Dạy Học Hữu Nghị

Chương 2



Tần Dương nghĩ không sai, Lý Ứng không lạnh nhạt, nhưng cậu cũng không phải kiểu người nhiệt tình. Nếu không ngay từ đầu người ta cũng chẳng gán cho cậu cái mác lạnh lùng cao ngạo.

Cậu sẽ không chủ động tìm người bắt chuyện, cho nên thường xuyên chỉ lủi thủi một mình.

Nhưng nếu có ai muốn nói gì với cậu thì tuyệt đối sẽ không bị làm lơ, có lẽ ở bên cạnh cậu còn khá dễ chịu.

Chỉ là những tính cách này chắc mỗi mình Tần Dương biết.

Lý Ứng đang ngồi dưới tán cây lật sách ra học.

Lơ đãng nhìn thấy một đám nữ sinh lén lút ngắm cậu, còn nhỏ giọng bảo nhau điều gì.

Bọn họ nhận ra đã bị cậu phát hiện, liền vội vàng chạy đi.

Lý Ứng lại dời tầm mắt về sách vở, hơi nhíu mày, cậu không hiểu cũng không thích hành động này của các nàng lắm. Mấy cô ấy lúc nào cũng như vậy, nếu có gì muốn nói có thể gặp trực tiếp cậu cơ mà, giống như người hôm qua.

Đúng rồi, cái cậu đó.

Nhớ tới nam sinh cao lớn sáng sủa kia, lông mày Lý Ứng liền giãn ra.

Hôm đó tan học về tới nhà, cậu liền tìm kiếm thông tin của Tần Dương.

Gia đình đơn thân, mà nói cho đúng thì, hắn chỉ có một cha kế.

Có lẽ do sống trong hoàn cảnh này Tần Dương mới trở thành học sinh kém, ở lại lớp một năm, còn có chút tiếng tiếng xấu: đánh nhau giỏi, vi phạm hàng tá nội quy của trường, cũng may không nghiêm trọng đến mức phải thôi học.

Có lẽ học sinh giỏi mà thấy loại người như vậy thông thường đều lập tức né xa, nhưng mấy cái thông tin không tốt này chẳng làm ảnh hưởng tới Lý Ứng. Hắn ưu tú cũng được mà không giỏi cũng thế, Lý Ứng không quá quan tâm đến bề nổi của mọi việc. Cậu tra tư liệu liên quan đến hắn, chỉ là hy vọng mình có hiểu biết đầy đủ về người đầu tiên đã tìm cậu hỏi chuyện.

Cậu là một người rất nghiêm túc, đối với việc phát sinh thêm một mối quan hệ cũng vậy.

Cậu luôn nghĩ rằng hiểu biết một người là điều kiện tiên quyết để kết giao với họ, là thái độ có trách nhiệm với người đó, cũng là có trách nhiệm với chính bản thân mình.

Học sinh dở… Hửm…

Lý Ứng nghĩ nghĩ, như vậy có vẻ cũng khá tốt, hắn chắc còn thường xuyên tìm mình hỏi bài.

Lý Ứng cảm thấy khoảng thời gian dạy Tần Dương học chiều qua rất đẹp, cũng có suy nghĩ tốt về Tần Dương.

Tần Dương cùng đám bè bạn xấu lái xe đạp chuẩn bị về nhà, thấy Lý Ứng đang ngồi dưới tán cây đọc sách.

“Hê tụi bây đi trước đi!”

Nói xong liền nhấn bàn đạp, lấy một cái tư thế tự cho là cool ngầu hết sức mà phanh lại trước mặt Lý Ứng, “Lý Ứng, học bài hả?”

Lý Ứng ngẩng đầu, nhìn người trước mặt nhếch mép cười với mình, cũng liền mỉm cười một chút, “Ừ, Tần Dương.”

“Gì, cậu biết tên tôi?!” Tần Dương có chút kinh ngạc, hắn mới rồi còn sợ thằng học sinh giỏi này chẳng nhớ rõ mình đâu.

“Đúng vậy.”

“Ha ha…” Tần Dương sờ gáy, nghĩ có lẽ do tiếng xấu đồn xa, tới con mọt sách còn biết cả tên lẫn họ hắn.

“Đúng rồi, Tần Dương, cái này tôi viết cho cậu, là bài hôm qua cậu hỏi. Mỗi bước làm đều có chú thích rõ, tôi cũng không giải tắt chỗ nào. Sau này gặp dạng bài tương tự hẳn là cậu có thể tự giải quyết.”

“Hả?” Tần Dương dừng xe bên cạnh Lý Ứng, cầm lấy cuốn sổ kia, lật lật, trên mỗi tờ giấy đều đầy chữ viết tay.

Cuốn sổ cũng không dày, nhưng như vầy thật không tệ!

“Cho tôi…” Tần Dương giật mình, “Cái này… Đều do cậu viết?”

Lý Ứng gật đầu, “Ừ.”

Tần Dương trừng lớn hai mắt, lại kinh ngạc mà giở tới giở lui, cẩn thận mà đọc một trang trong đó, thật sự viết rất kỹ càng tỉ mỉ, chữ tuy nhiều nhưng đều có thứ tự.

Mọt sách thật quá tốt, mọt sách thật quá có tâm!

Tần Dương hít hít mũi, ra vẻ cảm động, ngồi nghiêm túc thẳng lưng, khoác tay lên vai Lý Ứng, “Cảm ơn người anh em! Tôi nhất định sẽ xem kỹ.” Câu này hắn thật sự không nói chơi.

“Ừm, tốt.” Lý Ứng lại cười với Tần Dương, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

Ái chà…

Tần Dương yên lặng tán thưởng, mọt sách này cười rộ lên trông thật đẹp mắt, mọi khi cái mặt nó cứ lạnh như tiền.

Trong lòng hắn đang đắc ý dào dạt, nghĩ mấy đứa con gái yêu thầm nó chắc chẳng bao giờ có dịp nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Ứng đâu. Ai kêu mấy người chỉ im lặng mà mơ mộng chứ, như hắn thì có phải tốt hơn không!

“Lý Ứng, chúng ta kết bạn đi.”

Kỳ thật học sinh dở thấy đám học sinh giỏi thông thường cũng lập tức né xa, nhưng may là Tần Dương và Lý Ứng giống nhau, không quá chú trọng tới cái mác bên ngoài.

Hắn cảm thấy Lý Ứng không tệ, rất muốn kết bạn với cậu.

“…Làm bạn?”

“Đúng vậy.”

“Được.”

Đối với Lý Ứng bạn bè là thứ gì đó rất xa lạ, từ nhỏ đến lớn, người nói chuyện với cậu cực ít chứ đừng nói gì tới làm bạn.

Cậu có thể cảm nhận rõ trước nay mình luôn cô độc, nhưng cũng không tính sẽ xây dựng thêm mối quan hệ với người khác. Có điều nếu người đó là Tần Dương, trong lòng cậu vẫn thấy một chút kích động không nói nên lời.

Cậu nghĩ cùng Tần Dương nói chuyện, dạy hắn làm bài quả không tệ, nhưng chẳng có hy vọng xa vời là trở thành bạn của hắn.

Có lẽ ở một khía cạnh nào đó mà nói, danh phận vẫn rất quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.