bé của hai người.
Cô cũng không có hứng thú gì với việc kinh doanh quán bar, tất cả mọi sự kiên trì đều chỉ vì một câu nói hồi còn bé của Tô Mẫn.
Tương lai, nếu em ấy thích thì quán bar sẽ tiếp tục mở cửa, nhưng nếu em ấy không thích thì Lâm Tiêu Tiêu cũng sẽ không có chút quyến luyến nào cả.
Lâm Tiêu Tiêu vén lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hai tròng mắt giống như hai hồ nước trong, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Mẫn.
Tô Mẫn rất xinh đẹp.
Là kiểu xinh đẹp không bình thường.
Vẻ đẹp của phụ nữ có hỗn loạn ba phần khí chất thiếu niên, đặc biệt là đôi mắt phong hoa kia càng giống như lần đầu gặp mặt, khiến người khác không thể nào quên được.
Tô Mẫn không tự giác mà lùi về phía sau một bước.
Lâm Tiêu Tiêu phát hiện, trong lòng cảm thấy buồn cười, biết sợ rồi?
Tô Mẫn nghiêng nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn của cô: "Không nghĩ tới đàn chị lại là một người đa tài đa nghệ như vậy, buổi biểu diễn đêm nay rất tuyệt."
Đây là sự khích lệ chân thành.
Đêm nay, chắc chắn sẽ không chỉ có nàng là một người cảm thấy tán thưởng buổi biểu diễn này.
Lâm Tiêu Tiêu dùng một tay chống lên lan can của vòng bảo hộ, xoay người nhìn nàng, giữa mày lộ ra vẻ tự tin: "Vậy em có thích không?"
Cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần được biểu diễn ở trước mặt Tô Mẫn, mà bây giờ cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Tô Mẫn: "Đương nhiên rồi."
Khóe môi của Lâm Tiêu Tiêu cong lên: "Vậy thì tốt rồi."

Đây là lời mà cô muốn nghe nhất.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hôm nay nàng uống rượu hơi nhiều, bây giờ còn thổi gió nữa, cho nên cảm thấy hơi choáng váng: "Trước khi tôi đến đây còn có nghe được một câu chuyện về chị do bạn tôi kể."
Thực ra nàng rất muốn hỏi Lâm Tiêu Tiêu một câu, lúc ở trên sân khấu kia, nét đau khổ ở giữa hai mày của cô là vì ai, cảm xúc tan nát cõi lòng ở trong ca từ của cô là vì ai.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy không nên được người khác đặt ở trong lòng bàn tay che chở sao?
Rốt cuộc người kia là tên khốn đến mức nào, lại nhẫn tâm như thế nào thì mới khiến cô đau khổ chìm đắm ở trong đêm tối như vậy?
Ở dưới ánh sáng rã rời của thành thị, âm thanh của Lâm Tiêu Tiêu lộ ra vẻ khổ sở.
"Tôi đang đợi một người, đợi rất lâu, rất lâu."
Tô Mẫn không nghĩ đến Lâm Tiêu Tiêu sẽ nói ra những lời trong lòng cho nàng nghe, có hơi kinh ngạc, nhưng càng có nhiều đau lòng hơn.
"Tôi từng chút từng chút một khâu lại ước mơ tương lai mà em ấy mong muốn, nhưng em ấy lại quên mất tôi."
Tô Mẫn lẳng lặng lắng nghe, nàng có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng của Lâm Tiêu Tiêu, yêu một người, si tình như thế rốt cuộc là cảm giác gì chứ? Nàng cả đời này có thể cảm nhận được cảm giác này hay không?
Lâm Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt của Tô Mẫn, dưới ánh trăng mềm mại, hai người yên lặng nhìn nhau, chẳng có ai nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Tiêu Tiêu lại nhìn thẳng vào Tô Mân: "Em thì sao, có thích người nào không?"
Cô bình tĩnh hỏi ra câu này, nhưng thực ra ở trong lòng đã căng thẳng tới mức phát run.
Tô Mẫn nhìn cô, trong mắt có chứa sự tang thương mà người cùng tuổi không có: "Không có."
Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, lời của Tô Mẫn khiến cô cảm thấy an tâm, nhưng cũng cảm, thấy lo lắng.
Tô Mẫn nhìn ngọn đèn ở phương xa: "Tôi không có khát khao lớn gì về chuyện tình cảm cả."
Nàng chưa từng nghĩ tới việc tương lai sẽ ở cùng một người nào đó, từ nhỏ đến lớn, những lời trước khi mẹ rời đi giống như chú ngữ khắc sâu ở trong tâm trí của nàng.
- -- Con tuyệt đối đừng học ba mẹ, đừng bao giờ quá yêu một người.
Đúng vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không yêu sâu đậm một ai cả.
