Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 232



Edit: Qiezi

Đám người xung quanh xem náo nhiệt thấy thế cảm thấy không thú vị nữa, rối rít rời đi, dù sao bọn họ muốn xem náo nhiệt, loại giao dịch phổ thông vừa nhìn là biết rồi, thật sự không đáng làm mất thời giờ của bọn họ.

Từ Tử Nham lấy ra năm mươi khối linh thạch, lập tức làm người nọ hoảng sợ. Chẳng qua bản thân Từ Tử Nham không thiếu linh thạch, lại nói giá trị bảo bối này có thể còn cao hơn nữa, cũng không có ý định chiếm tiện nghi của tu sĩ hôi bào kia, trực tiếp mua bằng giá gốc.

Đợi cho tu sĩ hôi bào kia rời đi, Từ Tử Nham sờ soạng Linh Vận Thạch kia rất lâu, kết quả ngẩng đầu một cái, thấy tiểu nhị của những cửa hàng xung quanh cực kỳ nịnh nọt nhìn anh.

“Vị đạo hữu này, hôm nay pháp khí bổn tiệm có giá đặc biệt, đạo hữu không đến xem thử sao?”

“Đạo hữu, bổn tiệm bán các loại linh đan, chỉ cần Huyền Vũ Vực có, bổn tiệm đều có bán, bất luận như thế nào đạo hữu cũng không thể bỏ qua.”

“Đạo hữu nên đến tiệm chúng ta xem một chút đi, đủ loại phù chú, từ Hỏa Cầu Phù cấp thấp nhất đến Cửu Chuyển Thập Bát Liên Hoàn Lôi Phù cao cấp nhất, cần cái gì có cái đó!”

“Đạo hữu, đến chỗ chúng ta nhìn một chút đi..”

“Đạo hữu…”

Từ Tử Nham câm lặng nhìn những tiểu nhị này, vào giờ khắc này, anh chỉ cảm thấy trên đầu mình hẳn là treo bảng người ngốc nhiều tiền.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, một khối Linh Vận Thạch cơ hồ bị người vứt bỏ lại bị mình dùng giá ngang nhau mua về, khó trách những tiểu nhị đó kích động như vậy…

“Khụ khụ, chúng ta qua bên kia xem một chút đi.” Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung, vội ràng rời khỏi con phố phường thị này. Loại cảm giác bị người khác xem là dê béo thực sự rất áp lực, anh quyết định trốn trước hẵng tính.

Bỏ qua con phố này, cuối cùng xung quanh không còn ai dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn tên ngốc, lúc này Từ Tử Nham mới bước chậm lại.

“Ca ca, đây là cái gì?” Từ Tử Dung đi tới, nhìn Linh Vận Thạch anh vẫn luôn thưởng thức trên tay.

Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, cười tủm tỉm nói: “Linh Vận Thạch, đệ không biết sao.” Vừa nói vừa đưa Linh Vận Thạch tới.

Từ Tử Dung nhíu mày, nhận Linh Vận Thạch, cười như không cười nhìn ca ca.

Tuy rằng ca ca tiêu xài không keo kiệt, nhưng tuyệt sẽ không lãng phí linh thạch, Linh Vận Thạch thông thường chỉ có thể dùng để luyện chế pháp khí cấp thấp, trừ phi trong Linh Vận Thạch này giấu càn khôn, bằng không ca ca sẽ tuyệt đối không mua.

Y nâng khối Linh Vận Thạch trong lòng bàn tay, dùng thần thức tỉ mỉ dò xét một phen. Từ Tử Nham ở bên cạnh cười tủm tỉm xem náo nhiệt, nhưng không có ý nhắc nhở.

Kỳ thật anh cũng muốn nhìn thử xem, nếu không có mình nhắc nhở, Từ Tử Dung có thể phát hiện bí mật trong tảng đá này hay không. Đời trước nguyên thân chỉ tình cờ mới phát hiện được kỳ diệu của Linh Vận Thạch này, không biết khi nào Tử Dung mới phát hiện được.

Từ Tử Dung dùng thần thức tỉ mỉ dò xét một lần, nhìn từ bề ngoài, Linh Vận Thạch này không hề có chỗ nào đặc biệt, ngoại trừ linh lực hơi mỏng manh ra thì giống y hệt Linh Vận Thạch bình thường.

Nhưng nếu chỉ là tảng đá bình thường, sao ca ca có thể mua được? Vì thế y chỉ có thể càng thêm chăm chúc đưa thần thức vào bên trong Linh Vận Thạch.

“Hử?”

Quả nhiên, lần xâm nhập tra xét này lập tức khiến y phát hiện khác biệt.

Linh Vận Thạch chỉ là một loại tài liệu cấp thấp, lấy thần thức tu vi kim đan hiện giờ của y, hoàn toàn có thể xuyên qua tảng đá, nhưng không ngờ thần thức của y lại không thể xuyên qua thạch tâm của Linh Vận Thạch này, giống như bên trong khối Linh Vận Thạch này còn cất giấu những thứ đồ gì khác.

