Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 218



Edit: Qiezi

“Ừ? A? Thế nào… Khụ khụ… Ngại quá, thất thần!” Từ Tử Nham lúng túng nhìn Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn, âm thầm vứt hết toàn bộ não bổ.

Mấy thứ kia quá xa, cần từ từ thực hiện, bây giờ vấn đề quan trọng nhất là phải tăng tu vi.

Tại Tu Chân Giới này, không có đạo lý nào cứng bằng nắm đấm, nhìn sư phụ anh đi, tuy rằng quen phóng đãng, xấc láo không thèm để ý chút nào, nhưng khi ông thể hiện khí thế tu sĩ nguyên anh, đám trưởng lão kim đan trang nghiêm đứng đắn trong môn pháp đều phải nhường đường ông.

Đạo lý? Đạo lý là cái gì? Nhìn La Đại Cước thì biết. Với tu vi nguyên anh hậu kỳ của ông, trong cả môn pháp, trừ sư huynh của ông —— cũng chính là chưởng môn Lưu Quang Tông, ông không để ai vào mắt.

Người ta tự tin chính là tu vi!

Đây cũng là chuyện Từ Tử Nham cật lực mong muốn mình cũng có thể làm được!

Với tình hình hiện tại mà nói anh làm vô cùng tốt, chưa tới ba mươi đã đạt tới kim đan, lần này đi ra ngoài phỏng chừng có thể bị La Đại Cước khoe khoang thật lâu.

Thu liễm suy nghĩ của mình, Từ Tử Nham biết không cần nhiều lời, lúc nãy Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn im lặng đã chứng tỏ bọn họ không phải loại người lắm mồm.

Anh nhanh chóng thay đổi đề tài, hỏi thăm về tĩnh thất tu luyện trong Đấu Chiến Tháp.

Vừa nhắc tới cái này, Thiệu Tu Văn lập tức lên tinh thần, bắt đầu lải nhải liên miên giới thiệu lợi ích của tĩnh thất tu luyện.

Theo lý thuyết, tĩnh thất giỏi lắm cũng chỉ là một không gian độc lập, có thể cho người bế quan tu luyện, nhưng tĩnh thất ở Đấu Chiến Tháp lại có công dụng khác, có thể cung cấp pháp trận nghịch lưu gấp ba lần.

Pháp trận nghịch lưu này là một loại pháp trận có thể làm chậm thời gian lưu chuyển, nói một cách đơn giản, bên ngoài pháp trận một ngày, trong pháp trận có thể kéo dài ba ngày.

Pháp trận có thể có chức năng như vậy đương nhiên giá trị cao, hơn nữa độ khó cũng khá cao, chí ít ở Huyền Vũ Vực, cho tới bây giờ Từ Tử Nham chưa từng nghe nói qua có pháp trận gì có thể trì hoãn thời gian trôi qua.

Dùng một ngày như ba ngày, ánh mắt Từ Tử Nham lập tức sáng lên. Pháp trận này cực kỳ thực dụng, đáng tiếc nó quá phức tạp, mà tài liệu thi pháp cũng quá khó tìm, phỏng chừng dù Tử Dung có thể nghiên cứu ra cũng không thể sao chép được.

“Chậc chậc, thực sự đáng tiếc, nếu có thể mang trận pháp về…” Thiệu Tu Văn tiếc nuối.

Đây chính là tốc độ gấp ba đó, nếu mình có pháp trận như vậy, lo gì Lưu Ly Kiếm Tông không thể chấn hưng?

Từ Tử Dung nghe vậy ngẩng đầu nhìn lướt hắn, lạnh lùng nói: “Cho dù thật sự có thể lấy về, các ngươi giữ nổi sao?”

Thiệu Tu Văn lập tức á khẩu không trả lời được, thái độ cũng trở nên hơi mất mát, nếu Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông lấy được vật tốt như vậy, các môn phái chỉ biết ao ước đại môn phái người ta có thực lực.

Nhưng nếu Lưu Ly Kiếm Tông lấy được pháp trận, tin tức bị truyền ra ngoài, phỏng chừng phá cửa diệt gia ở trước mắt…

Huyền Vũ Vực đã từng có một môn phái trung đẳng có năm sáu trăm người, trong lúc vô tình phát hiện một mỏ linh thạch, chất lượng mỏ linh thạch cực kỳ tốt, thậm chí còn lấn át mạch khoáng lớn nhất của Lưu Quang Tông.

Vật tốt như thế, một môn phái trung đẳng sao có thể tiêu thụ nổi? Nhưng cố tình chưởng môn kia hám lợi tham lam, không chịu chia sẻ với người khác, muốn độc chiếm mạch khoáng kia.

Kết quả không ngoài dự định, ba tháng sau, cả môn phái từ trên xuống dưới mấy trăm người bị diệt không còn một mảnh, ngay cả manh mối cũng không còn.

Sau đó, dưới sự chủ trì của Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông, mạch khoáng kia bị các môn phái gần đó chia sẻ. Đương nhiên, miếng to nhất phải hiến cho Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông, nhưng chỉ dựa vào chút sót lại này, cũng đủ để đút no các môn phái nhỏ xung quanh.

