“Về nhà xem thử. Tuy rằng Mạc Tân Thành cách cứ điểm của Hấp Huyết Trùng và Ma tộc cũng không gần, nhưng ta vẫn lo lắng, cho nên muốn xin đóng quân ở Mạc Tân Thành.” Từ Tử Nham nói.
Tu sĩ nguyên anh có tư cách đóng quân ở một thành, nhưng đa số đều là đại thành, đồng thời cũng có thể bao hàm cả các tiểu thành xung quanh.
Đại thành gần Mạc Tân Thành nhất là Vân Tiêu Thành, hiện giờ Vân Tiêu Thành cũng không có tu sĩ nguyên anh tọa trấn, bởi vậy Từ Tử Nham xin đến đó cũng không thành vấn đề, nhưng mà –
Ánh mắt La Đại Cước nhìn sang Từ Tử Dung đứng phía sau Từ Tử Nham. Nếu Từ Tử Nham muốn đi Vân Tiêu Thành, tiểu tử thúi này nhất định cũng sẽ đi theo.
Đồng thời phái hai tu sĩ nguyên anh đóng đô tại một tòa thành hẻo lánh, trong mắt người khác sẽ thành chuyện bé xé ra to.
Nhưng… Mặc kệ nó. ╮(╯▽╰)╭.
Trước giờ La Đại Cước luôn tùy tiện như vậy, để đám Đằng Lan Vực kia lải nhải đi, ông vui vẻ quyết định!
Có La Đại Cước ủng hộ, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhanh chóng nhận nhiệm vụ đến Vân Tiêu Thành.
Trước khi xuất phát, La đại gia cố ý nói chuyện nhân sinh với các trưởng lão phụ trách phân phối nhân lực. Các trưởng lão kia rất vui vẻ vứt toàn bộ tu sĩ sứt sẹo ba không – không bối cảnh, không thực lực, không linh thạch – cho La Đại Cước.
La Đại Cước nhìn đám tu sĩ thực lực thấp kém, tu vi cao nhất chỉ tới ngưng mạch trung kỳ, tu vi thấp nhất — khoan đã, ông không nhìn lầm chứ, trong này còn có một tu sĩ luyện khí tầng mười — lập tức há hốc mồm.
Đám trưởng lão này cũng quá năng nổ rồi, đừng nói là tất cả nhân viên mà người khác không dùng đều đẩy sang cho ông nhé?
Được rồi, số lượng thật sự rất nhiều, nhưng… Hơn một ngàn tu sĩ trúc cơ có tác dụng cái con khỉ khô!
La Đại Cước vung tay áo định đi nói chuyện nhân sinh với mấy vị trưởng lão kia.
Tuy nói ta muốn tìm tu sĩ không có bối cảnh nhưng ngươi cũng không thể có mặt hàng gì đều ném cho ta đi?
Trái lại là Từ Tử Nham không chút để ý, tu vi thấp có chỗ tốt của tu vi thấp. Các tu sĩ này hai bàn tay trắng, đúng lúc trong Phương Cách có quá nhiều vật tư, ít nhất đủ để sử dụng, không lo đám tu sĩ ba không này không động lòng.
Cứ như vậy, Từ Tử Nham tiếp nhận hơn một ngàn hai trăm tu sĩ cấp thấp, cộng thêm gần hai trăm tán tu anh mang đến, đội ngũ của bọn họ lập tức trở thành đội khổng lồ nhất trong tất cả đội ngũ phái đi.
Nhưng khi có người chú ý tới thực lực đội của họ, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Tu sĩ trúc cơ kỳ có ích gì? Sợ rằng còn không có vé làm bia đỡ đạn cho Ma tộc.
Trong những người này, điểm duy nhất nhìn được chính là đội ngũ không đến hai trăm người, hơn nữa thống nhất mặc trường bào đen. Đội ngũ này đầy sức sống, hơn nữa tản ra khí thế quyết chiến vô cùng mãnh liệt. Điều này làm cho rất nhiều tu sĩ từng đối chiến với Ma tộc, hơn nữa còn thảm bại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Những người này điên rồi sao? Đánh nhau với Ma tộc chính là cửu tử nhất sinh, vì sao họ lại hưng phấn như thế? Chẳng lẽ bọn họ đều là kẻ ngốc?
Có không ít tu sĩ nghĩ như vậy, nhưng chỉ có các tu sĩ Đằng Lan Vực bị tu sĩ hắc bào đánh thành đầu heo mới biết rõ lực chiến của tiểu đội này.
Hơn nữa theo tin tức bọn họ tìm hiểu được, Từ tiền bối đào tạo đội ngũ này chỉ trong một tháng, quả thật khiến kẻ khác khiếp sợ.
Cứ như vậy, trong ánh mắt hoặc là kinh sợ, hoặc là cười nhạo của mọi người, Từ Tử Nham mang theo đại đội rời khỏi sơn môn Lưu Quang Tông.