Y lặng lẽ nhìn ca ca một cái, thu được một ánh mắt khích lệ, lập tức trong lòng đại định. Ngón tay hơi dùng lực bóp Linh Vận Thạch, đá vụn ở mặt ngoài Linh Vận Thạch nhanh chóng rơi xuống.

Rất nhanh, lớp vỏ đá bên ngoài lập tức rơi xuống, mà bên trong Linh Vận Thạch vốn phải có màu xanh ngọc, lại mơ hồ lộ ra hồng quang óng ánh.

“Đây là…” Mất đi lớp vỏ bảo vệ bên ngoài, thần thức Từ Tử Dung càng có thể xâm nhập sâu trong lòng đá.

Dưới tác dụng của thần thức, bên trong Linh Vận Thạch này chính là một khối đá đỏ tươi trong suốt, khối đá này tản ra linh lực hệ hỏa cực kỳ nồng đậm, nhưng linh lực hỏa hệ này lại bị một tầng vật chất trong suốt ở bên ngoài phong bế linh lực bên trong, một tia khí tức đều không phát ra.

“Đây là Linh Tủy Thạch hệ hỏa?” Từ Tử Dung hơi kinh ngạc nhìn ca ca.

Từ Tử Nham gật đầu, tiếp nhận khối Linh Tủy Thạch hệ hỏa kia, cẩn thận sờ sờ, cảm thán nói: “Thứ tốt.”

Từ Tử Dung cũng tán đồng gật đầu: “Quả thật là đồ tốt, đáng tiếc… Ca ca thuộc tính lôi, không thể hấp thu nó.”

Từ Tử Nham khinh khỉnh nhìn y: “Đệ thì biết cái gì, đệ nghĩ rằng thứ tốt ta nói là Linh Tủy Thạch sao?”

Từ Tử Dung hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải?”

“Dĩ nhiên không phải.” Ngón tay Từ Tử Nham ma sát lên mặt trên của Linh Tủy Thạch: “Tuy rằng Linh Tủy Thạch này trân quý, nhưng đối với ta hoàn toàn vô dụng. Thứ tốt chân chính là ‘Màng’ bao bên ngoài Linh Tủy Thạch này.”

“Đó là cái gì?” Từ Tử Dung tò mò hỏi.

Từ Tử Nham không kiềm được bật cười: “Là phấn của Ngộ Tâm Thảo.”

Lúc này đây, Từ Tử Dung là thật sự kinh ngạc. Ngộ Tâm Thảo này là một loại linh thảo cực kỳ đặc biệt, hiện giờ ở Huyền Vũ Vực gần như tuyệt chủng, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên phát hiện một hai gốc trong bí cảnh, căn bản là thứ tốt có tiền cũng mua không được.

Loại linh thảo này quý giá như vậy, chính là vì sau khi dùng Ngộ Tâm Thảo, có thể câu thông thiên đại, khiến người cảm nhận được trong thiên địa này không chỗ nào không có các chủng loại quy tắc.

Thông thường tu sĩ muốn tu luyện tới nguyên anh, ngoại trừ cần phải tích lũy linh lực ra, còn cần hiểu biết một vài quy luật thiên địa. Nếu không hiểu được quy luật, cho dù ngươi tích lũy nhiều linh lực hơn nữa cũng vô dụng, có thể nói, hiểu được quy luật chính là một trong các tiêu chí cơ bản nhất để đạt nguyên anh.

Phải biết, lúc tấn cấp nguyên anh cần linh lực cực kỳ kinh người, nếu dựa theo công pháp bình thường tu luyện, chỉ sợ mấy ngàn năm cũng chưa chắc tích lũy đủ linh lực.

Đây là khoảng thời gian ưu việt nhất dể cảm ngộ pháp tắc, cảm ngộ quy luật càng nhiều, thân thể càng hòa hợp với thiên địa, hấp thu linh lực càng nhanh. Ngược lại, cảm ngộ pháp tắc càng ít, chẳng những tốc độ tích lũy linh lực trở nên chậm, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến độ mạnh yếu của năng lực công kích.

Mà Ngộ Tâm Thảo này có thể trợ giúp tu sĩ cảm ngộ quy luật thiên địa. Thứ nhất, có thể làm tu sĩ chưa đến nguyên anh gia tăng ít nhất ba phần xác suất thành công. Thứ hai, có thể giúp những tu sĩ đã tấn cấp nguyên anh, cảm ngộ thêm nhiều quy luật, tăng mạnh thực lực của mình.

Tóm lại một câu, Ngộ Tâm Thảo này là thứ tốt ngay cả tu sĩ nguyên anh đều thèm rỏ dãi, bọn họ có thể dùng năm mươi linh thạch mua được một chút phấn của Ngô Tâm Thảo, đó đã là đại vận!

Bóc ra ‘Màng’ của Linh Tủy Thạch cất kỹ, Từ Tử Nham tươi cười tiếp tục tìm kiếm trong phường thị.

Lúc trước bọn họ vô tình thu hoạch được phi kiếm Cực Quang, hiện giờ lại mua được Ngộ Tâm Thảo, tuy rằng hai lần đều là vô tình, nhưng điều này cũng đủ làm Từ Tử Nham hưng phấn.

