Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 17: Chương 17




Tô Mẫn thấy một màn như vậy rất kinh ngạc, từ sa u khi đi qua Chờ, nàng biết rõ người mà đàn chị chờ là một người con gái.
Hiện giờ, Hồ Phỉ Phi lại mặc như vậy, lại còn thân mật ôm lấy eo của Lâm Tiêu Tiêu, dựa vào cổ cô làm nũng thì cho dù là ai đi nữa cũng sẽ nghĩ nhiều một chút.
Ở trong mắt tổng giám đốc Hồ, Tô Mẫn chính là một cô nhóc miệng còn hôi sữa còn không ra được cửa lớn của trường học, nàng thật sự không rõ ở trên người nàng ta sao Lâm Tiêu Tiêu lại có thể có nhiều kiên nhẫn để dùng như vậy, nếu là nàng có nhiều tinh lực như vậy thì phỏng chừng đứa trẻ nàng sinh cho bộ trưởng Từ cũng đã có thể chạy đầy đất rồi.
"Đàn chị."
Hồ Phỉ Phi cùng Lâm Tiêu Tiêu đều cho rằng Tô Mẫn sẽ làm bộ không thấy nhìn rồi rời đi, nhưng không nghĩ tới nàng lại có thể mở miệng kêu người.
Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu, Hồ Phỉ Phi cũng xoay người sang chỗ khác theo, dùng ánh mắt ngập tràn khiêu khích nhìn Tô Mẫn.
Ha hả, đã nghĩ thế nào về chuyện solo một một chưa?
Tô Mẫn rất bình tĩnh, "Chị có khỏe không?"
Hồ Phỉ Phi:......
Đệt mợ!!!
Được một người đẹp vô địch trẻ trung đầy sức sống thanh xuân như nàng ôm thì có cái gì mà không tốt cơ chứ??? Tô Mẫn nói lời này là có ý gì vậy!!!
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, mặt mày hơi hớn hở, nhẹ nhàng cười.
"Cơm làm xong rồi." Tô Mẫn nhìn Hồ Phỉ Phi: "Có thể ăn."
Bởi vì người này là bạn bè của Lâm Tiêu Tiêu, cho nên nàng mới có thể đối đãi Hồ Phỉ Phi một cách tôn trọng như vậy, trừ cái này ra, nàng không có cảm giác gì đối với người này cả.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhìn Hồ Phỉ Phi, cô cũng ý thức được đường đường là một tổng giám đốc như nàng mà chỉ quấn một lớp khăn trải giường thì không được đẹp đẽ gì cho lắm, "Để mình trở về lấy cho cậu một bộ quần áo."
Hồ Phỉ Phi trực tiếp ném chìa khóa cho cô, "Không cần lấy váy."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cô xoay người nhìn nhìn Tô Mẫn.

Thật ra cô còn chưa yên tâm để một người không đáng tin cậy như tổng giám đốc Hồ ở cùng với nàng cho lắm.
Tô Mẫn yên lặng nhìn hành động của hai người, khẽ gật đầu: "Trời mưa, đi chậm một chút."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, trong lòng có hơi sốt ruột, tuy rằng cử chỉ hành vi vừa rồi của Hồ Phỉ Phi nhìn qua có vẻ rất trẻ con, không phải là phong cách của nàng, nhưng mà dù sao cũng đã chờ đợi lâu như vậy rồi, Tô Mẫn thật sự không thèm để ý chút nào cả sao?
Hồ Phỉ Phi cũng cảm thấy có điểm nhìn không thấu, rõ ràng hai người có một loại cảm giác mờ ám rất rõ ràng, nhưng biểu hiện này của Tô Mẫn cũng quá trầm ổn rồi đúng không? Nàng là một người lăn lê bò lết ở giới giải trí, kiểu con gái nào mà nàng chưa thấy qua cơ chứ? Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới lời mà lúc trước Từ Linh nói với nàng: "Tôi chọn Tô Mẫn, không chỉ là vì mặt mũi của cô." Bây giờ xem ra, bộ trưởng Từ cũng không hề lừa nàng.