Sau khi đi một đoạn đường, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Tử Nham lấy ra một cái — thuyền gỗ.
Đương nhiên, đây nhất định không phải là thuyền gỗ bình thường mà là Toa Diệp Phi Châu di chuyển bằng linh thạch.
Tốc độ của Toa Diệp Phi Châu này cực kỳ nhanh, là tinh phẩm hiếm có trong các pháp bảo phi hành cỡ lớn. So với Cửu Diệp Liên Vân Châu lúc trước thì Toa Diệp Phi Châu không thoải mái bằng, nhưng tốc độ lại có thể vứt Liên Vân Châu xa mười tám con phố.
Theo lý thuyết, bảo bối như vậy thường để cho tông môn sử dụng, nhưng chiếc thuyền này là do La Đại Cước đòi được từ trong tay mấy trưởng lão phân phối nhân thủ.
Dựa theo cách nói của La Đại Cước, đồ đệ ông vì môn phái phân ưu (xử lý vật hy sinh), môn phái đỡ phải phát linh thạch cho những người này. Các trưởng lão bớt một phiền toái lớn như thế, phải thể hiện chút thành ý chứ?
Cái gì? Ngươi không muốn thể hiện thành ý? Tới đây tới đây, chúng ta tới đàm đạo nhân sinh, hoặc là chúng ta đi tìm Địa Nham Long Trùng nói chuyện yêu sinh cũng được.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn (ngụy) dụ (bức) từng (dụ) bước (lợi) của La Đại Cước, các trưởng lão này ngộ đạo, vô cùng hào (đau) phóng (lòng) lấy ra Toa Diệp Phi Châu, nói một cách hoa mỹ là hỗ trợ đệ tử vì tông môn phân ưu.
Toa Diệp Phi Châu rất lớn, so với Cửu Diệp Liên Vân Châu thì còn lớn hơn vài phần, nhưng số lượng linh thạch cần sử dụng cũng nhiều, người bình thường thật sự không dùng nổi.
Lúc trước, khi nhận được Toa Diệp Phi Châu, La Đại Cước đã ném cho Từ Tử Nham một túi linh thạch. Lúc Từ Tử Nham mở ra xem, nhất thời cảm thấy tim đập thình thịch, ngộp không thở nổi.
Được rồi được rồi, tuy rằng anh đã sớm biết tu sĩ nguyên anh không thể thiếu linh thạch, nhưng tu sĩ có thực lực cường đại, rảnh rỗi thích ra ngoài dạo bí cảnh như La Đại Cước, kho lưu trữ của ông nhất định vượt xa tu sĩ nguyên anh bình thường.
Hơn nữa La Đại Cước thân là trưởng lão Lưu Quang Tông, phụ cấp trong tông môn rất cao, ông lại không sử dụng. Tích góp từng chút từng chút, biến thành một khoản linh thạch khổng lồ.
Từ Tử Nham lặng lẽ nhìn thoáng qua Phương Cách của mình ——
—— được rồi, thật ra anh cũng được xem như là tiểu thổ hào, dù sao đa số đồ trong không gian của anh đều vô giá, chẳng qua không tiện đổi thành linh thạch.
Cầm linh thạch sư phụ cho, Từ Tử Nham cực kỳ tài đại khí thô đặt năm khối linh thạch thượng phẩm trên Toa Diệp Phi Châu.
Buồng điều khiển Toa Diệp Phi Châu ở phía trước, bất luận ai đi qua đó cũng đều sẽ không kiềm lòng được liếc mắt nhìn vào bên trong.
Đó chính là linh thạch thượng phẩm đấy! Trong mắt những tu sĩ trúc cơ ngưng mạch, cộng gộp gia sản của bọn họ cũng không bằng một khối linh thạch thượng phẩm.
Đúng là làm lòng người chua xót.
Nhưng có một số người thì khác, các tu sĩ đi theo Từ Tử Nham tàn sát một tháng trời không hề để ý đến linh thạch thượng phẩm. Dù sao hiện giờ trong túi càn khôn của bọn họ đã chứa đầy rất nhiều linh thạch trung phẩm. Những linh thạch này là do bọn họ nộp tài liệu Ma tộc cho Lưu Quang Tông mà đổi được, đối với nghiên cứu tài liệu Ma tộc, luyện khí sư của Lưu Quang Tông cũng rất có hứng thú.
Tuy rằng trên tay bọn họ cũng có một chút tài liệu nhưng số lượng hoàn toàn không đủ sử dụng. Hơn nữa luyện khí sư của môn phái khác đóng đô ở Lưu Quang Tông vô cùng hứng thú nên tài liệu trong túi những tu sĩ này được bán với giá rất cao.
Trong tay có tiền tương đương có tự tin, bởi vậy các tu sĩ trên thuyền thể hiện ra hai thái cực rất rõ ràng.
