Lận Hán càng nhìn càng cảm thấy người thuê mình… À không, bây giờ là thượng cấp, cực kỳ thuận mắt. Thậm chí hắn còn có chút nghi ngờ, tại sao trước kia mình cảm thấy người này gian xảo vậy chứ? Thật sự là sai lầm!
Từ Tử Nham nghe xong mấy lời xằng bậy của Vu Hạo, suýt chút nữa không nhịn được bật cười. Vốn anh có ý mời chào Lận Hán, cho nên mới nói nhiều như vậy, không ngờ Vu Hạo lại ác hơn, trực tiếp làm ra nhất phẩm cung phụng gì đó. Bây giờ trong toàn Thiên Văn Các cũng chỉ có một cung phụng là Lận Hán, nói hắn là nhất phẩm —— dù sao cũng không tính là nói dối.
Thành công lừa gạt một tu sĩ kim đan trở thành vị cung phụng đầu tiên của Thiên Văn Các, tâm tình Vu Hạo trở nên cực kỳ thoải mái.
Trước đây tiền thuê mỗi tháng của vị Lận đại gia này là hai mươi linh thạch thượng phẩm, đây cũng không phải là con số nhỏ, nhưng vì mạng nhỏ của mình, hắn không thể không chi.
Hiện giờ Lận Hán trở thành cung phụng của Thiên Văn Các, tuy rằng vẫn tốn nhiều tiền như vậy, nhưng chuyện Lận Hán cần làm lại càng nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Vu Hạo cũng càng lúc càng hòa hợp, dù sao, vì danh ngạch bí cảnh Thương Lan, hắn phải lấy lòng Vu Hạo.
Sau khi xác nhận bên Vu Hạo sẽ không có vấn đề gì lớn, Từ Tử Nham lập tức dẫn Từ Tử Dung đến sân thi đấu. Anh tới Chân Long Thành vốn vì xem thi đấu, hiếm khi có thời gian rảnh, đương nhiên không thể lãng phí!
Toàn thành có tổng cộng năm nơi thi đấu, Vệ gia cũng cực kỳ hiểu biết kinh doanh, chẳng những bố trí đánh cược bên ngoài sân thi đấu, đồng thời còn bày một màn hình thủy kính thật lớn tại các giao lộ quan trọng trong thành.
Thông qua màn ảnh này, có thể phân chia lượng người xem. Dù sao chỗ ngồi năm sân thi đấu này cũng có hạn, nếu tất cả mọi người chen chúc ở nơi đó, trường hợp khó xem không nói, còn rất dễ xảy ra tranh chấp.
Cách thức của Vệ gia giải quyết vấn đề này rất tốt, đa số tu sĩ trong túi không quá rủng rỉnh đều sẽ chọn xem thi đấu miễn phí trước màn hình này, tuy rằng hiệu quả quan sát kém hơn ở hiện trường rất nhiều, nhưng có cái xem còn hơn không.
Đi vào sân ở thành Nam, Từ Tử Nham bỏ tiền mua một bao sương. Vốn anh muốn chọn chỗ ngồi phổ thông, nhưng không chịu nổi Từ Tử Dung nhõng nhẽo cứng đầu, kiên quyết muốn sử dụng bao sương.
Giá cả bao sương mắc hơn ghế phổ thông đến năm lần, nhưng bây giờ Từ Tử Nham là giai cấp thổ hào, cũng không quá để ý, thỏa mãn yêu cầu của đệ đệ.
Kết quả… Không đến một khắc sau, anh lập tức hối hận.
“Từ Tử Dung!” Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn y, tay cầm cổ tay trắng nõn, mà cổ tay kia chính là của Từ Tử Dung đang dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Rốt cuộc đệ đến xem thi đấu hay là đến…” Mặt Từ Tử Nham hơi ửng đỏ một chút.
Từ Tử Dung bình tĩnh rút tay về: “Hai loại đều không chậm trễ.”
