Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 370



Edit: Qiezi

Dựa theo thiết lập trong tiểu thuyết, quầng sáng bảy màu là cửa vào/cửa ra của thế giới này. Mà quầng sáng màu sắc khác nhau sẽ liên kết với lục địa có thuộc tính khác nhau. Đồng thời mỗi canh giờ, những quầng sáng này sẽ biến hóa. Nếu ai may mắn, nói không chừng qua vài lần xuyên qua quầng sáng là có thể đến Trung Tâm Thành.

Trái lại, nếu xui xẻo thì có thể sẽ phải lòng vòng ở bên ngoài.

Từ Tử Nham không lãng phí thời gian, trực tiếp kéo Từ Tử Dung bước vào quầng sáng. Nói theo cách thông thường thì mỗi lần xuyên qua quầng sáng sẽ tiến vào lục địa lớn hơn lục địa cũ một chút, trên cơ bản không xem là nhầm đường. Càng đi vào khu vực trung tâm, diện tích lục địa càng lớn, chỉ cần quan sát cẩn thận một chút sẽ không lâm vào nguy hiểm vì lạc đường.

Trong khoảnh khắc xuyên qua quầng sáng, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ập vào mặt.

Khắp nơi trên mảnh lục địa này là núi lửa phun trào, dung nham chảy cuồn cuộn trên mặt đất, cả mảnh lục địa không nhìn thấy một chút màu xanh.

“Quả nhiên là lục địa thuộc tính hỏa.” Từ Tử Nham nhìn xung quanh, lục địa mênh mông không nhìn thấy biên giới.

Vận khí của họ không tệ, mảnh lục địa thuộc tính hỏa này lớn gấp mười mấy lần lục địa mà bọn họ đặt chân lúc nãy. Chỉ cần tiếp tục như vậy, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung sẽ nhanh chóng tìm được Trung Tâm Thành thế giới toái lục.

Tuy diện tích của mảnh lục địa thuộc tính hỏa này rất lớn nhưng thực lực yêu thú sinh sống ở đây không mạnh, so với Viêm Ngục Ma Cảnh còn kém một tầng.

Hai người lững thững đi dạo một vòng, một con Hỏa Tích Dịch* ở xa xa thấy hai người thì vèo một cái chui vào dung nham, hoàn toàn không dám ra ngoài.

(Hỏa Tích Dịch: rắn mối lửa)

Không có yêu thú uy hiếp, điều duy nhất hai người cần làm là mau chóng tìm được quầng sáng đi đến mảnh lục địa tiếp theo.

Bởi vì không biết quầng sáng khác ở nơi nào, hai người không thể làm gì khác hơn là tách ra hành động, giao ước với nhau là sau khi tìm được quầng sáng sẽ dùng Huyết Khế thông báo.

Sau chừng nửa ngày, lần thứ hai hai người hội họp ở vị trí khởi đầu. Trên mặt Từ Tử Nham toát ra vẻ nghiêm trọng, mà Từ Tử Dung cũng biểu hiện nghi ngờ.

“Tại sao không tìm thấy?” Từ Tử Nham sờ cằm lẩm bẩm.

Anh và Từ Tử Dung chia ra hai đường, hầu như đã tìm kiếm khắp lục địa. Tuy nói lục địa này rộng hơn cái cũ rất nhiều nhưng không đến mức khiến họ bỏ qua một quầng sáng vô cùng rõ ràng.

“Chẳng lẽ lục địa này không có quầng sáng khác?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi.

“Chắc không đâu…” Từ Tử Nham không quá chắc chắn, trong tiểu thuyết Bạch Hoa một đường thuận lợi, hình như chỉ trải qua bảy tám mảnh lục địa đã tới Trung Tâm Thành, sao tới phiên anh ngay cả đường cũng tìm không được?

“Tìm thêm lần nữa đi.” Từ Tử Dung rất bất đắc dĩ, gặp phải chuyện này cũng đã đủ xui xẻo. Nếu tìm không được thì chỉ có thể quay về lục địa ban nãy, sau đó chờ đợi quầng sáng khác xuất hiện.

Hai người trao đổi phương hướng, lần thứ hai bay về phía khu vực thăm dò của đối phương. Lại sau nửa ngày, hai người gặp mặt, vô cùng ăn ý lắc đầu.

“Không thể nào!” Từ Tử Nham bức bối gãi đầu. Chẳng lẽ cái lục địa đầu tiên mình đi vào là ngõ cụt? Nếu là thật thì quá xui xẻo rồi!

Tách!

Bong bóng trong dòng dung nham nổ tanh tách dẫn tới sự chú ý của Từ Tử Nham. Anh xoay người, cảm thấy không ổn cho lắm.

“Ui cha, Từ đạo hữu, đã lâu không gặp.” Thiên Nhạc Đạo Quân chật vật trèo lên khỏi hồ dung nham, thoạt nhìn như mới trải qua một trận đại chiến.

