Càng đáng thương hơn là không ai ngờ tới người đến Huyền Giáp Môn chấp hành nhiệm vụ lại là đệ tử của La không nói đạo lý. Đối mặt với lão lưu manh này, bất luận là ai muốn dựa vào thân phận hoặc tu vi để áp chế hai huynh đệ Từ gia đều phải hiểu rõ hậu quả…
Ra oai phủ đầu nhưng không cẩn thận sẽ mất móng ngựa trước, điều này khiến đám trưởng lão ở Huyền Giáp Môn rất phẫn nộ. Nhưng khi nói đến chuyện nhiệm vụ đã hoàn thành lần này, các trưởng lão kia lại như đám gà chiến hưng phấn bừng bừng.
Đây chính là tin tức do đệ tử Huyền Giáp Môn bọn họ do thám được! Đệ tử Lưu Quang Tông các ngươi giỏi, người Huyền Giáp Môn ta cũng không kém!
Đừng nhìn trước đó chết nhiều người như vậy, ái tử của chưởng môn ta vừa ra tay một cái đã thấy bất phàm, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân Hấp Huyết Trùng tiến hóa!
“Cho nên… Ý của ngươi là đám Trùng này tiến hóa vì chúng tìm được nguồn khoáng thạch hiếm?” Từ Tử Nham gõ nhẹ mặt bàn, nhìn vị trưởng lão Huyền Giáp Môn nước miếng tung bay sắp bắn lên mặt Lâm Khiếu Thiên.
“Đương nhiên, đây là tin tức do ái tử chưởng môn thu thập được, chẳng lẽ còn có thể giả?” Trưởng lão kia kiêu ngạo trả lời.
Từ Tử Nham nhíu mày: “Vậy vị Vinh đạo hữu kia có nói là khoáng thạch gì không?”
Trưởng lão thở dài, lắc lắc đầu: “Hấp Huyết Trùng bảo vệ quặng mỏ vô cùng nghiêm ngặt, Thái Thanh dùng mọi cách cũng chỉ lấy được mảnh vỡ khoáng thạch, cũng bởi vì thế mà còn bị mấy vạn Hấp Huyết Trùng vây công, nếu không nhờ Bạch Hoa liều chết cứu giúp thì e rằng khó có thể toàn mạng quay về.”
“Vậy có thể lấy mảnh vỡ ra quan sát được không?”
“Đương nhiên có thể, ta cử hành hội nghị lần này cũng là vì muốn nghe ý kiến của mọi người, xem liệu ai có thể nhận ra khoáng thạch này hay không.”
Trưởng lão nói xong vỗ tay, một đồng tử thanh y bưng một cái khay ngọc lên, giữa khay đặt một mảnh vỡ màu đỏ lớn chừng ngón tay, bên trên phát ra dao động vô cùng kỳ dị.
Mọi người thấy trưởng lão lấy ra mảnh vỡ khoáng thạch lập tức túm tụm lại xem. Lúc trước mọi người trong hội nghị khắc khẩu cũng là vì nghi ngờ chuyện Hấp Huyết Trùng biến dị thông qua khoáng thạch. Nhưng bây giờ thấy mảnh vỡ, ai nấy đều cẩn thận quan sát một lần.
“Dao động vô cùng kỳ lạ.” Một ma tu mặc áo bào tro kinh ngạc nói.
“Khoáng thạch màu đỏ?” Một đệ tử Thiên Vũ Tông suy nghĩ: “Huyền Vũ Vực có chừng trăm loại khoáng thạch đỏ nhưng lại chưa từng nghe qua loại nào có thể sinh ra dao động kỳ lạ.”
“Mảnh vỡ khoáng thạch này đến từ chỗ Hấp Huyết Trùng, nếu chúng nó có thể cải tạo khoáng thạch thì chúng ta phải làm như thế nào để phân tích ra chủng loại khoáng thạch chỉ bằng mảnh vụn này?”
Mọi người bàn tán xôn xao nhưng không ai có thể nhìn ra mảnh vỡ này thuộc loại khoáng thạch nào.
Bởi vì không ai nhận ra đây là quặng gì nên vị trưởng lão kia lập tức phân phó đồng tử đưa khoáng thạch xuống. Những người còn lại đều quay về vị trí của mình, Nghị Sự Đường lúc nãy còn huyên náo lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
“Mọi người có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại.” Ngự Linh Đạo Quân tựa lưng vào thành ghế, hữu khí vô lực nói.
Tên ma tu hắc y và đồng bạn của hắn nhìn nhau, chắp tay nói với Ngự Linh Đạo Quân: “Để ta nói trước.”
Ngự Linh Đạo Quân không chút để ý duỗi tay, ý bảo hắn nói thẳng.
Ma tu suy nghĩ một phen rồi mới hỏi: “Xin hỏi khoáng thạch này được lấy ra như thế nào?”