“Xằng bậy!” Từ Tử Nham căm tức: “Đệ làm như vậy, sao ta còn xem được!” Mới vừa nói xong, anh nhanh nhẹn đánh bay cái tay lần thứ hai có ý đồ thò vào trong quần anh.
“Vậy chỉ có thể nói là định lực của ca ca không đủ.” Từ Tử Dung hùng hồn nói: “Ca ca, ta chỉ muốn tốt cho ca ca.”
Từ Tử Nham bị chọc giận tới bật cười: “Đệ sờ ta như vậy, còn nói là tốt cho ta? Nếu bây giờ ta sờ lại, có phải…”
“Tùy thời hoan nghênh!” Từ Tử Dung nói cực kỳ dứt khoát, thẳng thắn mở vạt áo, ngoại bào rộng mở, lộ ra nội sam bên trong.
Từ Tử Nham: …
Khốn nạn, da mặt không dày bằng y phải làm sao đây!
“Ca ca…” Từ Tử Dung chớp mắt mấy cái, giơ giơ áo trên tay mình: “Không phải huynh muốn sờ lại sao? Còn chưa động thủ sao?”
Từ Tử Nham đại bại, giận dữ nhéo đùi Từ Tử Dung một cái, sau đó quay đầu nhìn về sân thi đấu.
Từ Tử Dung tiếc nuối liếm liếm môi, đáng tiếc ca ca không mắc lừa, bằng không…
“Hử?” Từ Tử Nham thốt ra âm thanh nghi hoặc.
“Sao vậy?” Sau khi Từ Tử Dung cột chắc nút thắt, nhìn theo Từ Tử Nham.
Bởi vì sân thi đấu hình tròn, ngoại trừ khu vực trung tâm trận đấu ra, một vòng xung quanh đều là chỗ ngồi phổ thông.
Phía trên chỗ ngồi phổ thông, cũng chính là lầu hai, chính là bao sương bọn họ sử dụng. Bởi vì còn một lúc nữa mới đến thời gian thi đấu, cho nên Từ Tử Nham buồn chán luôn quan sát cửa ra vào sân thi đấu, bọn họ lựa chọn bao sương này có vị trí rất tốt, vừa khéo có thể nhìn thấy cái cửa lớn nhất sân thi đấu.
Từ lúc ban nãy, đã có rất nhiều người lục tục vào sân, ngoại trừ những người xem phổ thông ra, cũng có một số ít người vừa đến đã trực tiếp di chuyển lên lầu hai, đi đến bao sương của riêng mình.
Lúc nãy Từ Tử Nham đang nhìn một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp từ cửa tràn vào, sau đó rất kỳ quái, dẫn đầu lại là một nữ tử vừa đẹp vừa lạnh lùng.
Thoạt nhìn nàng chỉ hơn hai mươi tuổi, tu vi ngưng mạch hậu kỳ, dáng vẻ rất tốt, đáng tiếc trên mặt không có nửa điểm tươi cười, làm người cảm thấy nàng như đứng trên cao, không thể tới gần.
Đi theo phía sau nàng là hai thị vệ kim đan sơ kỳ, hai người kia mặt không cảm xúc, vừa nhìn là biết hộ vệ do thế gia đại tộc chuyên bồi dưỡng ra.
Phía sau hai hộ vệ này còn có vài công tử trẻ tuổi theo sau, những người này tươi cười khả cúc lẽo đẽo theo nàng, vẻ mặt nịnh hót.
Đáng tiếc, nữ nhân kia quả thực là lạnh lẽo như hàn băng, đối với những nam nhân lấy lòng nàng hoàn toàn là thái độ coi như không thấy, nếu có người đến hơi gần, sẽ bị hai hộ vệ kia nghiêm nghị quát lớn.
Nàng tiến vào đại môn, Từ Tử Nham lập tức thấy nàng, chẳng qua anh cũng không biết nữ tử này là ai, chỉ là mơ hồ cảm thấy dung mạo nữ tử này có vài phần quen mắt.