Lâm Tiêu Tiêu rời đi, Tô Mẫn yên lặng nấu nước, chờ nước sôi, nàng cũng pha trà xong, bởi vì phát sốt cho nên thể lực tiêu hao quá mức, sắc mặt có hơi tái nhợt, mang theo vài phần xinh đẹp mềm mại như nước, động tác của nàng rất mềm nhẹ, tẩy trà, pha trà, pha trà, tất cả đều mang theo một phần phong vận.
Thời khắc đó, nhìn nàng, Hồ Phỉ Phi cảm giác giống như là đang nhìn Lâm Tiêu Tiêu vậy.
Khí chất của hai người này ở trong phương diện nào đó thật sự quá giống nhau.
Chẳng lẽ đây là tướng thê thê trong truyền thuyết???
Tô Mẫn vừa ngẩng đầu đã phát hiện ánh mắt đánh giá của Hồ Phỉ Phi, mặt của nàng không hề biến sắc đưa trà qua đó, "Uống một ít đi, để ấm dạ dày."
đôi mắt của Hồ Phỉ Phi câu lấy nàng, trực tiếp nói thẳng, không hề vòng vo gì cả: "Cô không muốn biết quan hệ của tôi và Tiêu Tiêu sao?" Lời này của nàng nói ra bằng giọng điệu vô cùng kiều mị, ánh mắt cũng mang theo vài phần hận ý, thực ra cho đến hiện tại Hồ Phỉ Phi vẫn còn oán hận Từ Linh, người nọ không phải là một người chính trực lắm sao? Vậy bây giờ nàng cứ tạm thời bắt nạt học trò của cô ta một chút, để cho thỏa nỗi hận trong lòng.
Tô Mẫn nhìn Hồ Phỉ Phi, "Cô là bạn bè vô cùng thân thiết của đàn chị."
Giọng điệu của nàng vô cùng khẳng định.
Hồ Phỉ Phi uống một ngụm trà, thân thể nghiêng về phía sau, dựa vào sô pha, nàng có vẻ quyến rũ cuốn một lọn tóc ở trong tay, dùng ánh nhìn mị hoặc nhìn nàng: "Hửm?"
Nếu đối phương đã đi thẳng vào vấn đề như vậy, Tô Mẫn cũng vô cùng trực tiếp: "Đàn chị là một người rất cẩn thận, chị ấy cũng không tình nguyện để cho người khác động đậy vào đồ vật của chị ấy, mà khăn trải giường của chị ấy có thể để cho cô dùng, chứng tỏ quan hệ của hai người không hề nông cạn."
Hồ Phỉ Phi cong cong khóe môi, cũng thông minh đấy chứ, nếu biết quan hệ không nông cạn mà còn không ghen tỵ hả?
Tô Mẫn cũng pha cho bản thân một ly trà, "Nhưng mà chị ấy lại không cho cô mặc quần áo của mình."
......
Hồ Phỉ Phi đột nhiên cảm thấy trà này có hơi nóng miệng.
Tô Mẫn cười, "Còn muốn uống một ly nữa sao?"
Hồ Phỉ Phi gật gật đầu, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Lâm Tiêu Tiêu đi lấy quần áo cho Hồ Phỉ Phi, cảm thấy rất sốt ruột, cô rất quen thuộc nhà của Hồ Phỉ Phi, lúc lấy quần áo xong đi xuống dưới thì ngoài ý muốn nhìn thấy một người quen thuộc.
không trung xám xịt vẫn còn mưa nhỏ, Từ Linh cứ thế đứng yên tại chỗ, cô không có mang dù, để mặc cho nước mưa dừng ở trên người, mưa phùn khiến dáng vẻ của cô nhìn có vẻ hiên ngang, giống như là nhân vật bước ra từ bức tranh sơn thủy vậy.

Những lần qua, Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng của cô luôn mang theo khí thế toàn phần, hoặc nếu không cũng là bộ dạng sắc bén ít nói, nhưng chỉ có mỗi lúc này đây, ở giữa mày của cô mang theo nồng đậm tối tăm cùng bi thương.