“Thiên Nhạc đạo hữu?” Từ Tử Nham trợn tròn mắt. Trời đất quỷ thần ơi, không phải chứ, tại sao lại gặp tên thần kinh này vậy?

“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Thiên Nhạc Đạo Quân cười nhã nhặn, lắc lắc tay, bụi trên người đều rớt xuống.

“Ặc… Ngươi đang…” Từ Tử Nham quan sát hắn từ trên xuống dưới. Tuy đối phương biểu hiện hơi chật vật nhưng trên người không có vết thương, xem ra chắc là bị thứ nào đó truy sát, nhưng hắn chạy nhanh nên không bị thương.

“Thật ra cũng không có gì… Chỉ là hơi xui, gặp một đám Bạo Thực Quy.” Thiên Nhạc thản nhiên trả lời.

Từ Tử Nham lập tức bị dọa hoảng sợ, Bạo Thực Quy là yêu thú hung tàn nổi danh Tu Chân Giới, không những mỗi một con đều có tu vi kim đan mà tộc trưởng còn có thực lực ngang ngửa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Hố cha nhất là loại yêu thú này rõ ràng được gọi là quy, vừa có lực phòng ngự siêu cường vừa chạy trốn siêu nhanh, hàm răng sắc bén, quả thật tàn bạo muốn khóc.

Cho dù là Từ Tử Nham gặp phải loại yêu thú này cũng chỉ có thể vất vả chạy thục mạng. Thiên Nhạc Đạo Quân có thể đào thoát dưới móng vuốt của ‘một đám’ Bạo Thực Quy, đủ để thấy ở phương diện này, hắn đã xoát kỹ năng mãn cấp.

Từ Tử Nham rất đau đầu, mình đã không tìm được đường mà lại còn thêm một đồng đội thần kinh.

Không sai, Thiên Nhạc Đạo Quân lại da mặt dày muốn tổ đội với Từ Tử Nham, Từ Tử Nham muốn từ chối nhưng thế giới toái nham này bị phong bế, muốn bỏ rơi tên thần kinh này còn khó hơn lúc ở bên ngoài.

Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể bịt mũi chấp nhận người đồng đội này, sau đó hy vọng trong khoảng thời gian này, bệnh thần kinh của hắn sẽ không phát tác… _(:3″ ∠)_

Bởi vì trên mảnh lục địa này có núi lửa phun trào, cho nên ngay cả Từ Tử Nham cũng không nghĩ tới quầng sáng đi đến thế giới tiếp theo lại bị hồ dung nham bao phủ bên dưới.

Vốn tìm được lối ra thì phải vui vẻ, nhưng nếu lối ra có một đám Bạo Thực Quy tàn bạo —— đáp án này làm người ta không vui nổi…

Rơi vào đường cùng, ba người không thể làm gì khác hơn là lui về lục địa lúc ban đầu họ tiến vào, đợi hai canh giờ sau, quầng sáng màu đỏ đổi thành màu xanh biển, lúc này ba người mới thận trọng đi vào.

Sau khi đi vào, Từ Tử Nham: = 口 = đậu má! Chuyện này không khoa học! Lục địa hệ thủy đâu? Ngọn núi tuyết lớn như vậy là có ý gì?

Đúng vậy, mặc dù quầng sáng màu xanh nhạt nhưng mảnh lục địa này cũng không phải là thế giới hải dương như họ dự đoán.

Nói chính xác thì đây là hòn đảo trôi nổi có một ngọn núi tuyết cực lớn. Bên ngoài đảo nhỏ miễn cưỡng có chút xanh lá, nhưng trung tâm đảo chỉ có một ngọn núi tuyết thật to.

Hoa tuyết mềm mềm mại mại rơi lên mặt mọi người, kích thích một tia mát mẻ, làm lòng người chấn động.

“Không tệ.” Thiên Nhạc Đạo Quân xoa cằm: “Ở đây còn tốt hơn mấy thế giới ta đi qua.”

“Vậy thì chưa chắc.” Từ Tử Dung cau mày, vươn tay chỉ vị trí cách đó không xa.

Vừa tiến vào thế giới này, mọi người đã bị núi tuyết ở trung tâm đảo nhỏ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, bởi vậy ngoại trừ Từ Tử Dung thì không ai phát hiện góc áo màu nâu lộ ra trong đống tuyết xa xa.

Ba người đi tới, thi thể dưới lớp tuyết đã bị Huyết Thú của Từ Tử Dung đào lên. Nhìn từ y phục thì dường như đây là một vị tu sĩ kim đan họ đã gặp trên đảo.

“Xem ra đảo này cũng không yên bình.” Từ Tử Nham kiểm tra thi thể, sắc mặt khá nghiêm trọng.

Vết thương trí mệnh của thi thể nằm trên cổ, người hạ thủ rất dứt khoát, nhanh gọn, là một kiếm mất mạng. Chỉ là Từ Tử Nham không nghĩ ra, tu sĩ đánh nhau đa số đều dựa vào pháp thuật, cho dù là kiếm tu thì cũng đều sử dụng kiếm ý, kiếm khí. Còn cổ thi thể này thì lại bị võ khí chặt đứt cuống họng, chuyện này thật sự không bình thường.