Tình cảm mơ hồ lại khiến người ta chết đi sống lại, nàng không muốn bị tổn thương, cũng tình nguyện cả đời này không cần nó.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, yên lặng không nói.
Tiếng điện thoại của Tô Mẫn đánh vỡ không gian yên tĩnh này, nàng bấm nhận cuộc gọi, giọng điệu kêu kêu quát quát của Nguyên Bảo truyền ra từ điện thoại.
"Mẫn Mẫn, đang ở đâu thế? Lão Hà nhà mình đã tới rồi, cậu mau mau tới đây, đừng để mình ở một mình trong quán bar, trinh tiết của mình sắp không còn nữa rồi!"
Tô Mẫn: "Lập tức đến."
Nàng cúp điện thoại, nhìn lâm Tiêu Tiêu: "Đàn chị, chị ---- "

lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, thu hồi những suy nghĩ âm u trong lòng: "Đúng lúc, tôi cũng muốn trở về." Cô nói xong đi ra ngoài, cũng không biết là do uống quá nhiều ruợu hay sao mà giày cao gót dưới chân lập tức bị lệch, Lâm Tiêu Tiêu hét một tiếng, vừa thấy đã sắp bị ngã thì Tô Mẫn đã nhanh chóng ôm lấy cô.
Ôn hương nhuyễn ngọc (*).
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Trái tim của Tô Mẫn đập loạn, nàng cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu quá gầy, eo của cô nàng có thể dùng một bàn tay ôm lấy.
Ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu có hơi mông lung: "Không có chuyện gì,...!Có hơi say thôi."
Nghe Tô Mẫn nói như vậy, tâm trạng của cô không tốt, nhưng lại không muốn từ bỏ.
Không muốn yêu đương thì sao chứ?
Miễn cưỡng thì lại thế nào?
Nếu cô đã muốn thì cho dù có dùng hết cả một đời cũng phải có được.
"Chính chị đi về nhà hả?" Tô Mẫn có hơi không yên lòng, Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Ừ." Cô cúi đầu sờ váy: "Chìa khóa xe của tôi đâu?"
Tô Mẫn càng nhìn càng không yên tâm, nàng mở Wechat ra, gửi một clip thoại cho Nguyên Bảo.
- - Nguyên Bảo, cậu về trước với Hà lão sư đi, mình muốn đưa một người bạn về nhà.
Lúc Nguyên Bảo nhận được tin nhắn Wechat này thì toàn thân tức đến mức sắp nổ tung, vài giây sau cô từ từ quay đầu nhìn lão Hà nhà mình.
Hà Vân Hàm mặc dù không nói gì, yên lặng ngồi ở chỗ kia nhưng toàn thân lại không ngừng phát ra khí lạnh của vùng Bắc Cực, dường như sắp khiến cả cái xe đông lạnh rồi.
Nguyên Bảo hơi nói lắp: "Chị...!Chị chị Vân Hàm, chị phải tin em, em thực sự chỉ đi ra ngoài thả lỏng với Mẫn Mẫn."
Hà Vân Hàm học giọng điệu của cô: "Em em em có chút chữ tín nào đáng nói sao?"
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, Nguyên Bảo sợ tới mức giơ tay, Hà Vân Hàm buông tay lái ra, đột nhiên dán sát vào người của Nguyên Bảo không ngừng ngửi tới ngửi lui.
Nguyên Bảo hóa đá.
Hà Vân Hàm cười như không cười nhìn cô: "Hửm? Còn khiêu vũ? Uống rượu nữa? Tuyệt quá nhỉ."
Trên áo khóa có hương nước hoa của người phụ nữ khác, còn có cả mùi rượu nữa.
Nguyên Bảo:....!
Đến chỗ như thế này uống rượu khiêu vũ không phải là chuyện bình thường sao? Mặc dù nội tâm của Nguyên Bảo không ngừng khóc thút thít nhưng ngoài miệng vẫn không dám hó hé một câu nào cả.
Xong rồi, một ngày tốt đẹp của cô xem ra chỉ còn là màu đỏ của máu rồi.
Bóng đêm mông lung.

Tô Mẫn đỡ Lâm Tiêu Tiêu đi ra ngoài, có vẻ như cô đã uống rất nhiều rượu cho nên dán sát vào cổ Tô Mẫn, nỉ non: "có hơi khó chịu."
Tô Mẫn ôm eo của cô, sợ cô bị ngã: "Đã gọi xe rồi, từ từ đợi lát nữa tôi về nấu cháo cho chị ăn." Nàng có hơi tức bản thân mình, đều đã như vậy rồi, bây giwof đàn chị khó chịu như vậy nhưng nàng vẫn bị phân tâm bởi cảm giác khác lạ mà tóc của cô ấy quét qua phần cổ mình.