Trưởng lão có chút không vui: “Không phải đã nói với ngươi là chúng ta…”
Nam tử hắc y khoát tay chặn lại: “Trưởng lão hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn hỏi Vinh đạo hữu lấy được từ đâu, nếu hắn không thể tiếp cận quặng mỏ thì lấy được khối khoáng thạch này như thế nào?”
Trưởng lão nhíu mày: “Tuy Vinh Thái Thanh không thể tới gần nhưng hắn quan sát từ xa đã thấy không ít Hấp Huyết Trùng thường lui tới quặng mỏ, trong đó có một số con chuyên phụ trách khuân vác. Hắn đi theo những con Hấp Huyết Trùng này, đoạt khoáng thạch trong tay nó.”
Hắc y nhân gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, sau đó lại hỏi: “Vậy xin hỏi Vinh đạo hữu tại sao xác định được thứ này là nguyên nhân Hấp Huyết Trùng biến dị?”
“Đây là do Bạch Hoa nhìn thấy, hắn nói hắn tận mắt chứng kiến một đám Hấp Huyết Trùng sau khi ăn khoáng thạch này vào thì hình thể phồng to, càng thêm cuồng bạo, chẳng qua… Hắn chỉ thấy được loại biến hóa này rồi sau đó bị phát hiện, bởi vậy không thấy được Hấp Huyết Trùng tiến hóa thành quan chỉ huy.”
Nam tử hắc y không tiếp tục truy hỏi nữa, nghĩ một hồi rồi ngồi xuống. Một số người còn lại cũng đều hỏi vài câu với vị trưởng lão này, quá trình vô cùng rườm rà, dường như hỏi kỹ đến từng chi tiết.
“Không biết Ngự Linh Đạo Quân có đề nghị gì?”
Ngay khi tất cả mọi người vây quanh lão giả kia, Từ Tử Nham lại nghiêm nghị hỏi chưởng môn của Huyền Giáp Môn.
Trong mắt nam tử nọ chợt lóe hàn quang, sau đó mỉm cười với anh: “Còn có thể thế nào, ta sẽ trực tiếp tới đó cho nổ tung quặng mỏ kia là được rồi.”
“Không thể!” Một gã trưởng lão lập tức ngăn cản: “Chưởng môn phải cẩn trọng lời nói, số lượng Hấp Huyết Trùng rất lớn, tuy rằng sức mạng cá thể không lớn Hấp Huyết Trùng mẫu nhưng cũng có uy lực kinh người. Đến bây giờ đã có ba tu sĩ nguyên anh ngã xuống, bởi vì xâm nhập địa bàn của chúng nó nên bị mẫu trùng ám toán.”
Ngự Linh Đạo Quân nghe vậy, lần thứ hai biến thành dáng vẻ buồn bã ỉu xìu: “Chậc chậc, dạo này ngay cả sâu cũng trở nên thông minh rồi.”
Từ Tử Nham gật đầu. Đám Hấp Huyết Trùng do Hấp Huyết Trùng mẫu sinh ra không có trí lực gì đáng kể, nhưng mẫu trùng giảo hoạt đa đoan, so với những lão cáo già khôn khéo cũng không kém là bao. Hơn nữa con trùng này chưa bao giờ rời khỏi sào huyệt, nó còn rất giỏi che giấu hành tung, cho nên dù nhân loại điều động tu sĩ cấp cao đánh lén cũng rất khó có thể tìm được mẫu trùng.
“Vinh chưởng môn, xin hỏi chuyện mấy ngày hôm trước Hấp Huyết Trùng lẻn vào là như thế nào?” Lâm Khiếu Thiên đột nhiên hỏi.
Một gã trưởng lão kim đan nhíu mày, giải thích: “Không phải là lẻn vào mà là một đệ tử Huyền Giáp Môn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lúc quay về không chú ý bị một con Hấp Huyết Trùng bám vào người nên mới xảy ra chút hỗn loạn nhỏ. Nhưng việc này đã được giải quyết, đại trận hộ sơn cũng sẽ mau chóng bị đóng lại.”
Nghe xong lời giải thích của lão giả, vẻ mặt Lâm Khiếu Thiên không những không thoải mái, trái lại càng trở nên nghiêm trọng. Hắn chậm rãi nói: “Nhưng theo tin tức ta nghe được thì dường như không phải như vậy.”
Trên mặt trưởng lão kim đan chợt lóe một tia lúng túng: “Toàn do đệ tử ngoại môn nói lung tung, bọn họ không có kiến thức, hơn nữa tu vi thấp nên vừa nhìn thấy Hấp Huyết Trùng còn có chút bối rối, sau đó mới lan truyền thành Hấp Huyết Trùng lẻn vào tông môn.”
Lâm Khiếu Thiên gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa. Nhìn gương mặt không chút thay đổi ấy, những người khác cũng khó có thể nhìn ra liệu hắn có tin hay không.
“Ưm… Không còn việc gì nữa đúng không? Không thì giải tán, có vấn đề gì thì ngày mai tiếp tục thảo luận.” Ngự Linh Đạo Quân đột nhiên kết thúc hội nghị.