Tu vi nàng không cao, nhưng cảm giác lại hết sức nhạy bén. Nhận thấy Từ Tử Nham nhìn chăm chú, nàng đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đồng thời đối diện nhau.
Nữ tử nhíu mày, nàng không nhận ra người trong bao sương lầu hai là ai, nhưng ngẫm lại ở Chân Long Thành này người không biết nàng chỉ sợ cũng không nhiều lắm, hẳn là người này cũng kinh ngạc vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này đi.
Rũ mi thu hồi tầm mắt của mình, nghe những nam nhân ở phía sau nịnh hót vui đùa, đáy mắt nữ tử này hiện lên vẻ chế nhạo.
Nàng bước chân lên lầu hai, vào bao sương của mình, mà những tên công tử muốn theo nàng đều bị hai thị vệ chặn ngoài cửa.
Tuy rằng đám công tử này cũng có thị vệ cho riêng mình, nhưng có cho bọn họ thêm hai lá gan cũng không dám ra tay với hai người này. Mấy tên hoàn khố* ngày thường xưng vương xưng bá ở Chân Long Thành, ở trước mặt nữ tử này ăn bế môn canh**, tuy rằng một đám tức giận bất bình nhưng không dám nói ra.
(Hoàn khố: ý chỉ con em nhà giàu sang quyền quý)
(Bế môn canh: không cho khách vào nhà)
Nghĩ tới nghĩ lui muốn lấy lòng nữ nhân này, hiện giờ ngay cả mặt cũng không thấy đương nhiên không thể thi triển thủ đoạn. Đám người này ngày thường tụ tập chiêu miêu đậu cẩu*, nghịch ngợm phá phách trố mắt nhìn nhau một hồi, một đám ảo não đặt mua những bao sương khác, tính toán chờ thi đấu kết thúc, lại tiếp tục lôi kéo làm quen với nữ nhân kia.
(Chiêu miêu đậu cẩu: Trêu chọc thị phi)
Một nam tử mặc trường sam màu trắng, dung hạo hơi âm nhu khẽ nhíu mày một cái, đối với thái độ của nữ nhân này cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Phụ thân của Lương Vô Tâm hắn dầu gì cũng là tể tướng vương triều Đại Lương, mình cố gắng lấy lòng nữ nhân này, nàng lại dám bày sắc mặt với mình.
Nếu nàng là nữ tử bình thường, Lương Vô Tâm đã sớm phế nàng thưởng cho những thị vệ của mình hưởng thụ, đáng tiếc thân phận đối phương còn cao hơn hắn, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận trong lòng, suy nghĩ còn phương pháp gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Lương Vô Tâm cau mày, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua, trùng hợp nhìn thấy bóng dáng lay động của nữ tử ở bao sương đối diện, trong lòng hắn bỗng nhiên rục rịch, lập tức mỉm cười.
Nhìn một đám công tử gia thế tương đối ngang hắn ở xung quanh mặt ủ mày ê, vắt hết óc suy nghĩ phải làm như thế nào để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt công chúa, Lương Vô Tâm âm thầm cười. Một đám ngu xuẩn, ngay cả chút nhanh trí còn không có, muốn giành người với ta?
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, xoay người đi xuống lầu, đi về một cái cầu thang khác. Mới vừa đi không được vài bước, ở phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói một người khác.
“Ô, Lương công tử, muốn đi đâu đây?”
Lương Vô Tâm vừa nghe âm thanh này chợt cảm thấy tức giận lan tràn, hắn chậm rãi quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười đối diện công tử tuấn mỹ kia: “Thì ra là Cam công tử, có gì chỉ giáo?”
Vị Cam công tử kia mỉm cười: “Ha ha, Lương công tử nói đùa, ta nào dám ‘Chỉ bảo’ Lương công tử? Nghe đó, cách đây không lâu Lương công tử đã giải tán cơ thiếp của mình, chẳng lẽ là muốn cải tà quy chánh?”