Rốt cuộc không ai biết thảm án diệt môn là người nào làm, nhưng nhất định không trốn thoát mấy môn phái được lợi kia, hoặc là bọn họ liên hợp cùng làm.

Chuyện diệt môn như vậy, Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông chắc chắn không làm, dù sao bọn họ cũng là đầu lĩnh chính đạo, ít nhiều cũng phải chú ý thân phận một chút, nhưng môn phái khác thì chưa chắc có phẩm chất như vậy.

Bọn họ suy nghĩ rất rõ ràng, thay vì để môn phái kia độc chiếm mỏ, bọn họ không được chia, còn không bằng giết sạch bọn họ dâng ra mạch khoáng, với thân phận của Lưu Quang Tông, khẳng định không thể đoạt sạch, ngay cả chút canh cũng không cho bọn họ.

Sự thực đúng là như vậy, Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông chia sẻ năm phần mỏ quặng, mà mấy môn phái khác chia đều phần còn lại.

Đã qua mấy trăm năm, có lẽ mỏ linh thạch đã bị đào rỗng, nhưng mấy môn phái trung đẳng cũng phát triển đều đều, mà môn phái phát hiện quặng mỏ trước tiên, đừng nói mộ phần lên cỏ, toàn bộ sơn môn của bọn họ đều đã mọc cả một rừng cây…

“Được rồi, ai có mệnh nấy, nếu thứ đồ tốt này thực sự lấy ra, còn không biết là phúc hay họa đâu.” Thiệu Tu Văn vứt bỏ suy nghĩ này, vốn còn có chút buồn bực, nhưng bị Từ Tử Dung nói như thế, đột nhiên cảm thấy không có bảo bối cũng rất tốt.

Tựa như Lưu Ly Kiếm Tông của bọn họ, môn phái tuy nhỏ, nhưng không có bảo bối gì hấp dẫn người khác, cũng không phải nói bình an là phúc sao? Lưu Ly Kiếm Tông của bọn họ hẳn là thuộc về dạng này!

Hơn nữa điểm tích lũy trước kia vẫn không sử dụng, hơn nữa tu vi tăng lên muốn đi luyện tay một chút, Từ Tử Nham cơ hồ là không làm lỡ chút thời gian nào, trực tiếp xin tiến vào tĩnh thất tu luyện.

Mặc dù Từ Tử Dung không muốn xa ca ca, nhưng tĩnh thất tu luyện chỉ có thể cho một người sử dụng, y cũng chỉ có thể không vui mở một cái tĩnh thất khác.

Trải qua hơn nửa năm, bọn họ sẽ quay về Huyền Vũ Vực, cho dù ca ca không nói, y cũng biết lần này quay về chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Đặc biệt là con mẫu trùng Hấp Huyết Trùng của ma tộc kia, ca ca có nhắc tới vài lần phải sớm giải quyết nó, nhưng rốt cuộc mẫu trùng này nấp ở đâu, cũng không dễ phát hiện như vậy.

Tu Chân Giới lớn như vậy, cho dù nơi mẫu trùng hôn mê có ký hiệu địa lý cực kỳ rõ ràng, cũng không thể dễ dàng tìm được…

Nhưng mà…

Mỗi khi nghĩ đến ca ca vì mình là lao tâm lao lực suy nghĩ, hao tổn tâm cơ tính toán, trong lòng Từ Tử Dung lại có cảm giác ngọt ngào.

Nhẹ nhàng đóng cửa tĩnh thất, Từ Tử Dung nhắm mắt thở dài, ca ca nỗ lực như vậy, y làm đệ đệ sao có thể an nhàn được?

Chỉ chớp mắt, thời gian ba tháng trôi qua thật mau.

Đợi đến khi Từ Tử Nham đi ra khỏi tĩnh thất, tu vi của anh đã vững chắc ở kim đan trung kỳ.

Giống như thần giao cách cảm, Từ Tử Dung cùng thời khắc mở cửa tĩnh thất, bên trong cánh cửa một mảnh máu đỏ chói mắt, huyết tinh ngất trời, có mấy tu sĩ tu vi hơi thấp đi ngang qua tức khắc bị dọa sợ.

“Ô, người này đã giết bao nhiêu người rồi?” Một thanh niên mặc đạo bào tấm tắc.

Nữ tử thanh tú bên cạnh nhíu mày: “Không được nhiều lời, đi mau.”

Người thanh niên rụt cổ một cái, ngoan ngoãn đi theo nữ tử, vừa đi còn nhịn không được nói thầm: “Thật kỳ quá, huyết tinh nồng đậm như vậy nhưng lại không có ô uế, người này còn là tu sĩ chính đạo. Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều… A! Sư tỷ, tỷ nhéo ta làm gì!”