Không ít trưởng lão trong Huyền Giáp Môn tỏ vẻ không hài lòng nhưng ngại uy quyền của chưởng môn, bọn họ cũng chỉ có thể tức giận rời khỏi Nghị Sự Đường.
Trước khi Ngự Linh Đạo Quân rời đi đã lặng lẽ truyền âm cho Từ Tử Nham. Người kia không nói gì nhiều, chỉ bảo bọn họ điều tra chuyện này rõ ràng rồi hẵng tới họp.
Từ Tử Nham có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng của Ngự Linh Đạo Quân, sau khi ném một ánh mắt cho Lâm Khiếu Thiên, anh lập tức cùng đệ đệ quay về.
Không bao lâu sau, Lâm Khiếu Thiên lặng lẽ đi tới. Ba người đóng cửa lại, bố trí pháp trận phòng nghe lén rồi bắt đầu trao đổi tin tức tình báo.
Bởi vì Lâm Khiếu Thiên đến sớm hơn họ một ngày, không biết quá nhiều tin tức về Huyền Giáp Môn nhưng hai người hợp lực cũng đủ làm rõ chuyện này là như thế nào. Nhìn tin tức được tổng kết, gương mặt của Từ Tử Nham khá khó coi.
“Cho nên… Sự kiện đệ tử mang theo Hấp Huyết Trùng ‘vô tình xâm nhập’ đã xảy ra không chỉ một lần?”
“Ừ.” Lâm Khiếu Thiên gật đầu: “Căn cứ theo tình báo của ta, từ nửa năm trước đã có hơn tám đệ tử Huyền Giáp Môn từng mang theo Hấp Huyết Trùng.”
“Những người này bị xử lý như thế nào?” Từ Tử Nham nhíu mày.
“Nếu là ‘vô tình xâm nhập’, đương nhiên chỉ khiển trách một phen rồi bỏ qua.”
“Những người này có điểm gì đặc biệt không?” Từ Tử Nham lại hỏi.
Lâm Khiếu Thiên lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện, bọn họ có người là đệ tửu ngoại môn, có người là tinh anh nội môn, còn có người là của môn phái khác đến dựa dẫm, thân phận bối cảnh không giống nhau.”
“Những người này có quan hệ như thế nào với Bạch Hoa?” Từ Tử Dung đột nhiên xen vào hỏi một câu.
Lâm Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, lấy ra một khối ngọc giản kề sát lên trán. Qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn Từ Tử Dung đầy thâm ý: “Trong tám người có bốn người từng rất thân thiết với Bạch Hoa, bốn người khác từng có xích mích với hắn ta.”
Từ Tử Nham nhăn mặt, anh rất buồn bực, Bạch Hoa an phận một chút không được sao? Rõ ràng đã không còn công nào, tại sao không tìm một nam nhân tốt mà an phận thủ thường? Ở đây làm loạn cái gì! Thật là!
Từ Tử Dung nhíu mày tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Nếu ta đoán không sai thì tám người này… Hẳn là đều có một khoảng thời gian tu vi đột nhiên bạo phát đúng không?”
Lâm Khiếu Thiên sửng sốt, sau đó chậm chạp gật đầu: “Sao ngươi biết?”
Từ Tử Dung cười khẩy, quay sang nhìn ca ca: “Bạch Hoa… Đúng là có dã tâm.”
“Là sao?” Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham đồng thanh hỏi.
“Đối với Hấp Huyết Trùng, ta cũng có chút nghiên cứu.” Từ Tử Dung nói xong liếc mắt nhìn ca ca.
Từ Tử Nham biết nghiên cứu này chắc chắn là ở đời trước, dù sao lúc trước chúng nó cũng tàn sát bừa bãi ở Huyền Vũ Vực, giằng co suốt mười năm.
Lâm Khiếu Thiên cũng không bất ngờ đối với lý do thoái thác của Từ Tử Dung. Từ lần đầu tiên Hấp Huyết Trùng xuất hiện, đã có vô số người bắt nó về nghiên cứu, hy vọng có thể tìm ra cách hữu hiệu nhất để tiêu diệt. Tuy rằng Từ Tử Dung thoát khỏi mê cung Chân Long mới được nửa năm nhưng Lâm Khiếu Thiên cũng không cho rằng y nói dối.
“Ta từng dùng Hấp Huyết Trùng làm thực nghiệp, Hấp Huyết Trùng hút máu nhân loại có thể sanh ra càng nhiều Hấp Huyết Trùng. Nhưng nếu nhân loại dùng Hấp Huyết Trùng thì cũng có thể kích phát tiềm lực.”
Lâm Khiếu Thiên nghe vậy, sắc mặt đanh lại: “Trong Thiên Vũ Tông cũng có người phát hiện điểm này, nhưng trong Hấp Huyết Trùng chứa một lượng lớn độc tố, nếu dùng Hấp Huyết Trùng thì tiềm lực sẽ được kích phát nhưng cũng sẽ bị độc tố của nó hại chết.”
Từ Tử Dung gật đầu: “Đúng vậy, nhưng đây chỉ mới là ảnh trùng.”