Lâm Tiêu Tiêu dừng một chút, "Bộ trưởng Từ."
Từ Linh gật gật đầu, ngược lại nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu: "Cô ấy ở chỗ của cô."
Mấy chữ "cô ấy" này không cần nói ra thì hai người cũng đã tự hiểu trong lòng đó là ai.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn thân thể bị xối ướt của cô, mùa như thế này rất dễ dàng đổ bệnh, cô từ trong xe lấy ra một cái dù, đưa qua đó.
Từ Linh lắc lắc đầu, sắc mặt bình thản: "Như vậy cũng tốt."
Có người chăm sóc nàng thì cô cũng an tâm một ít.
Thương tổn Hồ Phỉ Phi không phải là ý đồ của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn khiến nàng bị tổn thương.
Vào thời khắc này, trong lòng của Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy không qua được, cô nhìn Từ Linh đứng ở trong mưa, nghĩ đến tổng giám đốc Hồ còn có tâm trạng trêu chọc Tô Mẫn ở nhà mình, đột nhiên chợt hiểu ra cái gì gọi là "Tình cảm sẽ chẳng bao giờ bằng nhau được".
Người yêu trước, luôn là người phải chịu tổn thương.
Hai người đều là người thông minh, rất nhiều lời không cần phải nói nhiều làm gì, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra là được.
Từ Linh: "Cô ấy......!Có khỏe không?"
Rõ ràng không nên hỏi, nhưng bản thân lại khống chế không được trái tim của chính mình.
Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc, "Thực ra có rất nhiều câu vốn dĩ không nên để tôi nói, nhưng mà bộ trưởng Từ này, nếu thích, thì vì sao lại phải bắt buộc mình quên đi chứ?"
Cô rõ ràng cũng rất yêu Hồ Phỉ Phi mà, vì sao lại muốn phủ nhận chứ?
Từ Linh nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Có một số đồ vật, thừa dịp cảm tình còn không sâu đậm thì nên cắt đứt, như vậy mới tốt cho cả hai người."
Năm đó cô bởi vì nhìn thấy sư phụ của mình vì tình yêu thống khổ trằn trọc dày vò như thế nào, cho nên Từ Linh không tin tưởng bản thân mình được, cô không làm ra hành vi không chút do dự như vậy được.
Lời này giống như cô đang nói với Lâm Tiêu Tiêu, nhưng mà cũng giống như cô đang tự nói với bản thân mình vậy.
Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, "Hy vọng thế."
Hy vọng như thế.
Hy vọng bộ trưởng Từ thật sự giống như lời mà cô nói, tình cảm vẫn chưa sâu đậm như vậy.
Trên đường trở về, tâm trạng của Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn rất trầm thấp, có lẽ là bởi vì thời tiết âm trầm này, cũng có lẽ là bởi vì lời nói của Từ Linh, cho nên ngực của cô vẫn luôn rầu rĩ như là có cái gì đang đè nặng vậy.
May mắn là khi trở về nhà, Tô Mẫn đã trước tiên đi ra đón cô, nàng mỉm cười: "Đã trở lại hả? Có lạnh hay không?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, trong mắt mang theo một tia cười nhạt, "Có một ít."
Tô Mẫn săn sóc nhận lấy cái túi ở trong tay cô, Lâm Tiêu Tiêu thuận tay bắt được tay của nàng, cảm xúc lạnh lẽo như băng kia khiến trái tim của Tô Mẫn run lên, "Làm sao vậy? Đàn chị?"

Đây là một chuyện rất đáng sợ.
Tô Mẫn luôn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu được trái tim của cô.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên có hơi đau khổ, nếu có một ngày, Tô Mẫn đã biết được tình cảm kia của cô, cũng đã đi đến cái vị trí kia thì nàng sẽ giống như Từ Linh, cho dù trong lòng có thích đến cỡ nào đau đến cỡ nào cũng muốn chịu đựng rời đi sao?
