Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 40: Tính Toán Rõ Ràng





Chung Thái Lam rất coi trọng cuộc hẹn với Nhiếp Chi Văn, cô thay quần áo, trang điểm từ khá sớm, chỗ nào trên mặt bị thương vẫn chưa lành thì bôi kem nền lên, váy không che được vết bầm tím trên đùi thì cô dùng tất tối màu, kính áp tròng bình thường cũng đổi sang loại giãn tròng, thoáng cái đã có cặp mắt long lanh động lòng người.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cả quá trình biến hình này của cô, không nhịn được mà hỏi, “Cô có ý gì với Nhiếp Chi Văn à?”
Lúc này Chung Thái Lam đang dùng lô để quấn tóc lên, nghe vậy thì quay sang hỏi: “Sao anh lại nghĩ thế?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Nếu không thì làm vậy có cần thiết không?”
“Cần chứ.” Chung Thái Lam chọn màu son, “Mời người ta ăn cơm, còn để trả ơn cứu mạng, trịnh trọng một chút thì có gì quá đáng đâu.”
Chu Mạnh Ngôn ngồi dưới sàn nhà, chống cằm nhìn cô: “Cô đã nói như vậy thì tôi cũng đành chịu.”
“Giọng anh hơi là lạ.” Chung Thái Lam quay sang nhìn anh, “Anh có ý kiến gì với Nhiếp Chi Văn à?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Không phải là có ý kiến gì cả, tôi chỉ cảm thấy nếu như nói rằng trong cuộc đời ai cũng có một định mệnh xuất hiện vào những lúc tăm tối nhất thì cô không thấy Nhiếp Chi Văn rất giống nam chính của cuộc đời mình à? Cao ráo, đẹp trai, giàu có, tính cách ngay thẳng, vô tình kết bạn với cô rồi biến thành ân nhân cứu mạng của cô, sau đó hai người sẽ tự nhiên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, không giống à?”
Chung Thái Lam thản nhiên nói: “Tôi không thấy thế, không giống lắm, mà tôi cũng không có hứng thú, anh còn vấn đề nào khác không?”
Chu Mạnh Ngôn không còn gì để nói nữa: “Không, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Chung Thái Lam nhìn anh bằng ánh mắt xem thường rồi ra ngoài gọi xe.

Giờ cao điểm vào tối thứ sáu đúng là thứ khiến người ta phải phát điên, cô đã xuất phát trước giờ hẹn hẳn một tiếng đồng hồ, nhưng cứ vừa đi vừa dừng mãi, khi đến nhà hàng Tiểu Hùng thì cũng đã là 4 giờ 50 phút rồi, cô vừa được bồi bàn dẫn vào chỗ ngồi thì Nhiếp Chi Văn đến.
Anh ta thấy Chung Thái Lam đã ngồi vào chỗ thì rất ngạc nhiên: “Tôi lại để cô phải chờ rồi.”
“Tôi mời anh ăn cơm mà, nên đến sớm một chút chứ.” Chung Thái Lam mỉm cười, đẩy quyển menu về phía anh ta: “Anh Nhiếp muốn ăn gì?”
Nhiếp Chi Văn đè tay lên quyển menu, có vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, một lúc lâu sau anh ta mới bật cười: “Cô Chung… cô thật sự đến để mời tôi ăn cơm đấy à?”
“Tất nhiên.” Chung Thái Lam nói, “Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh Nhiếp mà, lần trước nếu không có anh thì chắc tôi và Tiểu Hàm không còn sống nữa.”
Nhiếp Chi Văn cười nói: “Cô Chung không cần khách sáo như vậy, nếu người khác gặp phải chuyện như thế thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc người ta đâu.”
Chung Thái Lam lắc đầu: “Anh Nhiếp, đây là việc nên làm mà.”