Đa số tu sĩ mới tới đều trầm lặng, nhận định bản thân là bị Lưu Quang Tông đưa đi làm vật hy sinh, dường như trong mắt không còn hy vọng nào. Trái lại là các tu sĩ đi theo Từ Tử Nham vào Lưu Quang Tông, một đám hưng phấn bừng bừng, bình thường hay tụm lại thảo luận phải cải tiến Tam Tài Trận như thế nào, hoặc là vài người liên hợp lại, mạo hiểm bị đâm dao nhỏ, thỉnh giáo Từ Tử Dung về Tứ Phương Trận và Ngũ Hành Trận.
Ban đầu, Từ Tử Nham cũng không chủ động để mắt tới những tu sĩ mới đến này, mặc kệ bọn họ mang theo ánh mắt chết lặng lúc ẩn lúc hiện trên Phi Châu. Sau này, theo thời gian trôi qua, những người này không khỏi tò mò các tu sĩ hưng phấn bừng bừng, khó hiểu vì sao bọn họ lại có tinh thần như vậy.
Sau này, thời gian đôi bên tiếp xúc càng nhiều, các tu sĩ thất vọng buông xuôi lại dần dần bắt đầu bán tín bán nghi. Dù sao linh thạch trong túi và pháp khí trên người các tu sĩ này đều là thật, nếu nói bọn họ làm vậy chỉ vì lừa mình thì cũng quá kỳ công rồi.
Qua chừng nửa tháng, Từ Tử Nham cảm thấy đã đến lúc quan trọng, đám tu sĩ mới tới cũng dần nhen nhóm hy vọng, lúc này anh mới tìm một mảnh đất trống, cho Phi Châu hạ xuống.
Các tu sĩ mới tới hỗn loạn mất trật tự, đại đa số mọi người đều đứng chung với người quen, chia thành hơn mười nhóm.
Còn tu sĩ theo Từ Tử Nham từ đầu thì nghiêm túc dựa theo kỷ luật của Từ Tử Nham xếp thành hàng, im phăng phắc, không tốn bao nhiêu thời gian đã đứng thành hai đội ngay ngắn.
So sánh hai bên thì tu sĩ đứng lộn xộn nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái.
Có thể trong lòng bọn họ cũng không biết vì sao không thoải mái, chỉ cảm thấy so với người ta thì tu vi của mình thấp, đứng cũng mất trật tự.
Từ Tử Nham lơ lửng giữa không trung, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống các tu sĩ đang đứng lộn xộn.
Anh không nói gì, mặt lạnh tanh nhìn bọn họ.
Dần dần, tiếng xì xào của các tu sĩ bắt đầu nhỏ dần, cho đến khi biến mất, cả một mảnh đất lặng ngắt như tờ, ngay cả một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Từ Tử Nham thản nhiên nhìn những người này, ngoại trừ tu sĩ đi theo anh từ ban đầu, những người còn lại đều cảm nhận được một cổ áp lực rất lớn nện mạnh xuống đầu họ.
Tu sĩ ngưng mạch kỳ vẫn còn ổn một chút, tu sĩ trúc cơ kỳ phải vận chuyển linh lực chống đỡ cổ áp lực này, mà số ít luyện khí kỳ lại không chịu nổi, trực tiếp hôn mê.
Chỉ có thiếu niên hắc y một tay chống kiếm, vất vả nửa quỳ trên đất, trên đầu túa đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống cự, không chịu hôn mê.
“Hử?” Từ Tử Nham nhìn hắn một cái, tán thưởng: “Không tồi.” Sau đó anh thu lại uy áp, bắn ra một cái bình sứ lơ lửng ở trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên hắc y giật mình, dưới sự nhắc nhở của người bên cạnh mới vội vàng nhận lấy bình sứ. Hắn vừa mở ra ngửi, lập tức lộ ra thái độ rất vui mừng.
“Trúc Cơ Đan!”
Từ Tử Nham mỉm cười: “Tâm trí rất tốt! Đan này thưởng cho ngươi, hy vọng sau này khi đối mặt với Ma tộc, ngươi sẽ dũng cảm tiến tới!”
“Đa tạ Từ tiền bối!” Thiếu niên hắc y vô cùng vui vẻ, tay nắm chặt bình sứ, thái độ rất bất ngờ.
Một vài tu sĩ xung quanh nhìn hắn với vẻ rất hâm mộ. Người có thể đứng xung quanh hắn đều có tu vi không chênh lệch lắm, đối với tầng lớp như bọn họ mà nói, Trúc Cơ Đan đã là thứ khó có được. Thiếu niên hắc y có thể đạt được phần thưởng như vậy khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Các tu sĩ trúc cơ hậu kỳ hoặc ngưng mạch kỳ chưa hẳn để ý đến Trúc Cơ Đan, nhưng bọn họ cũng đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn thanh niên hắc y kia.