Lâm Tiêu Tiêu híp nửa mắt, nhìn sườn mặt của Tô Mẫn, nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, khóe môi cong lên.
Cho dù trái tim của Tô Mẫn là cục đá thì cô cũng muốn dùng độ ấm thân thể của mình khiến nó tan chảy.
Bãi đỗ xe.
Hồ Phỉ Phi ngồi ở trong xe giật mình nhìn một màn trước mặt, Từ Linh ngồi ở phía sau lại có vẻ bình thản: "Còn không đi à?"
Hồ Phỉ Phi nuốt một ngụm nước miếng: "Khoan đã, đêm nay không phải uống xong rượu thì phó giám đốc Lâm nhà tôi vẫn còn bình thường sao?"
Nhưng mà sao chỉ mới trong chớp mắt mà đã cần người khác đỡ mới đi đường được thế?
Mấy chữ "Phó giám đốc Lâm nhà tôi" khiến bộ trưởng Từ cảm thấy không vui: "Hửm, này không phải thủ đoạn thường dùng của Nam Dương mấy người hả? Muốn say lúc nào thì say lúc ấy."
Chậc chậc, cái lời này.
Hồ Phỉ Phi quay đầu nhìn Từ Linh, Từ Linh cũng nhướn mày nhìn lại nàng, thế nào, còn muốn cáu kỉnh hả?
Một lát sau.
Hồ Phỉ Phi đột nhiên chui vào trong ngực cô: "Ai da." Nàng dùng tay che lại cái trán: "Người ta cũng uống nhiều, người ta cũng đau đầu."
Từ Linh:....!
Đúng là thủ đoạn quen dùng của Nam Dương.
Suốt đường đi Tô Mẫn sốt ruột lo lắng không thôi, Lâm Tiêu Tiêu vốn chỉ giả vờ nhưng sau đó không biết có phải là do gió lạnh kích thích hay do cái khác không mà dạ dày lại bắt đầu cảm thấy đau.
chỗ này khá xa nhà, hơn nữa chỗ cửa quán bar lại bị kẹt xe nặng.
Lâm Tiêu Tiêu vô lực dựa vào người Tô Mẫn, mồ hôi lạnh ở trên trán không ngừng rơi.
Tô Mẫn nhìn mà đau lòng, bây giờ dang ở trong xe, không có thuốc gì cả, nàng lập tức cái khó ló cái khôn nghĩ ra một cách, hai tay khép lại, dùng sức chà xát, muốn tăng nhiệt đột lòng bàn tay lên, sau đó dán sát vào phần dạ dày của Lâm Tiêu Tiêu.
Sự ấm áp nơi bàn tay xua đi một chút đau đớn, Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô mẫn, ánh đèn ở ngoài cửa chiếu vào đôi mắt của nàng, có thể thấy rõ ràng sự đau lòng và khẩn trương ở trong đó.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Những năm gần đây đối với chuyện yêu thầm điên cuồng của cô, không chỉ có Hồ Phỉ Phi không hiểu mà người nhà cô cũng không hiểu được.
Mặc dù cô luôn kiên trì, không chịu quay đầu nhưng con người mà, ai cũng có nhược điểm, đặc biệt là một người phụ nữ.
Nhiều lúc đêm khuya tĩnh lặng cô cũng thường tự hỏi bản thân mình làm như vậy có đáng giá hay không? Nếu toàn bộ mọi sự chờ đợi lại biến thành công dã tràng trong tương lai thì cô có thể thản nhiên tiếp thu nó hay không?
Thậm chí ngay cả ban nãy trong lòng cô cũng nảy sinh những suy nghĩ u ám, nhưng yêu thầm chính là kiểu hèn mọn như vậy, chỉ một hành động nhỏ bé lúc vô tình của Tô Mẫn cũng khiến cô chết đi sống lại.
Đi đến nhà.
Tô Mẫn đỡ Lâm Tiêu Tiêu đi vào, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa tí tách, nàng đi vào trong bếp nấu cháo.
Trong phòng bếp của Lâm Tiêu Tiêu có đầy đủ nồi niêu xoong chảo chén bát, chỉ là liếc qua cũng đã biết là không có người nào dùng, hơn nữa bài trí ở trong nhà cũng đơn giản gọn gàng, không giống như căn phòng có một người đang ở.
Tô mẫn vội vàng nấu cơm.
Lâm Tiêu Tiêu nghe âm thanh truyền ra từ trong bếp, ngửi hương cháo kia, trong lòng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Lúc Tô Mẫn bưng cháo ra khỏi phòng bếp thì thấy Lâm Tiêu Tiêu đang chống thân nhìn lén, thấy nàng đi ra, cô lập tức giơ tay ôm lấy dạ dày.