"Cậu làm sao vậy?"
Hồ Phỉ Phi cũng phát hiện điểm bất thường, nàng đi tới, Lâm Tiêu Tiêu ngược lại nhìn về phía nàng: "Tôi thấy cô ấy."
Ở trước mặt của Tô Mẫn, câu "cô ấy" này là ai không cần nói cũng biết.
Tô Mẫn biết hai người có chuyện muốn nói liền tìm lấy cớ đi phòng bếp rửa trái cây, đàn chị thích ăn trái cây, mỗi lần chị ấy đến đây học bù cho nàng thì Tô Mẫn luôn cẩn thận cắt một dĩa trái cây phối hợp để ra.
Lúc vừa mới bắt đầu, trong phòng khách còn không có cái gì, nhưng đến hiện tại, âm thanh của hai người càng lúc càng lớn, dần dần trở thành một trận cãi vã.
Rất rõ ràng, Lâm Tiêu Tiêu đang cố gắng kiềm chế bản thân lại, ngược lại là Hồ Phỉ Phi càng nói càng nóng nảy.
"Cậu mau tỉnh lại đi, hai người bọn họ đều là một loại người, cậu muốn giống như mình hả? Cậu có thể giống như mình được sao? Bọn mình mới qua bao lâu kia chứ?"
"Cậu nói lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Mình chỉ sợ cậu cứ giữ sự mê muội không chịu tỉnh ngộ mà thôi! Chuyện này về sau sẽ phát triển như thế nào mình biết rõ hơn cậu nhiều......!Cậu......!sau này cậu phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó cậu chạy tới tìm mình khóc lóc thì mình sẽ không mở cửa đâu!"
"Không cần cậu quản!"
......
Đến cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa "Rầm" thật mạnh, giống như có ai rời đi.
Tô Mẫn từ phòng bếp đi ra, phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu Tiêu, cô ngồi ở trên sô pha, ánh mắt có hơi trầm thấp, thấy Tô Mẫn đi ra, cô nâng nâng đầu, cười miễn cưỡng: "Tình tình của cô ấy chính là vậy."
Hồ Phỉ Phi vẫn luôn là kiểu người như thế này, nghĩ sao nói vậy, có cái gì cũng nói thẳng ra, Lâm Tiêu Tiêu không trách nàng, nhất định là vì trong lòng nàng quá đau khổ, sợ bản thân cô giẫm lên vết xe đổ mà thôi.
Tô Mẫn gật gật đầu, nàng nhìn bộ dáng trầm thấp kia của Lâm Tiêu Tiêu, lại nhìn nhìn thời tiết ở bên ngoài, "Đàn chị, hết mưa rồi, để tôi đưa chị đi ra ngoài xem điện ảnh."
Lâm Tiêu Tiêu vốn không có tâm trạng gì cả, nhưng khó lắm mới được ở cùng một chỗ Tô Mẫn, cô cũng không muốn bỏ lỡ, "Được."
Hôm nay thời tiết thay đổi thất thường.
Lúc hai người đi ra còn không có cái gì, mới vừa đi đến bãi đỗ xe thì trời lại có mưa, Tô Mẫn thở dài một tiếng, "Xong rồi, chuẩn bị mưa lớn rồi, này......"
Lâm Tiêu Tiêu: "Nếu không về nhà xem cũng được."
Thật ra cho dù có xem bộ phim nào, chỉ cần có thể cùng Tô Mẫn ở bên nhau thì tốt rồi, cô cũng không thích nơi có nhiều người cho lắm, càng muốn hai ngưởi ở trong nhà hơn.
Tô Mẫn gật gật đầu, nhìn nhìn trời mưa càng rơi càng nặng này: "Chị chờ ở chỗ này đi đàn chị, để tôi đi lấy dù."
"Như vậy sao được?" Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, "Em bị sốt vừa mới khỏi xong, lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?"
Tô Mẫn nghĩ nghĩ, nàng cởi áo khoác của bản thân ra, dùng hai tay chống lên, cố gắng che đàn chị ở dưới lớp áo khoác.