“Gã tự sát.” Thiên Nhạc đứng một bên quan sát hồi lâu, đột nhiên nói.

“Cái gì?” Từ Tử Nham giật mình.

Tu chân là gì? Đó chính là nghịch thiên mà đi!

Tìm kiếm đại đạo, cầu được trường sinh, đó chính là mục tiêu cuối cùng của mỗi tu sĩ.

Tự sát hoàn toàn đi ngược lại ý chỉ tu chân, căn bản không phải chuyện tu sĩ có thể làm!

Hơn nữa, cho dù tu sĩ có luẩn quẩn trong lòng, muốn tìm kiếm giải thoát thì cũng nên tìm một động phủ yên tĩnh tự sát. Tự sát trong khi đang tầm bảo? Chuyện này không thể nào.

“Không sai, người này chắc chắn đã tự sát.” Thiên Nhạc nhíu mày: “Có thể khiến một gã tu sĩ kim đan giơ kiếm tự sát… Mọi người cẩn thận, có lẽ trình độ điều khiển huyễn thuật của yêu thú nơi này đã đạt đến mức không tưởng tượng nổi.”

“Vậy thì không ổn.” Từ Tử Nham sa sầm mặt, cho dù ai nghe được tin tức như thế cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Huyễn thuật chính là một loại chiêu thức khó lòng phòng bị, đáng sợ nhất là nếu Thiên Nhạc Đạo Quân đoán đúng thì cảnh tượng bọn họ đang nhìn thấy có lẽ cũng là ảo ảnh do kẻ địch tạo ra.

Ngẫm lại xem, rõ ràng có tu vi cực cao nhưng ngay cả mặt mũi kẻ địch cũng không nhìn thấy, còn có cách chiến đấu nào ấm ức hơn cách này không?

“Ngươi nói… Thứ hiện tại chúng ta nhìn thấy là ảo cảnh sao?” Từ Tử Nham bất đắc dĩ hỏi.

Thiên Nhạc Đạo Quân trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Hẳn là không phải. Trong ấn tượng của ta, không có yêu thú nào có thể tạo ra ảo ảnh cường đại như vậy.”

“Vậy gã…” Phải giải thích sao đây? Từ Tử Nham bĩu môi nhìn cổ thi thể kia.

Thiên Nhạc Đạo Quân nhìn thi thể, sau đó liếc mắt: “Ngươi đừng quên gã mới kim đan kỳ. Nếu trên đảo này có yêu thú Nguyên Anh Kỳ chuyên dùng huyễn thuật, gã trúng chiêu thì có gì kỳ quái.”

Từ Tử Nham:….. Mẹ kiếp, nhất thời quên mất mình là tu sĩ nguyên anh.

“Ca ca…” Từ Tử Dung từ ban đầu luôn giữ im lặng đột nhiên kéo tay áo ca ca.

“Hả?”

“Ta nghĩ là ta biết nơi này có yêu thú gì.” Từ Tử Dung khẽ nhếch môi: “Là Tuyết Yêu.”

“Tuyết Yêu?” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lục soát các tin tức về Tuyết Yêu trong đại não. Nhưng trong bách khoa toàn thư yêu thú, anh chỉ thấy nói rằng Tuyết Yêu là một loại yêu thú thông thường, ngoại hình như u hồn. Tuy rằng có thể tạo ra một vài ảo cảnh nhưng nếu nói huyễn thuật của nàng mạnh tới mức có thể làm một tu sĩ kim đan tự sát thì đây đúng là truyện cười.

Từ Tử Nham nghi ngờ nhìn Từ Tử Dung, Từ Tử Dung mỉm cười với anh.

Trái lại là Thiên Nhạc đứng bên cạnh như hiểu ra: “Không sai! Hoàn cảnh như vậy, huyễn thuật cường đại, nhất định là Tuyết Nữ Yêu sau khi đã tấn cấp.”

Từ Tử Nham lặng lẽ xoay mặt đi, đột nhiên cảm thấy bản thân học dốt nhất định là ảo giác!

Từ Tử Dung nhìn Thiên Nhạc Đạo Quân, dường như có chút tán thưởng đối phương uyên bác.

Thiên Nhạc Đạo Quân xoay người lại, tặng cho y một nụ cười khẽ.

Từ Tử Nham:…..

Đậu má! Vì sao hai bệnh thần kinh lại hòa hợp như vậy!

“Nếu là Tuyết Nữ Yêu thì không cần lo lắng.” Thiên Nhạc Đạo Quân sờ cằm: “Tuy Tuyết Nữ Yêu tinh thông huyễn thuật nhưng bản tính ôn hòa, theo lý mà nói, chỉ cần chúng ta không chọc nàng thì cũng không có vấn đề gì lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.