"Còn chưa đỡ hả?" Tô Mẫn có hơi khẩn trương: "Có cần đi bệnh viện một chuyến xem sao khong?" Nàng ngẫu nhiên cũng bị đau dạ dày, cho nên biết rõ khi đau thì nó đau tới mức nào.
Lâm Tiêu Tiêu đã khá hơn nhiều, nhưng cô sợ mình nói thế thì Tô Mẫn sẽ rời đi ngay, cô rũ đầu xuống, tóc dài che khuất phần mắt: "Đỡ hơn rồi..."
Hơi thở mong manh, âm thanh suy yếu, nghe qua có giống như đỡ một chút nào cơ chứ, Tô Mẫn bưng cháo đưa qua, Lâm Tiêu Tiêu suy yếu cầm lấy cái muỗng.
"Để tôi đút cho chị." Thấy cô đau quá mức, Tô Mẫn không đành lòng, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, yếu đuối "ừm" một tiếng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên trong đời Tô Mẫn đút cơm cho người khác, cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Tiêu Tiêu được đút cơm.
Khi còn nhỏ ở trong một lần nghỉ hè, Tô Mẫn đã từng quen một người bạn nhỏ bị bệnh tật quấn thân quanh năm suốt tháng, nàng đã từng bắt nạt cô, nhưng sau khi thấy cô lén lút trốn ở trong nhà lau nước mắt, ngồi dựa vào giường ngay cả cơm cũng không ăn được, sắc mặt trắng bệch, đáng thương giống như một người sắp chết thì nàng đã lén bò cửa sổ đi vào đút cơm cho đối phương.
Suy nghĩ của Tô Mẫn phiêu về phía phương xa, nàng nhìn đôi môi của Lâm Tiêu Tiêu, nhìn cô cúi đầu nghiêm túc ăn, lại nhìn bộ dạng nhíu mày của cô, bỗng nhiên hình ảnh này lại trùng hợp với hình ảnh xuất hiện ở trong đầu.
"Suy nghĩ gì vậy?" Âm thanh của Lâm Tiêu Tiêu mang theo âm mũi, Tô Mẫn lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là đang nhớ đến một người bạn thời còn bé mà thôi."
Đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu hiện lên một tia sáng, trái tim đột nhiên nhảy lên: "Hửm?"
Tô Mãn thở dài, trong mắt có sự ảm đạm: "Chuyện đã lâu rồi, không cần phải nhắc đến."
Lâm Tiêu Tiêu yên lặng nhìn Tô Mẫn, vì sao lại không nói? Nàng nhớ đến ai? Là bản thân lúc còn bé sao? Vì sao lại có vẻ mặt đau khổ chua xót như vậy chứ?
Ăn cháo xong.
Tô mẫn đỡ Lâm Tiêu Tiêu ngồi lên sô pha, vốn dĩ nàng muốn rời đi, nhưng mắt thấy bên ngoài trời càng ngày càng âm u, cũng bắt đầu có tiếng sét đánh "đùng đùng" thì nàng lại chần chừ.
lâm Tiêu Tiêu sợ tiếng sét đánh.
Nàng lại nhìn qua, quả nhiên Lâm Tiêu Tiêu đã cuộn thành một cục ở trên sô pha, hai tay cô ôm lấy chân mình, có vẻ sợ hãi.
Tô Mẫn thở dài, thử hỏi một câu: "Tôi...!Nếu không, đêm nay tôi ở lại đây cùng với chị?"
lâm Tiêu Tiêu tất nhiên là đồng ý.
Tô Mẫn: "Vậy để tôi về nhà đổi áo ngủ đã, chị chờ một lát, tôi sẽ lập tức quay lại."
Tính cách của nàng đã quái dị từ hồi bé, mặt ngoài nhìn có vẻ vui vẻ nhưng trong lòng lại rất quái gở, nàng cũng không nguyện ý ở chung chỗ với người khác.

Hôm nay làm như vậy chỉ là vì Tô Mẫn cho rằng nàng thiếu nhân tình của Lâm Tiêu Tiêu, dù sao thì cô đã giúp mình học bù lâu như vậy, còn về việc có lẫn lộn chút tình cảm riêng tư nào đó hay không thì nàng đã tự mình phủ định.
Thay đổi áo ngủ, Tô Mẫn lại nhanh chóng rửa mặt một lát, sửa soạn lại bản thân mới quay về tìm Lâm Tiêu Tiêu.
Chờ nàng quay trở lại thì trong phòng tối đen.
Tô Mẫn nghi hoặc nhìn khắp nơi một lượt, thử kêu một tiếng: "Đàn chị?"
Sao lại tắt đèn rồi?
Trong căn phòng duỗi tay không thấy năm ngón tay thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ ngọt ngào, âm thanh nhỏ bé mềm mại của Lâm Tiêu Tiêu truyền lại đây.
- -- Tôi đang ở trên giường, tôi rất sợ hãi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.