“Thôi được rồi.” Nhiếp Chi Văn mở menu ra, “Tôi có thể chọn thoải mái chứ?”
“Anh đừng khách sáo.”
Sau đó Nhiếp Chi Văn thật sự không hề khách sáo gì với cô, chọn rất nhiều món ăn đang bán chạy của nhà hàng, nhà hàng Tiểu Hùng lấy hình ảnh gấu làm chủ đề, phong cách và các món ăn của nhà hàng đều được trang trí một cách đầy sáng tạo, đồ ăn cũng khá tươi mới.
Từng món ăn mới lạ lần lượt được bưng lên, hai người rất tự nhiên ngồi trò chuyện với nhau, Chung Thái Lam hỏi về chuyện của Triệu Trác Việt, “Khi nào thì biết kết quả vậy?”
“Chắc khoảng vài ba ngày nữa.” Nhiếp Chi Văn nói: “Đây không phải là vụ án nhỏ của huyện Tùng Dung, những người bên trên cũng rất quan tâm đến nó nên sẽ không lâu đâu.”
Chung Thái Lam hơi lo lắng hỏi: “Vậy anh sẽ không sao chứ?”
“Tôi có luật sư giỏi rồi, cho dù không có thì vụ án này cũng rất rõ ràng, nếu lúc ấy tôi không ra tay thì chắc là cô cũng không còn sống nữa, nhưng…” Nhiếp Chi Văn bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ tôi chỉ định đánh ngất ông ta thôi nhưng khi đó xung quanh tối om, không biết tôi đánh trúng chỗ nào mà ông ta lại lăn ra chết, tôi cũng bị dọa chết khiếp.”
Chung Thái Lam mấp máy môi đáp: “Ông ta có chết cũng không hết tội.”
“Đúng vậy, thảm lắm, căn phòng đó…” Nhiếp Chi Văn định nói rồi lại thôi, “Được rồi, không nói nữa, dù sao thì chứng cứ cũng vô cùng xác thực, nếu những cô bé kia ở trên trời linh thiêng thì giờ cũng có thể an nghỉ rồi.”
Chung Thái Lam đáp một tiếng, trong lòng thầm thở dài: Dù tên tội phạm đó có phải chịu sự trừng phạt của pháp luật thì sao chứ, Vạn Vũ Hinh cũng chẳng thể trưởng thành được nữa.
Lúc ăn tráng miệng, Chung Thái Lam đưa món quà mình đã chọn rất cẩn thận cho Nhiếp Chi Văn: “Anh Nhiếp, đây là chút tấm lòng của tôi, mong rằng anh sẽ thích.”
Nhiếp Chi Văn mở chiếc hộp ra xem, bên trong là cặp măng sét cho nam bằng thủy tinh, anh ta nhìn qua rồi đóng hộp lại, đẩy ngược về phía cô: “Tôi không thể nhận được.”
“Anh Nhiếp, tôi…” Chung Thái Lam muốn nói gì đó nhưng Nhiếp Chi Văn đã ngắt lời cô: “Cô Chung, tôi cảm thấy có vẻ như cô đang cố tính toán mọi thứ rõ ràng với tôi, nhưng mà cô thật sự không cần phải làm vậy đâu, tôi đã nói rồi, tôi chỉ tiện tay thôi.”
“Anh đừng từ chối, đây cũng không phải là thứ gì đó quá đáng giá mà chỉ là chút tấm lòng thôi.”
Nhiếp Chi Văn lên tiếng: “Cô Chung, ông bà Quách cũng đã đến cảm ơn, tôi nhận quà của họ rồi, không thể nhận thêm quà của cô nữa.”
Chung Thái Lam còn định nói gì đó thì Nhiếp Chi Văn lại nói tiếp: “Nếu như cô Chung thật sự muốn cảm ơn tôi thì có thể giúp tôi một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
“Tôi có hai vé đi xem nhạc kịch, người mà tôi đã hẹn đi cùng đang tạm thời đi công tác.

Nếu cô Chung không ngại thì có thể dành chút thời gian với tôi không?” Nhiếp Chi Văn lấy hai tấm vé ra, bên trên ghi thời gian bắt đầu là tám giờ tối nay.
Chắc chắn là Chung Thái Lam không bao giờ tin rằng anh ta vô tình mua thêm một chiếc vé, nhưng mấy chuyện thế này, dù biết là có vấn đề thì cũng không thể nói ra được, thậm chí cô còn không có cớ để từ chối, yêu cầu của Nhiếp Chi Văn cũng không có gì quá đáng, cô có lý do gì để từ chối đây?
Vậy nên Chung Thái Lam đành phải giả vờ tỏ vẻ thích thú: “Turandot?” (1)
(1) Vở nhạc kịch Turandot hay còn gọi là Công chúa Turandot (tiếng Trung là Đồ Lan Đóa) là một vở kịch được chuyển thể từ tác phẩm hiếm hoi trong lịch sử văn học Phương Tây (thế kỷ XVIII) viết về bối cảnh Trung Quốc, bởi xét về khoảng cách địa lý lúc bấy giờ Châu Âu và Châu Á biết rất ít về nhau.

