Dây Dưa - W Tòng Tinh

Chương 41



Sở Liễn toại nguyện trở thành hoàng đế Đại Sở, đệ đệ Sở Hộc dẫn binh chinh chiến, bảo vệ giang sơn cho y.

Người ngoài cứ tưởng Thái tử do cung nữ sinh ra, cung nữ bạc mệnh kia yếu quá nên sau khi sinh hạ long chủng đã bất hạnh qua đời.

Thái tử Sở Miện thông minh nhưng rất nghịch ngợm, vừa thôi nôi đã chạy khắp hoàng cung, cung nhân nào cũng không bắt được nó. Nó rất bám Sở Liễn, mỗi lần y vào triều phải bế nó trên đùi, nếu không nó sẽ khóc không chịu nín.

"Cha đang làm chính sự, A Miện không chơi một mình được à?" Sở Liễn nhéo mũi đứa bé rồi nghiêm mặt một lát, nhưng đối diện với đôi mắt long lanh kia, y không sao hung dữ được.

Mắt Sở Miện màu vàng sẫm nhưng phải đứng rất gần mới thấy. Mắt nó giống Sở Liễn, còn mũi và miệng hao hao Sở Hộc.

Khi Sở Hộc nhận ra điểm giống nhau này thì trong lòng hơi vui vẻ, không còn nghĩ đến yêu vật mất tích mà xem Sở Miện như con mình và huynh trưởng.

Đầu giường thắp một ngọn đèn sáng lờ mờ, Sở Liễn ru Sở Miện ngủ như thường lệ, tiểu Thái tử đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi y: "Sao con lại có hai cha thế ạ?"

Sở Liễn sững sờ, vén tóc mai trên má đứa bé ra sau tai rồi cười nói: "Ai bảo con có hai cha?"

"Hoàng thúc bảo con phải gọi hắn là cha." Sở Miện chớp mắt nói, "Hắn nói cha không phải cha con mà là mẹ."

Nói xong đứa bé ôm cánh tay y, vui vẻ gọi: "Mẫu thân!"

"Mẫu thân gì chứ? Hắn gạt con thôi." Sở Liễn nói, "A Miện đừng để ý đến hắn."

Tiểu Thái tử "à" một tiếng, tiu nghỉu cụp mắt xuống rồi ngáp một cái, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Yêu vật có thể bám vào yêu chủng không? Sở Liễn cũng từng nghi ngờ, nhưng biểu hiện của Sở Miện không khác gì trẻ con nên tạm thời chưa nhìn ra dấu hiệu bị đoạt xá.

Y đưa tay tắt đèn rồi ngắm khuôn mặt lờ mờ của đứa bé trong bóng tối.

Yêu vật giỏi lừa gạt lòng người, giả làm trẻ con có gì khó đâu?

Khi họ còn sống chung, cử chỉ của yêu vật cũng rất ngây thơ.

Vì yêu vật trộm xác Sở Hộc nên y mới cảm thấy đối phương là một nam tử trưởng thành cao lớn, thật ra bản thân yêu vật không có hình dạng, cũng không phân chia giới tính.

Sở Liễn cúi đầu xuống, kề vào tai đứa bé gọi khẽ một tiếng "phu quân".

Đứa bé thở đều đều, chẳng có phản ứng gì với y.

Chẳng lẽ y đoán nhầm sao?

Sở Liễn nằm xuống nhắm mắt lại.

Thôi. Y chẳng muốn thăm dò nữa, tạm thời cứ sống trong mơ hồ vậy đi.

Có thể sống đến hôm nay cũng xem như y thắng cược rồi.

-

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Tiểu Thái tử trổ mã cao lớn, mười lăm tuổi đã cao hơn Sở Liễn một cái đầu.

Hắn vẫn đeo bám Sở Liễn, còn thường xuyên nũng nịu, Sở Hộc hết sức ghen tị nhưng lại chẳng có lý do gì đuổi hắn nên bỏ lỡ rất nhiều cơ hội thân mật với huynh trưởng.

Sở Liễn đã dần nhận ra điều gì đó.

Nhưng đối phương không nói thì y cũng sẽ không vạch trần.

Thái tử vung roi giục ngựa, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tinh nghịch. Hắn kéo cung bắn trúng hồng tâm phía xa, đám thị vệ hò reo ầm ĩ, hắn đắc ý quay đầu nhìn Sở Liễn trên đài, háo hức chờ y khen ngợi.

Hắn không gọi Sở Liễn là phụ hoàng, cũng không gọi cha mà vô lễ gọi y là A Liễn: "A Liễn, mau xuống đây! Ta dẫn ngươi đến chỗ xa hơn bắn hươu!"

Sở Hộc nhíu mày đứng trước mặt Sở Liễn trách cứ: "Thái tử, sao ngươi lại gọi thẳng tục danh của bệ hạ chứ!"

Sở Miện phớt lờ hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn Sở Liễn, ghìm dây cương cho ngựa đi tới dưới đài rồi nói: "Đi thôi, đi một lát rồi về."

Sở Liễn bảo các thị vệ lùi ra sau, cởi áo lông chồn trên vai rồi đi tới cạnh lan can, thiếu niên lập tức dang hai tay ra: "Nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi."

Y chẳng chút do dự nhảy xuống đài cao.

Tiếng gió rít gào bên tai, y và Sở Miện nhìn nhau.

Thiếu niên phi thân bay lên, vững vàng đỡ lấy y rồi lại đáp xuống yên ngựa, mỉm cười nhìn y một lát, sau đó đặt y ngồi trước người mình.

Sở Liễn nắm dây thừng nói khẽ: "Không hận ta sao?"

Lồng ngực thiếu niên kề sát lưng y, dường như y có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

"Nương tử, mẫu thân......" Giọng Sở Miện nhỏ như đang thì thầm, đột nhiên bật cười rồi ôm eo y nói, "Ngươi sinh con cho ta, ta sinh một trái tim cho ngươi, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Sở Liễn nói: "Từ nay chúng ta không nợ gì nhau nữa."

Thiếu niên lắc đầu nói: "Ngươi còn nợ ta mà."

Sở Liễn tưởng đối phương muốn nói chuyện mình lén bày trận pháp thu hồn nên ngồi thẳng lên, đang định gọi Sở Hộc thì nghe Sở Miện nói: "Hôm nay trên núi không thấy phượng hoàng nhưng có tuyết rơi, đi xem với ta nhé."

Rốt cuộc Sở Hộc đã phát hiện ra điều khác thường nên tức giận cưỡi ngựa đuổi theo họ.

Gió thổi qua mặt hơi lạnh nhưng rất sảng khoái.

Thiếu niên cười vang, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ hăng hái: "Gương mặt này của ta thế nào, đẹp hơn ngàn vạn người ngươi từng gặp đúng không?"

Sở Liễn cũng cười: "Thật xảo quyệt."

"Ta là yêu mà," đối phương nói, "Tất nhiên phải xảo quyệt hơn người rồi."

[HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.