Nữ tử thanh tú bất đắc dĩ, tư chất phẩm hạnh của sư đệ nhà mình vô cùng tốt, chỉ có cái miệng thúi kia nhất định là nét bút hỏng trong nét bút hỏng, trước khi tới đây sư phụ đã dặn dò thận trọng từ lời nói đến việc làm, xem ra nó đã quên sạch, mình không thể làm gì khác hơn là giáo dục thêm một lần nữa, cái gì gọi là họa từ trong miệng mà ra.

“Đệ thế nào rồi?” Từ Tử Nham vừa thấy thảm trạng trong căn phòng kia, lập tức sợ đến hoảng hồn, vội vã nắm cổ tay Từ Tử Dung, cẩn thận kiểm tra một phen.

Sau khi xác nhận y chỉ mất nhiều máu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là sao?” Từ Tử Nham nghiêm nghị: “Tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh cần máu của mình để luyện hóa sao?”

Sắc mặt Từ Tử Dung hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt cực kỳ có thần. Y khẽ mỉm cười: “Không phải, chẳng qua lần bế quan tu luyện này phát hiện một tai họa ngầm, ta trực tiếp giải quyết rồi, sau này sẽ an toàn.”

“Tai họa ngầm gì? Nguy hiểm không?” Từ Tử Nham lại nắm lấy cánh tay y, lo lắng hỏi.

“Cũng không tính là chuyện lớn gì.” Ngữ điệu Từ Tử Dung cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên tình huống chân thật cũng không đơn giản như vậy.

Huyết vụ kia ẩn giấu ý thức khá xảo quyệt, trong giấc mộng của thần thụ, cho đến khi tu vi của y đạt đến Hóa Thần Kỳ, huyết vụ kia tự biết thực lực đủ rồi, lúc này mới lộ nanh vuốt dữ tợn, muốn cướp giật thân thể của Từ Tử Dung. Đáng tiếc bị Từ Tử Dung nhìn thấu, quyết định nhanh chóng liều mạng, dù tu vi có bị hao tổn cũng phải diệt trừ giọt máu kia trong ngực y.

Nhưng bây giờ Từ Tử Dung chỉ có tu vi kim đan, ý thức của huyết vụ kia vẫn chỉ là mới sinh, mơ mơ màng màng, nó như vậy đương nhiên rất dễ đối phó, nhưng cực kỳ khó tìm.

Rơi vào đường cùng, Từ Tử Dung cũng chỉ có thể dùng biện pháp thô, luyện hóa máu thịt của mình, nếu làm như vậy, bất luận giọt máu kia ở đâu cũng sẽ không chạy khỏi số phận bị luyện hóa hoàn toàn.

Sau này, quả nhiên để y tìm được giọt máu vừa sản sinh biến dị, đối mặt với thần thức cường đại của Từ Tử Dung, ý thức sơ sinh căn bản không có sức phản kháng, lập tức bị y tiêu diệt.

Tiêu diệt tai họa ngầm trong cơ thể, Từ Tử Dung rất vui vẻ, y cười tủm tỉm dựa vào lưng ca ca làm nũng: “Ca ca, huynh nhìn ta cũng đến kim đan trung kỳ, ta rất lợi hại, ca ca có nên thưởng cho ta không?”

Từ Tử Nham liếc mắt, đắc ý muốn thưởng, uất ức muốn an ủi, dù sao mặc kệ thế nào, Tử Dung đều có thể tìm được rất nhiều lý do cầu hoan với anh.

Tuy rằng bây giờ ngại hoàn cảnh Đấu Chiến Tháp, bọn họ cũng không thể làm cái gì, nhưng Từ Tử Nham lại hết sức lo lắng chờ sau khi bọn họ ra ngoài, mình còn có thể sống sót từ trên giường đứng dậy hay không… _(:з” ∠)_

Bấm ngón tay tính toán, bắt đầu từ ngày bọn họ vào Đấu Chiếp Tháp đến bây giờ, bất tri bất giác đã hơn chín tháng.

Mắt thấy còn chưa tới ba tháng nữa bọn họ sẽ rời khỏi Đấu Chiến Tháp, Từ Tử Nham chỉ có thể nắm chắc cơ hội tới khiêu chiến.

Thi đấu cá nhân, thi đấu đoàn đội, anh và Từ Tử Dung dùng tu vi kim đan trung kỳ lại có thể phối hợp phát huy ra thực lực kim đan hậu kỳ, nhất thời làm toàn bộ tu sĩ kim đan trong Đấu Chiến Tháp gào khóc thảm thiết…

Bình thường, đồng tộc hẳn sẽ không bị lựa chọn chiến đấu, nhưng nếu chủ động khiêu chiến thì khác.

Những lần trước Từ Tử Nham chiến đấu đa phần đều là đối chiến với ma tộc yêu tộc, bởi vậy khi nhận được khiêu chiến của một tu sĩ nhân tộc, không khỏi có chút sững sờ.

Tuy nói trong Đấu Chiến Tháp này sẽ không toi mạng, nhưng thần thức bị thương cũng không chịu nổi đi? Người này có lời gì không thể nói trong sòng bạc, lại muốn lên đấu trường?

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phó bản Đấu Chiến Tháp sắp kết thúc… Hành trình mới sắp bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.