Tác giả vở kịch là Carlo Gozzi (1720 - 1806), một kịch gia nổi tiếng nước Ý.

Vở Turandot của ông được xem là một trong 10 kiệt tác của kho tàng văn học kịch thế giới.

(Nguồn: thethaovanhoa.vn)
“Ừ.” Nhiếp Chi Văn mỉm cười, “Ngay gần đây thôi, cô Chung có thể đến đó xem cùng tôi không?”
“Lần này tôi được hưởng sái rồi, tôi còn chưa xem thể loại nhạc kịch này bao giờ.”
Chung Thái Lam không có hứng thú lắm với nhạc kịch, chỉ giả vờ hào hứng thôi, khi xem xong thì cũng đã hơn mười giờ tối, Nhiếp Chi Văn rất tự nhiên nói: “Để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, vẫn có tàu điện ngầm mà, tôi tự về được.” Chung Thái Lam không dám nhận thêm chút ý tốt nào từ anh ta nữa.
Nhiếp Chi Văn cũng không miễn cưỡng: “Vậy tôi tiễn cô ra ga tàu điện ngầm nhé.”
Như vậy cũng được… Chung Thái Lam nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Thế thì cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Nhiếp Chi Văn cong môi.
Đến khi vào được tàu điện ngầm, Chung Thái Lam vội vàng tìm chỗ để ngồi xuống, vừa thả lỏng vai vừa thở phào một hơi dựa người ra phía sau, chợt nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn: “Có về nhà không vậy?”
Chung Thái Lam đọc xong thì chỉ muốn tăng xông, không nghĩ ngợi gì mà nhắn lại: “Không về thì ngủ ngoài đường chắc?”
“Nóng tính quá, thế bao giờ về?”

“Vừa qua trạm Nhà hát lớn, chắc khoảng bốn mươi phút nữa.”
“Biết rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nhắn tin đó xong thì không nói thêm gì nữa.
Chung Thái Lam cũng chẳng quan tâm nữa.

Nào ngờ vừa ra khỏi trạm dừng đại học Yến Đài thì Chu Mạnh Ngôn đã đứng đợi cô.

Anh đội mũ lưỡi trai đứng trong góc tối, nếu không nhìn kỹ thì cô còn tưởng anh là cướp: “Sao anh lại ở đây? Dọa chết tôi rồi.”
Chu Mạnh Ngôn hơi tức giận: “Người ta có ý tốt mà cô chẳng biết ơn gì cả, tôi thấy cô về trễ, đường thì vắng, sợ cô gặp chuyện gì thì sao?”
Chung Thái Lam giật mình.
Hiếm hoi lắm Chu Mạnh Ngôn mới bực mình thế này: “Nhiếp Chi Văn đúng là chẳng ra dáng đàn ông lắm, sao lại không chở cô về?”
Chung Thái Lam xua tay: “Tôi không cho anh ta tiễn về mà.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày: “Muộn thế này rồi mới xong, tôi còn tưởng là hai người ăn uống vui vẻ lắm.”
“Chưa nói đến việc vui hay không vui, tôi chỉ thấy mệt thôi.” Chung Thái Lam thở dài, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Nghe xong, Chu Mạnh Ngôn không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Cớ của anh ta nghe giả tạo như vậy mà cô không hiểu à?”
Đây cũng là lý do khiến Chung Thái Lam rầu rĩ không vui: “Hiểu thì sao chứ? Người ta không chịu nhận quà của tôi, sao tôi có thể mặt dày từ chối được?”
Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Thế trước kia cô từ chối mấy người theo đuổi mình thế nào?”
Chung Thái Lam đáp: “Tôi có nợ nần bọn họ đâu, quà tôi cũng trả lại, không lấy bất cứ thứ gì.”
Nhất thời Chu Mạnh Ngôn cũng không biết phải khuyên Chung Thái Lam thế nào, tính tình này của cô liên quan rất nhiều đến hoàn cảnh gia đình, Quách Mậu Nguyên khá tốt, Giang Tĩnh cũng thế, cả hai đều không khắt khe gì với cô nhưng có một số việc không hề liên quan gì đến điều kiện vật chất, Giang Tĩnh sinh ra Quách Tiểu Hàm, ba người họ mới được coi là một gia đình.
Mặc dù người ta không để ý đến chuyện ăn nhờ ở đậu nhưng bản thân cũng phải tự hiểu, không phải là bố ruột thì tại sao phải đối xử tốt với cô chứ? Dù sao cũng phải trả giá điều gì đó.
Chu Mạnh Ngôn đột nhiên hỏi cô: “Có phải là vì chuyện này nên cô mới không muốn yêu đương không?”
Cô không hiểu: “Chuyện này là chuyện gì? Tôi không muốn yêu đương vì quá phiền phức.”
“Ừ phiền thật đấy, người ta đối xử tốt với cô, sau đó cô cũng phải đáp lại người ta.