Da mặt Lương công tử giật giật, vì để lại ấn tượng tốt cho công chúa, phụ thân của hắn đã sớm đuổi tất cả sủng cơ ái thiếp của hắn, trong đó còn có một tuyệt sắc hắn mới tìm được ở ngoài về, còn chưa ăn được đâu, đã bị đuổi ra ngoài, chuyện này đương nhiên làm hắn cực kỳ căm tức.
Từ sau khi Hoàng Đế bệ hạ tuyên bố lập Ngọc La công chúa làm Hoàng Thái Nữ, dường như toàn bộ thế gia Chân Long Thành đều bị oanh động.
Phàm là gia tộc có chút địa vị, hơn nữa đúng lúc có thanh niên vừa độ tuổi sẽ càng cố gắng đưa nhi tử, tôn tử của mình, một đám ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, chỉ hy vọng bọn họ có thể được công chúa coi trọng, một bước lên trời.
Đương nhiên, nếu muốn đánh chủ ý lên công chúa, việc đầu tiên là phải xử lý hậu viện sạch sẽ, nếu là công chúa bình thường thì không sao, nhưng người ta là Ngọc La công chúa sắp trở thành nữ vương, ngươi có nghe nói hậu cung phi tử của đế vương, còn có thể nuôi một đống tiểu tình nhân sao?
Chính là vì nguyên nhân này, trong mấy tháng nay, các đại thế gia đều âm thầm đưa ra không ít người, tuy nói đây là chuyện mọi người đều hiểu được, nhưng rốt cuộc không thể nói công khai.
Vị Lương công tử này là người bị hại đầu tiên chính thức bị cưỡng chế tống cơ thiếp đi, bị Cam công tử nhắc tới làm Lương Vô Tâm cực kỳ căm tức.
Cố tình gia phong bên thừa tướng Cam gia cực kỳ tốt, trong mấy trăm năm nay, không tồn tại thứ gọi là cơ thiếp, ngay cả thanh lâu cũng không tới, làm Lương Vô Tâm không có chỗ để phản pháo.
Mắt thấy Lương Vô Tâm đã sắp nổi điên, Cam Thập Cửu không kích thích hắn nữa, cười cười rồi rời đi. Dù sao Cam Thập Cửu cũng đã đạt được mục đích, từ trước đến giờ Cam gia và Lương gia đều nhìn nhau không vừa mắt, phàm là có cơ hội, khẳng định đều sẽ thêm khó khăn cho đối phương.
Lương Vô Tâm buồn bực nhìn Cam Thập Cửu thong dong rời đi, tức giận giấu trong lòng, làm như thế nào cũng không phát tiết ra được.
“Đi!” Hắn âm trầm nhìn bóng dáng Cam Thập Cửu, xoay người đi lên lầu hai.
Hai thị vệ tùy thân nhìn nhau, im lặng thở dài. Vị Cam công tử kia và thiếu gia bằng tuổi nhau, địa vị tương đương, vốn thực lực hai người ngang nhau không phân cao thấp, ai ngờ nửa tháng trước không biết tiểu tử kia có được vận tốt gì, đột phá từ trúc cơ hậu kỳ đến ngưng mạch sơ kỳ. Lần đột phá này làm Lương Vô Tâm rơi xuống hạ phong, cố tình quan hệ song phương vẫn luôn không thân, vị Cam công tử này rảnh rỗi sẽ đến kích thích thiếu gia hai cái, thật sự là…
Hai thị vệ bất đắc dĩ cười khổ, yên lặng theo thiếu gia lên lầu hai.
***
Tác giả có lời muốn nói: A_A mọi người biết nữ tử này là ai không?
Khụ khụ, là nhân vật mới trước kia chưa từng xuất hiện, nhưng có quan hệ với nhân vật từng xuất hiện trước đây ~~~