Phải biết trong bản tiểu thuyết kia, Bạch Hoa đã từng gặp nhiều thứ tốt trong phường thị, cũng không biết có phải tác dụng của hào quang nam chính hay không, dù sau lúc hắn và ba công ở chung với nhau, luôn có thể vô cùng may mắn gặp được một số người bán bảo bối như rác rưởi, sau đó để hắn nhặt được tiện nghi.

Trong tiểu thuyết miêu tả là mỗi khi có loại vật này, trong lòng Bạch Hoa đều sẽ có cảm ứng, giống như —— Từ Tử Nham hiện tại.

_(:3″ ∠)_ Má ôi, vì sao ta đột nhiên cảm thấy khối lệnh bài màu đen trên hàng vỉa hè bên đường của tu sĩ kia thật thuận mắt, có loại xúc động muốn mua.

“Ca ca, làm sao vậy?”

Phát hiện Từ Tử Nham dừng bước, hai mắt đăm đăm nhìn một người tu sĩ ven đường, Từ Tử Dung cực kỳ nghi ngờ, ánh mắt lập tức trở nên ác liệt bắn về phía tu sĩ kia.

Tu sĩ qua đường Giáp hắt hơi một cái, trong lòng buồn bực, kỳ quái, sao đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xuống thấp?

“Không có gì, chỉ là… Cảm thấy lệnh bài màu đen kia thật thuận mắt, chúng ta qua xem một chút đi.” Giọng điệu của Từ Tử Nham có chút lơ mơ, anh vẫn cảm thấy lòng sinh cảm ứng vân vân, nhất định là hào quang nam chính của Bạch Hoa, nhưng vì cái lông gì mình cũng có cảm giác này?

Mang theo tâm tình hoài nghi, Từ Tử Nham đi tới bên cạnh hàng vỉa hè của tu sĩ kia. Tu sĩ kia chỉ là tu vi trúc cơ kỳ, hắn phát hiện nhìn không thấu tu vi của hai vị tu sĩ trước mặt, thái độ lập tức trở nên cực kỳ cung kính: “Hai vị tiền bối, chọn trúng vật gì sao, ta có thể giảm giá cho nhị vị.”

Từ Tử Nham ừm một tiếng, tùy ý nhìn lướt qua hàng của hắn.

Tu sĩ kia không dám nhiều lời, vội vàng lấy vài bảo bối chất lượng khá tốt trong túi càn khôn ra, đặt trên gian hàng.

Tu sĩ này bán đồ rất hỗn tạp, có pháp bảo, có đan dược, nhưng chất lượng đều rất bình thường, trong nhóm tu sĩ trúc cơ hẳn có thể xem như được hoan nghênh, nhưng đối với Từ Tử Nham mà nói không có ý nghĩa gì.

Anh tùy ý xem xét vài thứ, chú ý tới ngoại trừ khối lệnh bài màu đen phong cách cổ xưa kia, trên hàng vỉa hè này còn có mấy mảnh vỡ pháp bảo.

Cái gọi là mảnh vỡ pháp bảo đương nhiên chính là xác pháp bảo bị hư hại để lại, nhìn chung loại vật này không có ích gì, ngoại trừ những luyện khí sư có thể dùng để nghiên cứu thủ pháp luyện khí của người khác ra, thỉnh thoảng vận khí tốt, cũng có thể từ bên trong luyện ra tài liệu quý giá.

Nhưng tính đánh cược của loại vật này rất lớn, trừ phi là những đại sư luyện khí, nếu không có rất ít người có thể thông qua quan sát bề ngoài mảnh vỡ để phán đoán bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tài liệu.

Lại nói tiếp, hiệu quả rất giống đổ thạch ở hiện đại, trước khi luyện hóa cụ thể, dạng tình huống gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng nhìn những mảnh vỡ pháp bảo mà tu sĩ bày ra trước mặt thoạt nhìn chất lượng không tồi, ít nhất với tu vi của Từ Tử Nham, có thể cảm nhận được mặt trên lưu lại linh lực vô cùng kinh người.

Anh nhặt mấy khối mảnh vỡ kim loại màu xám trắng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Anh không phải luyện khí sư chuyên nghiệp, không phân biệt được tài liệu bên trong, nhưng anh có thể dựa vào cảm ứng linh lực, xác nhận trước khi mấy khối mảnh vỡ này bị tổn hại, nhất định là một loại pháp bảo cực kỳ lợi hại.

“Mảnh vỡ pháp bảo này bán như thế nào?” Từ Tử Nham hỏi.

Tu sĩ kia hơi do dự, dường như không muốn mở miệng báo giá.

“Sao? Ngươi bán đồ ngay cả giá cũng không có sao?” Từ Tử Dung ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Một tu sĩ mập mạp bày sạp sát bên thấy thế, cười ha hả tiếp lời: “Vị tiền bối này chớ trách, tiểu tử đó lo lắng hắn mạo phạm tiền bối.”

***

Tác giả có lời muốn nói: A_A Hào quang nam chính chiếu rọi, Tử Nham bắt đầu nhặt thứ tốt nơi nơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.