Người đó đối xử với cô càng tốt thì cô lại càng sợ, sợ là mình không thể báo đáp nổi.” Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Đúng không?”
Chung Thái Lam nghẹn lời, cô thật sự rất sợ việc các chàng trai khác lấy lòng mình, cô chưa bao giờ dám nhận quà cáp từ người khác, giống như đó là côn trùng rắn rết gì đó vậy.

Mỗi lần ăn uống chung với nhau, cô chưa bao giờ dám để cậu bạn nào mời, mặc dù không chia tiền ngay trước mặt người ta thì sau đó cô cũng chuyển khoản trả lại.
Có người tiện tay giúp cô làm việc gì đó, cô vẫn luôn nhớ trong lòng, mãi đến khi có cơ hội trả lại thì cô mới thấy dễ chịu, nếu không sẽ luôn cảm thấy mất tự nhiên khi gặp người ta.
Chu Mạnh Ngôn vỗ vai cô: “Thái Lam, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tính toán rõ ràng được, đôi khi cô không nên quá để ý như vậy.

Nhiếp Chi Văn cứu cô một lần, chẳng lẽ cô cũng phải cứu anh ta một lần để trả ơn à?”
“Tất nhiên là tôi biết mình không thể làm vậy được.” Chung Thái Lam nói, “Tôi chỉ cố nghĩ cách để trả ơn anh ta nhiều nhất có thể thôi.”
Chu Mạnh Ngôn nói đùa: “Vậy cô chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi, trong phim người ta thường trả ơn cứu mạng như vậy đấy.”
Chung Thái Lam lườm anh: “Tôi không muốn nói kiểu đấy đâu.”
“Thế thì nhớ phải từ chối anh ta, rõ ràng là hôm nay anh ta dùng chiêu lấy lui làm tiến để thăm dò cô, cô càng tiếp xúc với anh ta thì sẽ càng nợ nhiều, cứ thế đến khi cô bắt buộc phải bán thân cho anh ta mới thôi.”
Chung Thái Lam nhíu mày: “Không đến mức ấy chứ? Bọn tôi đâu có trò chuyện gì với nhau đâu, lúc xem nhạc kịch cũng chẳng nói gì cả.”
“Cô nhìn đi, toàn là mấy kịch bản cũ rích.” Chu Mạnh Ngôn nói, “Để tôi nói cho cô biết nên trả ơn cứu mạng thế nào.”
“Thế nào?”