Lâm Tiêu Tiêu mặt có hơi nóng lên, ở dưới cánh mũi đều là hương thơm ở trên người Mẫn Mẫn, hai người dán rất chặt, thậm chí cô còn có thể cảm giác được đầu tóc của Tô Mẫn đang nhẹ nhàng quét qua cổ của mình, ngứa.
Tô Mẫn nhìn cô, mỉm cười xán lạn: "Chúng ta cùng nhau chạy đi."
Mưa phùn, hơi lạnh, mùi hoa, nhiệt độ cơ thể.
Con đường này không xa nhưng lại bị hai người chạy ra cảm giác giống như trong phim thần tượng.
Đi đến dưới lầu, Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu liếc nhau, đều cười.
Đã thành công bỏ qua cảm xúc tăm tối lúc nãy.
Lâm Tiêu Tiêu phát hiện thứ tình cảm này đún là vô cùng huyền diệu, có thể dễ dàng làm chủ được cảm xúc vui buồn giận dữ của một người.
Phất phất cái áo bị dính mưa, Tô Mẫn cúi đầu tìm chìa khóa mở cửa ở trong túi, nàng mới vừa tìm được thì sau lưng chợt thấy ấm áp, như được thứ gì đó che đậy.
Tô Mẫn quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Tiêu Tiêu khoác áo khoác ở trên người nàng, "Em bệnh còn chưa khỏe đấy."
Toàn thân lập tức dính lên hương thơm của đàn chị, Tô Mẫn đứng ở tại chỗ ngây ngốc.
—— Đàn chị là một người rất cẩn thận, chị ấy cũng không tình nguyện để cho người khác động đậy vào đồ vật của chị ấy, mà khăn trải giường của chị ấy có thể để cho cô dùng, chứng tỏ quan hệ của hai người không hề nông cạn.
—— Nhưng mà chị ấy lại không cho cô mặc quần áo của mình.
Những lời mà ban nãy nàng nói với Hồ Phỉ Phi chợt xuất hiện ở bên tai, chỉ nháy mắt, toàn bộ mọi thứ ở trước mắt chợt trở nên sai lệch, phong cảnh ở nơi xa giống như đang bị đảo ngược lại vậy, nhanh chóng đem rất rất nhiều câu nói nhét vào trong óc.
"Làm sao vậy?" Lâm Tiêu Tiêu phát hiện điểm bất thường của nàng, nâng tay lên dịu dàng xoa nước mưa ở trên trán của nàng, "Chìa khóa mở cửa bị rơi rồi hả?"
Cảm thụ được độ ấm của đầu ngón tay, Tô Mẫn nhìn đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu, một tay vuốt quần áo của cô, trái tim giống như đang bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm một cái.
—— tôi đang đợi một người, đợi rất lâu rồi.
—— có điều lúc trước tôi có sửa tên lại.
—— nghe nói nữ chủ quán ở đây vẫn luôn yêu thầm một người, từ trước đến nay còn chưa tỏ tình, còn nói khi còn nhỏ hai người đã ước định sẵn, sau này lớn lên sẽ cùng nhau mở một quán bar.
—— khi tôi còn nhỏ thân thể không tốt, sau đó có một người bạn đã tặng tôi một bộ DVD《 Cậu bé rồng 》.
......
Toàn bộ những lời nói kia không ngừng gào thét ở bên tai của Tô Mẫn, trái tim như đang bị thứ gì đó đông lại, nàng nhìn sườn mặt của Lâm Tiêu Tiêu, cuối cùng lại dần dần trùng hợp với khuôn mặt khi còn bé của người đó.
—— tôi kêu Tô Mẫn, chị gọi là gì thế?
—— ha hả, một người giống như con thỏ trắng như chị mà cũng dám tỏ tình với tôi?
—— tôi phải đi, ba tôi đã tìm được một chỗ khác tốt rồi, chị......!Chờ dàn xếp xong xuôi thì tôi sẽ quay về đây thăm chị, không được phép quên tôi.
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.