“Trong tình huống bình thường thì tất nhiên là cô không thể cứu mạng anh ta rồi, nên cô phải nhớ kỹ, nếu như có một ngày anh ta cần giúp gì đó và nằm trong khả năng của cô thì cứ giúp, còn nếu không thì cũng đừng thờ ơ mặc kệ, vậy là đã trả được ơn rồi.”
Chung Thái Lam ngẩn người.
Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn cô: “Vậy nên, nếu cô không thích Nhiếp Chi Văn thì tốt nhất là sau này đừng qua lại với anh ta nữa, người này… cô không chơi nổi đâu.”
Chung Thái Lam nheo mắt lại: “Đúng là anh có thành kiến với anh ta rồi.”
“Khi chưa có chứng cứ xác thực thì tôi không muốn bình luận về người khác, nhưng mà đúng.” Chu Mạnh Ngôn thừa nhận, “Tôi cảm thấy người này không đơn giản, cô nên cách xa anh ta ra.”
Chung Thái Lam trừng mắt lên với anh: “Nghe như kiểu tôi sẽ bị anh ta lừa vậy, trông tôi ngu lắm à?”
“Chuyện này không liên quan đến IQ đâu.” Chu Mạnh Ngôn không chịu nói gì thêm, “Nếu cô tin tôi thì nghe lời tôi đi.”
Chung Thái Lam khẽ nhếch mép: “Tin anh, có lúc nào tôi không tin anh à? Nói thừa quá đi.”
Chu Mạnh Ngôn cúi thấp người xuống: “Cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức.”
“Còn anh thì sao, hôm nay có thu hoạch gì không?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Trước bức ảnh ngày 20 tháng 5 còn có một tấm được chụp vào ngày 16 tháng 5, khi đó trên người cô ấy không có dấu vết gì, mà trước ngày 27 tháng 6 thì chỉ có tấm ảnh chụp vào ngày 18 tháng 6, nhưng tôi kiểm tra lại rồi, ngày 20 tháng 6 cô ấy đã tham dự một sự kiện, trên người cũng không có dấu vết gì cả.”
Chung Thái Lam cũng hiểu: “Vậy mốc thời gian đáng chú ý là từ ngày 16 đến ngày 20 tháng 5 và từ ngày 20 đến ngày 27 tháng 6 đúng không?”
“Ừ.” Hai người vừa nói vừa đi đến thang máy, Chu Mạnh Ngôn vô thức quay lưng về phía camera giám sát, nói nhỏ: “Theo bản ghi chép công việc của trợ lý Ngân Nguyệt thì trong khoảng thời gian đó cô ấy đã gặp hai người.”
“Ai?”
“Nếu như không tính Ngô Phàm, trợ lý và người giúp việc…” Chu Mạnh Ngôn chậm rãi nói: “Thì chỉ có nhà thiết kế và bác sĩ.”
Thang máy đến nơi, hai người cùng nhau lên nhà, Chung Thái Lam lấy chìa khóa nhà ra: “Ai đáng nghi hơn?”
“Không biết.” Chu Mạnh Ngôn bóp huyệt thái dương: “Mai điều tra tiếp.”
Chung Thái Lam nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, à đúng rồi.”
Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn cô.
“Ừm…” Chung Thái Lam hắng giọng: “Cảm ơn anh đã đến đón tôi.”
Chu Mạnh Ngôn hơi giật mình, không ngờ là cô sẽ cảm ơn vì chuyện này, đưa đón bạn bè lúc bất tiện, mở cửa xe giúp nữ giới, mang vác đồ nặng giúp phụ nữ và trẻ em đều là những chuyện bình thường không thể bình thường hơn mà?
Thuận miệng cảm ơn một câu là được rồi, cần gì phải nói cẩn thận như vậy.
Nhưng với tính cách của Chung Thái Lam thì chuyện này cũng có thể giải thích được, chắc cô lại cảm thấy mình đang làm phiền anh.

Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lát rồi nói: “Không cần cảm ơn, cô cũng nói là chúng ta có thể bớt khách sáo với nhau mà.

Nếu không bây giờ tôi không có tiền trả tiền thuê nhà cho cô thì phải viết giấy nợ à?”
Chung Thái Lam: “… Ừ cũng đúng, anh là Chu Mạnh Ngôn mà.”
Trên đời này, cô không thể tính toán rõ mọi chuyện được với hai người: Một là Giang Tĩnh, công ơn sinh thành và dưỡng dục cô không thể trả nổi.

Người còn lại là Chu Mạnh Ngôn, giữa hai người có quá nhiều chuyện, có tính cả đời này thì cũng chẳng thể tính toán rõ ràng được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.